Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 12:




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
.....
Sau bữa ăn, Nhan Khê và đồng nghiệp càng thêm tự nhiên hơn, hơn nữa tiết mục cô dẫn chương trình được lãnh đạo cấp trên khen ngợi, cuối cùng trong đài đài cũng có chút động lực để làm chương trình tốt hơn.
Bình thường đài thường xuyên nhận được các cuộc điện thoại báo cáo tố giác của khán giả, có người chỉ gọi đến quấy rối, có người thật sự cung cấp một số tin tức. Nếu như là thông tin hữu dụng, đài sẽ thưởng cho người tố giác phí báo chí từ 100 đến 500 tệ, bất quá xét thấy rating cùng với kinh phí không cao lắm, cho tới bây giờ chưa từng có ai lấy được 500 đồng tiền thưởng kia.
Mấy ngày nay Nhan Khê cảm thấy nội dung chương trình không đủ bùng nổ, Trần Bội đề nghị với cô, nếu thật sự không có hạng mục tốt, chi bằng làm thêm một kỳ liên quan đến luật giao thông. Sau chương trình giao thông đầu tiên của Nhan Khê được phát sóng, đã nhận được không ít lời khen ngợi từ khán giả cũ.


"Em sẽ nghĩ lại." Nhan Khê lật qua sổ ghi chép nội dung tin tức tố giác của quần chúng, thấy bên trong có một tin nói, một đứa trẻ trong một tiểu khu bị cha mẹ nhốt trong nhà, thường xuyên bị đánh bỏ đói, hy vọng phóng viên đài truyền hình có thể vạch trần vấn đề này, giúp đứa nhỏ được giải cứu.
Cô ghi lại địa chỉ này, nói với Trần Bội: "Chị Trần, em muốn đi xem nơi này, vạn nhất tin tức là thật, chúng ta cũng có thể cứu đứa nhỏ này."
Bản thân Trần Bội cũng có con, sau khi đọc được nội dung tố giác, nổi lên vài phần trắc ẩn: "Chị thà rằng tin tức này là giả. Em đi đi, phải chú ý an toàn, loại cha mẹ không có trách nhiệm này, có lẽ sẽ không dễ ở chung."
Một phóng viên tại quầy lễ tân báo về việc một nhà hàng sử dụng dầu ăn từ cóng, sau đó xe bị đập phá, người cũng bị lưu manh đánh một trận, ở trong bệnh viện hai ba tháng.


"Yên tâm đi, chị Trần, em đã luyện tán đả mấy năm đấy."
Nhan Khê vỗ vỗ cánh tay trắng nõn của mình, "Không sao đâu."
"Tuổi còn trẻ, nói không biết xấu hổ." Trần Bội nhịn không được sờ sờ cánh tay Nhan Khê một cái, vừa mềm vừa trơn, vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ được nuông chiều lớn lên, trong nhà làm sao nỡ để cho cô đi luyện tán đả.
Sau khi hai người bàn bạc xong quy trình làm việc, Nhan Khê liền gọi Triệu Bằng cùng tài xế, chạy tới địa chỉ tiểu khu do người tố giác cung cấp.
Sau khi chạy tới tiểu khu, Nhan Khê phát hiện đây là tiểu khu cũ được xây dựng từ thế kỷ trước, tòa nhà bên cạnh cổng chỉ cao sáu tầng, tường phủ đầy dây leo xanh. Một số người già đang ngồi bên tảng đá trò chuyện, bọn trẻ con ở trong sân chạy tới chạy lui, tràn đầy sức sống.


"Chào ông." Nhan Khê đi về phía phòng bảo vệ, nói với ông lão gác cửa, "Cháu là phóng viên của đài Kênh 8 Đế Đô, cháu có thể hỏi ông một ít chuyện không?"
Trong khu phố cũ này, mối quan hệ giữa hàng xóm với nhau tương đối thân thiết, tin tức cũng nhiều.
Ông lão gác cửa nhìn Nhan Khê cẩn thận vài lần, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Tiết mục của cháu ông đã xem qua, ông và vợ con trong nhà đều rất thích xem tiết mục của cháu, chương trình trước nói đến người già neo đơn làm rất cảm động, vợ con nhà ông xem đều khóc."
Nhan Khê không ngờ mình lại có fan, tuy rằng vị fan này hơi lớn tuổi, nhưng có người thích tiết mục của mình, Nhan Khê vẫn có chút xúc động. Nguyên bản cô đến làm MC, là bởi vì tạm thời không tìm được công việc hứng thú, đến thu thập một chút kinh nghiệm làm việc. Nhưng nghe ông lão lải nhải nói thích tiết mục của cô rất nhiều, còn có ý nghĩa chương trình tốt bao nhiêu, trong lòng cô có loại cảm giác nói không nên lời.
Làm truyền thông đều biết, muốn đạt được danh lợi, vẫn phải làm chương trình mà người trẻ tuổi thích, bởi vì bọn họ mới là người tiêu dùng chủ lực, cũng là chủ lực của dư luận hiện nay, nhưng một số tiết mục lạnh nhạt vẫn phải có người làm.
Mỉm cười nói chuyện với ông lão, cuối cùng Nhan Khê nói rõ mục đích tới đây.
"Ông nói là căn nhà thứ 2 tầng 4?" Nhan Khê vừa nói xong, ông lão trông coi liền biết cô đang nói ai: "Ông lớn tuổi rồi, cũng chưa từng thấy cha mẹ như vậy, cha nghiện rượu cờ bạc, mẹ thì hai ba ngày không có ở nhà, về nhà liền đánh con. Đứa nhỏ gần bốn tuổi, cũng không đưa đi mẫu giáo, có khi người trong tiểu khu thấy đứa trẻ đói đến đáng thương, lén đưa đồ cho nó ăn, còn bị hai vợ chồng kia la mắng.
Lần trước bà Trương đưa mấy quả táo cho đứa nhỏ, bị người đàn ông kia chặn cửa mắng nửa tiếng đồng hồ, cháu nói xem trên đời này sao lại tồn tại loại người như vậy?"
"Không ai báo cảnh sát sao ạ?"
"Báo, sao lại không báo", ông lão trông coi bất đắc dĩ nói, "Đồng chí công an vừa đến, bọn họ liền nói các loại hứa hẹn, nhưng đứa nhỏ cùng lắm sống tốt được hai ngày, về sau lại bị đánh đập như cũ. Chỉ riêng tháng này, cảnh sát và nhân viên thành phố đã tới ba bốn chuyến."
Trong tiểu khu đều là người an phận sống qua ngày, nào dám đắc tội với lưu manh côn đồ, không ai dám quan tâm đứa nhỏ.
Tâm tình Nhan Khê có chút nặng nề, cô và Triệu Bằng đi tới cửa nhà đứa nhỏ, nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc đứt quãng của trẻ con, gõ cửa nửa ngày, bên trong không có ai trả lời.
Qua một thời gian dài, cũng không ai mở cửa, Nhan Khê suy nghĩ một chút, cất cao giọng: "Cậu bé, em có ổn không?"
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, đứa trẻ vừa khóc vừa kêu đói, tiếng khóc so với trước càng lớn hơn, giống như Nhan Khê ngoài cửa chính là hy vọng của đứa bé.
"Anh Triệu, chúng ta báo cảnh sát đi." Nhan Khê nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng gấp gáp, trong lòng thập phần khó chịu, "Em sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện."
Một đứa trẻ ba bốn tuổi, không có khả năng sống độc lập, nếu nó chạm vào các thiết bị điện, hoặc leo lên cửa sổ, sẽ rất nguy hiểm, người giám hộ không nên để đứa nhỏ ở nhà một mình.
"Tiểu Nhan, việc này nếu cha mẹ đứa nhỏ truy cứu, em sẽ gặp phiền toái." Triệu Bằng nhịn không được khuyên một câu.
"Loại hành vi vô trách nhiệm này của cha mẹ bọn họ, vốn là không đúng, bọn họ muốn tới tìm liền tìm." Nhan Khê lấy điện thoại di động ra, bấm số báo cảnh sát, hơn nữa còn cố ý nói rõ thân phận của mình.
Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi bọn họ phá được cửa, Nhan Khê liền ngửi thấy mùi hôi trong phòng, phòng khách lộn xộn, còn có bình rượu rỗng, chai nước khoáng chất đống ở góc, rất nhiều muỗi bay trong phòng.
Đứa trẻ đứng đằng sau cánh cửa vừa gầy vừa nhỏ, khuôn mặt đen sạm tràn đầy nước mắt, hốc mắt lõm xuống, thoạt nhìn giống như một con khỉ đáng thương, miệng lẩm bẩm nói đói khát.
Nhan Khê vội vàng lấy nước khoáng trong ba lô của mình ra, mở nắp chai ra đút đến bên miệng đứa nhỏ. Đứa trẻ ôm chai nước khoáng uống một ngụm lớn, phát ra tiếng uông gấp gáp.
Lo lắng đứa bé bị sặc, Nhan Khê đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, thấy động tác uống nước của đứa bé dừng lại, còn nhíu mày. Trong lòng cô khẽ run lên, nhẹ nhàng vén quần áo đứa nhỏ lên.
Vết thương dày đặc lộ ra trước mắt khiến mọi người giật mình.
"Đồng chí cảnh sát, cha mẹ của đứa trẻ này có hành vi bạo lực trẻ em nghiêm trọng," Nhan Khê hít sâu một hơi, "Bây giờ chúng tôi đưa đứa trẻ đến bệnh viện để kiểm tra trước."
Những vết thương này có mới có cũ, cho thấy cha mẹ của đứa trẻ đã nhiều lần dùng bạo lực với đứa nhỏ.
Đứa trẻ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra ban đầu cho thấy đứa trẻ không chỉ bị chấn thương da, ngón trỏ bàn tay trái cũng bị gãy, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng. Đứa nhỏ ngồi trên giường bệnh, ăn sạch cháo dinh dưỡng Nhan Khê mua.
Nhan Khê không biết rốt cuộc cậu bé đã đói bụng bao lâu, cho nên thấy bộ dạng đứa trẻ không ăn no, cũng không dám cho cậu ăn nữa, đem đồ chơi thuận tay mua ở ven đường đưa cho đứa nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé gầy gò sờ sờ đồ chơi, lại nhanh chóng rụt trở về, đứa bé rụt rè nhìn Nhan Khê, không dám đưa tay nhận.
"Cầm đi, đây là chị tặng em."
Đứa trẻ ôm đồ chơi vào lòng không dám nói nhiều. Những đứa trẻ bình thường khác đã chơi với đồ chơi đến chán, nhưng lại được đứa trẻ này coi như bảo bối.
Nữ cảnh sát bên cạnh nhìn thấy đứa bé như vậy, nhịn không được đỏ hốc mắt, cô nhỏ giọng nói với Nhan Khê: "Đồng chí phóng viên, chúng tôi đã tìm được tung tích của cha đứa bé, hiện tại chuẩn bị đi bắt hắn."
Nhan Khê nhẹ nhàng sờ sờ đầu đứa bé: "Chúng tôi có thể đi chung theo dõi, quay phim được không?"
Đây không phải là vụ án cần giữ bí mật gì, nữ cảnh sát theo cấp trên thông báo, liền đáp ứng yêu cầu của Nhan Khê.
Cha của đứa bé tên là Đại Hầu, bình thường đi theo đám lưu manh đánh bạc, không có tiền về nhà đánh con, có tiền liền ở quán bar sòng bạc lăn lộn, từ ngày hôm qua sau khi ra khỏi cửa, chưa từng về nhà. Vợ hắn cũng không muốn quan tâm con cái, hẹn đám chị em ra ngoài chơi, bỏ đứa bé ở nhà, thuận tiện gửi cho hắn một tin nhắn.
Đại Hầu chơi đến hưng phấn, đã sớm để đứa nhỏ ở sau đầu, nào còn nhớ tới, con trai của hắn đã gần một ngày không cơm nước.
Khi cảnh sát đến tìm hắn, hắn ta nghĩ rằng đã bị cảnh sát phát hiện mình trộm cắp bỏ chạy ra ngoài cửa. Cảnh sát không ngờ Đại Hầu phản ứng lại kịch liệt như vậy, sửng sốt một chút quay đầu đuổi theo.
"Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy."
"Đứng lại."
Nhan Khê vừa từ trong xe xuống, liền nhìn thấy một tên đàn ông trẻ tuổi nhuộm đầu xanh lao ra, phía sau còn có hai cảnh sát.
"Đứng lại, đừng chạy."
Nhan Khê thấy thế, khom lưng cởi giày cao gót của mình ra, vừa đuổi theo vừa dùng đôi giày đập tới, nhưng không đập trúng.
Không nghĩ tới Nhan Khê có phản ứng này, Triệu Bằng sửng sốt một chút, khiêng máy quay theo đuổi phía sau.
"Ôi chao." Nhan Khê bước nhanh hơn, sau khi cách Đại Hầu gần một chút, đem micro trong tay ném tới, lần này đập trúng lưng đối phương, đáng tiếc đối phương hiển nhiên có khí phách đánh chết cũng không dừng lại, tiếp tục một đường chạy như điên.
Người của cảnh sát nhìn nữ phóng viên nhỏ nhắn cởi giày giúp bọn họ đuổi theo người, vừa cảm động vừa ngượng ngùng, nếu như vậy cũng không bắt được người khác, vậy mặt mũi bọn họ sẽ mất sạch.
"Mẹ kiếp!" Trương Vọng cảnh cảnh sát dưới lầu đuổi theo tội phạm, vội vàng gọi mấy người bạn đến xem náo nhiệt, "Các cậu mau đến xem, có một người phụ nữ cởi giày cao gót giúp cảnh sát bắt kẻ xấu, đây quả thực chính là nữ trung hào kiệt!"
Mấy người nghe vậy đều duỗi đầu đến bên cửa sổ, Nguyên Dịch vừa vặn ngồi dựa vào cửa sổ cũng nghiêng đầu nhìn xuống đường dưới lầu.
Trên phố đi bộ, một nữ nhân mặc váy thon dài màu sáng chạy chân trần, dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, chân cô vừa trắng vừa mềm, khiến người xem không khỏi xuýt xoa khen ngợi.
Nguyên Dịch nghe bọn họ nói cái gì "Chơi bằng chân", mím môi cau mày.
"Còn chạy!" Nhan Khê ném đôi giày cuối cùng trong tay ra, đập vào bụng người đàn ông, hắn bị vấp ngã, rốt cục ngã xuống đất. Nhan Khê nhân cơ hội tiến lên, đem tay Đại Hầu ngược ra sau lưng.
Cảnh sát nhanh chóng đuổi theo còng tay Đại Hầu.
Đại Hầu dán trên mặt đất nóng, lúc bị cảnh sát kéo lên từ trên mặt đất, mồ hôi cùng bụi bặm trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn chật vật đến đáng thương. Hắn nhe răng trợn mắt trừng về phía Nhan Khê, mắng một câu.
"CMN, mày rốt cuộc có phải phụ nữ không?"
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.