Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 11:




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
---
Chán ghê chưa, có mấy bài nhạc Việt cực chilllll mà tìm không thấy
......
Các đồng nghiệp của đài Kênh 8 Đế Đô cũng không biết những tinh anh xã hội này, bất quá theo bản năng biết thân phận của những người này không đơn giản, cho nên bọn họ ngay cả âm lượng nói chuyện cũng không tiện nâng lên quá cao. Nhan Khê thấy đồng nghiệp không biết những người này, cũng không định đi chụp mông ngựa của Nguyên nhị thiếu gia, tầm mắt đảo qua Nguyên Dịch, cô trà trộn vào trong đám người làm bộ như không nhìn thấy, muốn cùng đồng nghiệp lẻn ra ngoài.
Chú ý tới hành động nhỏ của cô, Nguyên Dịch quay đầu nói với mọi người phía sau: "Các anh không cần đưa tôi, xe của tôi đậu ở bên ngoài."
"Nguyên tiên sinh ngài quá khách khí" Mọi người cùng cười, bọn họ hận không thể cùng Nguyên Dịch nói thêm mấy câu, thật sự làm sao có thể không cho đi. Nguyên Dịch cũng không từ chối nữa, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nhan Khê, "Sao cô cũng ở đây?"


Đồng nghiệp xung quanh thật không ngờ Nhan Khê quen biết nhân vật đứng đầu của đám người đó, bọn họ tò mò nhìn về phía Nhan Khê, thấy cô cười đến vẻ mặt khách khí, suy đoán quan hệ của hai người hẳn là sẽ không quá thân mật.
"Cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm." Nhan Khê làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt đồng nghiệp đánh giá, gật gật đầu với Nguyên Dịch, "Chào buổi tối, Nguyên tiên sinh."
"Chào buổi tối." Nguyên Dịch hơi gật đầu, có vẻ thập phần rụt rè.
Mấy người nóng lòng muốn lấy lòng Nguyên Dịch len lén nhìn Nhan Khê, đây là đại nhân vật nhà nào?
"Cô đang chuẩn bị về nhà?"
Nguyên Dịch nhìn đồng hồ, lại nhìn nam nữ phía sau Nhan Khê, người trẻ tuổi chơi quá vui vẻ, liền dễ dàng gây chuyện xấu.
Những mối quan hệ nam nữ lộn xộn kia, hắn đã gặp qua.
Loại nói chuyện không có dinh dưỡng này, trong văn hóa giao lưu nước nhà gọi là "Hàn huyên", Nhan Khê cũng không để ở trong lòng, thuận miệng đáp, "Đi hát một lát sẽ về nhà."


Hát?
Nguyên Dịch không biết nghĩ tới cái gì, hơi nhướng mày, xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua bên cạnh Nhan Khê, nhỏ giọng ném ra một câu.
"Phụ nữ ở nhà, buổi tối đừng chạy lung tung, không an toàn."
Vốn là một câu quan tâm, nhưng từ trong miệng Nguyên Dịch nói ra, liền có loại hương vị phụ nữ nên an phận ở nhà mới an toàn.
Nhan Khê nghe vậy nhếch khóe môi: "Đàn ông buổi tối cũng nên ít ra ngoài, kẻ xấu sẽ không vì anh là đàn ông mà sinh lòng thương tiếc."
"Cô..." Nguyên Dịch cảm thấy ngực mình có chút buồn bực, đàn ông bọn họ từ khi nào cùng từ thương tiếc mà dính vào?
Thấy Nguyên Dịch sắc mặt tái mét, Nhan Khê cười càng thêm ôn nhu, cô bước nhanh lui về phía sau vài bước: "Nguyên tiên sinh, mời ngài đi trước."
"Nguyên tiên sinh, Nguyên tiên sinh," người đi cùng cho rằng người phụ nữ xa lạ nói cái gì khiến Nguyên Dịch mất hứng, lo lắng vị Nguyên Dịch này không khống chế được tức giận động thủ với phụ nữ, vội vàng gật đầu khom lưng tiến lên, "Lối ra ở bên này, mời ngài đi theo tôi."


Nói đùa, nếu như nháo ra tin tức Nguyên gia nhị thiếu ở nhà hàng đánh phụ nữ, không chỉ có Nguyên gia mất mặt, bọn họ những người đi cùng chỉ sợ cũng sẽ bị Nguyên gia giận chó đánh mèo. Hắn quay đầu lại nhìn nữ nhân trẻ tuổi an tĩnh bên cạnh, nội tâm đã bổ não ra ác thiếu cường bức thiếu nữ nhà lành, thiếu nữ nhà họ tốt không sợ cường quyền, chọc giận ác bá sau đó bị ác bá tra tấn mới cẩu huyết.
Ai, làm người vẫn phải có lương tâm, có thể ngăn cản thì ngăn cản đi.
Nguyên Dịch lạnh như băng nhìn Nhan Khê một cái, xoay người cũng không quay đầu lại bước dài đi ra ngoài.
Mọi người bồi hành thở phào nhẹ nhõm, một tổ ong đi theo ra ngoài.
"Tiểu Nhan," một vị hậu kỳ nuốt nước miếng, trong lòng sợ hãi nhìn cửa, "Vị này là ai a, thoạt nhìn bộ dáng không dễ đắc tội."
"Siêu cấp công tử ca đế đô." Nhan Khê nhỏ giọng nói, "Nhà chúng tôi vỗ ngựa cũng không ôm được đùi."
"A..." Vị hậu kỳ cảm thấy điều kiện nhà Nhan Khê đã không tồi, ngay cả nhà Nhan Khê cũng không ôm được đùi, cái chân này bao nhiêu to? Cô vỗ vỗ ngực, lộ ra biểu tình kinh hách, "Vừa rồi em còn tưởng rằng anh ta muốn đánh chị."
"Phốc!" Nhan Khê lắc đầu cười ra tiếng, "Em suy nghĩ nhiều rồi."
Những người khác thấy Nhan Khê không quan tâm, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Lúc đi ra khỏi phòng ăn, thấy quản sự của nhà hàng, đều đứng ở cửa tiễn đưa vị đại nhân vật vừa rồi kia, đều có chút tò mò, người này đến tột cùng là thân phận gì, mặt lớn như vậy.
"Xem ra tối nay em không thể hát được nữa." Điện thoại di động của Nhan Khê vang lên, nhìn thấy tên điện thoại phía trên, cô cười khổ với mọi người, "Ba em gọi điện giục."
Nghe Nhan Khê trong điện thoại nhiều lần hứa hẹn một tiếng sau sẽ trở về, chờ sau khi cô cúp máy, Trần Bội cảm khái nói: "Tiểu Nhan, ba em quan tâm đến em như vậy, chờ sau này em có bạn trai, hẹn hò với anh ấy như thế nào?"
"Ai biết bạn trai em còn đang trốn ở đâu, có phải mắt bị mù hay không? đến lúc này còn không tới tìm em?" Nhan Khê đặt điện thoại lại túi xách, lắc đầu thở dài, "Cẩu độc thân tạm thời còn không cảm nhận được loại phiền não này."
Sau khi nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp, Nhan Khê đi tìm xe của mình.
"Cẩu độc thân họ Nhan", Nguyên Dịch ở sau lưng cô vài bước, "Buổi tối cô có phải uống rượu hay không, hay là tôi thuận đường đưa cô về?"
Này, người đàn ông này nghe lén cô?
Nhan Khê xoay mặt: "Cám ơn Nguyên tiên sinh, tôi không uống rượu, có thể tự lái xe, cảm ơn lòng tốt của anh."
Độc thân thì sao, ăn gạo nhà anh hay xài tiền nhà anh?
"Vậy thì quên đi." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê tựa hồ có chút mất hứng, cảm thấy loại cảm xúc của phụ nữ này thật sự là không giải thích được, nói mất hứng liền mất hứng, ngay cả một lý do cũng không có.
Không cảm ơn thì thôi, dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Thời gian hắn tiếp xúc với phụ nữ rất ít, cũng không quan tâm đến sở thích của nữ nhân, trước kia có người nói nữ nhân là quyển sách cả đời đàn ông đều không đọc hết, hắn còn cười nhạt. Đến bây giờ mới hiểu được, nữ nhân đâu phải là quyển sách không thể đọc hết, rõ ràng chính là sách ngoài hành tinh đọc không hiểu.
Nói các cô là thiên thư, đều là cách nói lịch sự.
"Tống, Tống Nhan." Mang theo thanh âm kinh ngạc cùng bất an truyền tới.
Nhan Khê theo tiếng nhìn lại, một nữ nhân mặc váy dài màu be từ trên xe đi xuống, hai người bọn họ cách nhau không đến năm mét. Cô gái này có chút quen mắt, hình như là một trong hai người trong cuộc cãi vả lần trước cô đi uống trà cùng bạn.
Hứa Trân thấy Nhan Khê không nói lời nào, biểu tình vừa dồn dập vừa xấu hổ: "Chuyện năm đó, thật xin lỗi."
Đoạn video kia làm cho toàn bộ cư dân mạng đều biết, Hứa Trân hơn một tháng không ra ngoài, hiện tại nhìn thấy Nhan Khê, đoạn ký ức khó xử này lại một lần nữa tuôn ra.
"Xin lỗi" Nhan Khê nhìn người phụ nữ xa lạ này, còn có người đàn ông ngũ quan đoan chính bên cạnh cô, "Tôi không nhớ rõ cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tôi." Trên thực tế cô ngay cả người này là ai, cũng không nhớ rõ.
"Tớ tên là Hứa Trân, là bạn học cùng lớp của cậu, năm đó khi cậu học ở Nhất Trung Đế Đô, từng có người viết thư cho cậu, nhưng tớ..."
Cô gái xen lẫn chua ngọt, còn có ghen tị không thể nói thành lời, cô làm ra loại chuyện cho dù chín năm qua vẫn cảm thấy xấu hổ, hiện tại nhìn thấy người trong cuộc, đem lời xin lỗi nói ra, cô ấy tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Khê nhớ tới đoạn clip nóng trên mạng cách đây hơn một tháng, cô nhìn người phụ nữ này cùng "bạn thân" tranh cãi, khiến vô số cư dân mạng đồng tình một hồi.
Cô chỉ học nửa năm ở Đế Đô, khi đó cô mới mười lăm tuổi, làm sao biết được tình yêu gì, bức thư tình lúc trước cho dù đưa đến tay cô, với tính cách của cô, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Nguyên Dịch lẳng lặng đứng ở một bên, không có chút ý tứ rời đi, hắn giống như đinh đóng cột đứng một chỗ, cả người tựa vào bên cạnh tác phẩm điêu khắc bên ngoài phòng ăn, bộ dáng mặt không chút thay đổi giống như đang xem một bộ phim truyền hình nhàm chán.
Thẳng đến khi Hứa Trân nhắc tới Nhất Trung Đế Đô, mí mắt mới giật giật.
"Tớ biết cậu sẽ không để ý đến chuyện nhỏ này, nhưng chuyện này giấu trong lòng tớ quá lâu, mỗi lần nhớ lại, đều cảm thấy mình là một người đáng xấu hổ."
Hứa Trân đi tới trước mặt Nhan Khê, "Thực xin lỗi."
"Không sao, dù sao tớ cũng không biết giáo thảo kia là ai." Thấy Hứa Trân trịnh trọng xin lỗi mình như vậy, Nhan Khê ngược lại có chút xấu hổ.
Hứa Trân nghe cô nói như vậy, càng cảm thấy lòng ghen tị năm đó của mình vừa hoang đường vừa buồn cười, trên thực tế năm đó giáo thảo có bộ dáng gì, cô cũng quên mất, chỉ còn nhớ rõ một cái tên.
"Giáo thảo năm đó, là học trưởng lớp tam trung của chúng ta, hình như là gọi là... Tống Triều." Cô có thể nhớ rõ cái tên này, tất cả đều dựa vào cái tên này rất dễ nhớ.
"Cái tên này không tệ." Nhan Khê thuận miệng đáp, "Rất dễ nhớ."
Nguyên Dịch ngẩng đầu nhìn Nhan Khê, lông mày càng nhíu càng chặt, tựa hồ nhớ tới cái gì đó.
"Tống Nhan" Hứa Trân nhìn thấy Nguyên Dịch phía sau Nhan Khê, "Đây là bạn trai cậu?"
Bạn trai, ai?
Nhan Khê khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Nguyên Dịch đứng bên cạnh như pho tượng, nhịn không được nhảy về phía sau một bước: "Mẫu hậu à, ngài còn chưa đi sao?"
"Tôi không có con gái bằng tuổi cô, tôi không thể làm mẹ."
Nguyên Dịch đứng thẳng người, nhìn Nhan Khê thật sâu vài lần, xoay người rời đi.
Nhan Khê bị anh nhìn không hiểu tại sao, nhìn chằm chằm bóng lưng anh nửa ngày không hoàn hồn.
Thấy mình nhầm lẫn quan hệ nam nữ, Hứa Trân càng thêm ngượng ngùng: "Xin lỗi, tớ cho rằng..."
Người đàn ông này thoạt nhìn bộ dáng không dễ ở chung, đứng chung với Tống Nhan, quả thật cũng không xứng đôi.
"Không có việc gì " Nhan Khê liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Hứa Trân một cái, "Tớ không quấy rầy của hai người hẹn hò nữa, tạm biệt."
"Chờ một chút, cậu có thể để phương thức liên lạc cho tớ không?" Hứa Trân gọi Lại Nhan Khê.
"Thật ngại quá, tớ hiện tại có chút bất tiện." Nhan Khê khách khí cười.
Năm đó các cô không có giao tình gì, lại có một hồi quá khứ như vậy, hiện tại cần gì phải xấu hổ lưu lại phương thức liên lạc, Nhan Khê cảm thấy đây là không cần thiết.
Hứa Trân hơi ngẩn ra, miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, cậu đi từ từ."
Không lưu lại phương thức liên lạc cũng tốt, hai người bọn họ cũng không cần xấu hổ lẫn nhau.
"Trân Trân, bạn học này của em hình như rất có tiền." Bạn trai hứa Trân chỉ vào phía trước nhỏ giọng nói.
"Điều kiện nhà cô ấy vẫn không tệ lắm." Hứa Trân nhìn chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe ở phía trước, "Chúng ta đi thôi, bộ phim sắp bắt đầu rồi."
Bạn nam lộ ra sự vui vẻ, đáp ứng.
Hứa Trân nhớ tới bạn trai cũ một chân đạp hai thuyền cùng bạn thân của mình, lại nhìn người đàn ông bên cạnh đang theo đuổi mình, lộ ra một nụ cười.
....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.