Dưỡng Cổ Giả

Chương 13:




Thấp thỏm lo âu, Lục Hạo đi tới đi lui ngoài cửa.
Hắn không tin bất luận kẻ nào, hơn nữa không tin cái tên bác sĩ quỷ dị kia. Hắn chỉ vừa mới leo lên đỉnh cao, mặc kệ hắn đã dùng biện pháp gì, đều đã dùng hết tất cả mọi biện pháp có thể. Người ta không phải nói, trời giúp kẻ tự giúp mính sao? Hắn đã cố gắng như vậy, vì sao ông trời còn không giúp hắn, ngay cả Thanh Loan vốn yêu thương hắn, cũng muốn đối nghịch với hắn?
Thực không hiểu cô ta nghĩ cái gì. Cô ta bất quá chỉ là một con thanh điểu (sứ giả của Tây Vương Mẫu), nói khó nghe một chút, là loài cầm thú. Lúc cô mới đến thế gian, hắn chăm sóc cô đủ điều, chẳng lẽ những ân tình đó cô đều quên hết? Còn chính hắn dạy cho cô phổ nhạc nữa chứ đâu! Bất quá thuận miệng dụ dỗ cô, cư nhiên lại tưởng thật sao. Biết hắn sắp kết hôn, cư nhiên không ăn không uống, cũng không viết nhạc! Cô ta nghĩ cô là cái gì? Cô dựa vào cái gì mà độc chiếm một mình hắn?
Hắn thế mà là Lục Hạo a!
Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất. Hắn không kiềm được muốn vọt vào hảo hảo giáo huấn cô ta…
Ngay lúc này, cửa bỗng mở ra. Vị bác sĩ với gương mặt tuyệt mỹ lại lạnh lùng như băng sương, bễ nghễ nhìn hắn, ánh mắt làm cho người ta rất không thoải mái.
“Sao rồi? Cô ta đã chịu viết rồi sao?” Lục Hạo không buông tha hy vọng.
“…Một tháng sau, ta đến khai giấy chứng tử.” Mạnh Ân lạnh lùng nói, “Cô ta đại khái sống không đến một tháng.”
“Ngươi nói cái gì? Một tháng?” Lục Hạo cả tâm đều lạnh, “Ta mặc kệ! Cô ta phải viết trả lại cho, đó là cô ta thiếu ta!”
Mạnh Ân hít sâu vài hơi, cố gắng đè nén cơn giận xuống. Tên cắp. Ăn cắp ca khúc cả giọng hát của người khác, tự đội lên cho mình cái danh tiếng rồi nghênh ngang đắc ý. Kẻ cắp vô sỉ như vậy, còn có mặt mũi ép bức Thanh Loan đang hấp hối viết ca khúc cho hắn sao.
“Ta không phải thần.” Mạnh Ân quay đầu, “Nếu ngươi muốn cô ấy sống, thì để ta mang cô ta đi. Nếu không cần, một tháng sau, ta đến khai giấy chứng tử.”
“Ngươi đừng hòng mang cô ta đi.” Lục Hạo nghi ngờ nheo mắt.
“Người chết sẽ không viết được nữa.” Mạnh Ân cười lạnh, “Dù sao đây là lựa chọn của ngươi.”
Lục Hạo sắc mặt âm tình bất định. Nhưng hắn nhớ lại pháp bảo của hắn, hắn không sợ Thanh Loan đào tẩu. Sợ cái gì? Hắn nắm giữ nhược điểm của Thanh Loan, hơn nữa Thanh Loan đã có khế ước với hắn.
“Một tháng.” Lục Hạo âm trầm nói, “Ta cho ngươi thời gian một tháng, chữa trị không chết cũng được, nhưng phải làm cho cô ta viết được ca khúc ra.”
Mạnh Ân thâm sâu khó hiểu giấu trong bóng tối, “Được.” Hắn xoay người đi vào phòng, ôm Thanh Loan suy yếu lên.
Ôm Thanh Loan được bọc trong tấm chăn mỏng, thật ra Mạnh Nhân rất đau lòng.
Xưa kia Thái Hành có nói: loài phượng vốn có 5 loại, loại màu đỏ như máu cũng chân chính là đại diện cho phượng, màu xanh là chim loan, màu vàng là loài uyên, màu trắng cũng là thiên nga, màu tím là chim nhạc (loài chim nước nói trong sách cổ).
Trên thực tế, thánh thú Phượng tộc xác thực cũng có 5 tộc, Thanh Loan và Xích phượng là linh thú xem như gần gũi với con người nhất, thời viễn cổ, thường bay đến nhân gian, dựa vào thiên phú may mắn và hòa khí của mình, mà thay cho chúng nhân thê lương hồng trần mang đến vài phần ấm áp.
Nhưng nhân gian sớm sống theo lý trí từ lâu, đối với linh thú mà nói, “Không tin” như một loại khí độc, càng ngày càng không thích hợp để sinh tồn. Ngay cả Xích Phượng có khả năng chịu đựng giỏi nhất cũng sớm tuyệt tích, càng không cần nói đến loài tộc Thanh Loan tinh tế mẫn cảm.
Trong lòng hắn, cô gái gầy tựa bộ xương hóa thân từ thánh thú này, vì lý do gì mà bay xuống nhân gian? Lại vì lý do gì, mà ngay cả tiếng ca kiêu ngạo nhất của cô đều biến mất đây?
Hắn không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ. Chỉ nhẹ nhàng ôm cô, cẩn thận che chở. Sợ cô bị phong tà, nếu việc đó xảy ra thì rất khó lường. Cô hiện tại chỉ sợ ngay cả không khí vẩn đục của nhân gian cũng không chịu nổi, làm sao có thể chống đỡ được phong tà tàn phá đây?
Hoàn toàn quên mất bệnh say xe của mình, chỉ chăm chú để ý đến Thanh Loan hô hấp mỏng manh trong lòng.
Cô mở đôi mắt to tròn với hàng mi thật dài ra, thương xót nhìn Mạnh Ân đang gần như muốn khóc, bàn tay lạnh lẽo như thế, lực vuốt ve yếu ớt như thế, “Đừng đau buồn… đây là kiếp số ta tự tìm đến. Đừng vì ta khổ sở.”
Cho dù chỉ còn lại khí âm suy yếu, cô vẫn từ bi ôn nhu như vậy.
“…Thần sẽ chữa khỏi cho người.”
Thanh Loan nở một nụ cười ngắn ngủn, nhắm mắt lại. Giờ phút này cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để chết đi, không muốn nghĩ gì nữa. Không ngờ, ở nhân gian sẽ gặp được Hoạn Long thị… Điều này làm cho cô nhẹ nhàng thở ra.
Điều này đại biểu cô sẽ có được đãi ngộ tương đối lý tưởng, sau khi chết thi thể cũng sẽ không bị người làm ô nhục. Như vậy, là đủ rồi.
Ôm trong lòng một loại hư vô như tro bụi, cô ngoan ngoãn mà bị động nép vào trong lòng Hoạn Long thị, cư nhiên sau một giấc ngủ ngắn ngủi… Sau đó lại bị một loại hơi thở non nớt xa lạ nhưng lại quen thuộc đến khó hiểu làm cho tỉnh lại.
Mở mắt ra, cô ngạc nhiên nhìn thấy đầu mấy con Tỳ Hưu con túm tụm lại đây, ngửi ngửi đẩy đẩy, trong đôi mắt trong veo đều là hiếu kỳ.
Tỳ Hưu? Nhân gian không nên có đến nửa tá linh thú như vậy?
“Các ngươi đang làm gìvậy?!” Một cô gái hét ầm lên, “Các ngươi sao lại dọa bệnh nhân như vậy?! Đi đi đi, lăn xa một chút!” Cô gái xinh xắn kia tay đấm chân đá đuổi đám Tỳ Hưu ra, “Đừng sợ đừng sợ, bọn chúng không cắn người đâu… Ách…”
Cô ta và nàng bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây dại.
Thanh Loan đáy mắt trào ra nước mắt, chính mình cũng không rõ vì sao. Cô rõ ràng đã khóa lại tình cảm của mình, miễn cho người có khế ước với cô kia lại lấy đi thứ gì của mình… Nhưng khi nhìn thấy cô gái này, lại như đứa trẻ bị lạc đường tìm được người thân, cảm thấy tất cả gian khổ cùng bi thương đều được an ủi vỗ về, làm cho cô rốt cuộc không khóa được nỗi bi thương thảm thiết tràn đầy cõi lòng.
Cô ta không phải là con người. Đây không phải là lời mắng chửi, mà là một cảm giác thánh khiết dị thường dâng lên từ đáy lòng Lưu Phi. Thực thuấn khiết thực mỹ lệ… Cô ta rõ ràng bệnh chỉ còn có da bọc xương. Nhưng ở trong mắt Lưu Phi, lại vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, tựa như một viên ngọc xanh trong vắt nhất, mê người nhất.
Loại màu lục mỹ lệ này đáng lẽ nên được gọi là “Thương” (vừa lam vừa lục), có lẽ bởi vì đôi mắt xanh thẫm buồn mang mác mà sâu thẫm của cô, làm cho tự đáy lòng người khác rung động.
“Em tên là Lưu Phi.” Cô xuất phát từ bản năng đi đến ôm cô gái gầy yếu tựa như một bộ quần áo kia, “Không phải sợ, chị sẽ khỏe thôi. Không sao đâu, chị cứ khóc đi. Có những vết thương phải khóc lên thì mới lành lại được…”
Như đến gần một nguồn suối sinh mệnh với sức sống vô tận dào dạt. Cô tin cậy vươn tay đến Lưu Phi, dán vào trong ngực Lưu Phi. Tựa như được gột rửa vậy, nước mắt đã tích tụ như một thứ ung nhọt trong lòng, từ từ không ngừng chảy ra, lặng lẽ mà khóc nức nở đến nghẹn ngào.
Thì ra mình còn biết khóc. Mình còn tưởng rằng… Ta đã sớm chết từ lâu rồi. Mà trái tim mình cũng đã chết từ lâu rồi.
“Em ở đây nha.” Lưu Phi nhẹ giọng khuyên dỗ, “Em sẽ luôn luôn ở đây nga.” Cô cái gì cũng không có hỏi, rất tự nhiên mà ôm Thanh Loan về phòng mình, theo sau là nửa tá tiểu Tỳ Hưu loi nhoi.
Mạnh Ân run run cánh tay vươn ra giữa không trung, đột nhiên cảm thấy ai oán mà suy sụp. “…Vì sao? Vì sao Thanh Loan đại nhân thích Lưu Phi hơn thích mình? Ô ô… Ta cũng thích Thanh Loan đại nhân, ta mới là Hoạn Long thị a… Ta ở đây còn có địa vị gì a…”
Hắn ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn thật lâu, sau lưng bao phủ mây đen sầu bi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.