Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 8: Về nhà




[May mắn sống sót sau đại nạn, trong thế giới siêu nhiên này, rốt cuộc bạn có thể sống sót lần nữa không?]
Vào một buổi sáng nọ năm 15 tuổi, Phó Lam Tự mới thức dậy đã nhìn thấy một tấm thẻ, một xấp hợp đồng và một mặt dây chuyền hình bình nước đầy bụi do hệ thống gửi trên bàn.
Từ đó về sau, cái mặt dây chuyền này chưa bao giờ được tháo ra khỏi cổ cô.
Trò chơi thoát hiểm cho người may mắn bắt đầu, cơ chế sàng lọc tàn khốc, chỉ tới khi đổ đầy nước sinh mệnh trong bình nước mới có thể có được tự do thật sự.
Hệ thống có quy định cố định, rank Đồng và Bạc bắt buộc phải xuyên việt ít nhất là mỗi tháng hai lần; rank Vàng, mỗi tháng bắt buộc xuyên việt một lần; rank Bạch Kim, tối thiểu phải xuyên một lần mỗi 2 tháng.
Nếu xuyên việt một mình, nghĩa vụ bắt buộc này sẽ bắt đầu trong bất cứ ngày nào giữa tháng hoặc cuối tháng.
Có một số người sợ loại kiểm tra như thế nên cứ trì hoãn mãi tới khi hệ thống bắt buộc phải xuyên việt, đây là tình huống phổ biến.
Tất nhiên cũng có người như Phó Lam Tự, hoặc là vì kiếm tiền, hoặc là để rèn giũa kinh nghiệm, hoặc là tranh thủ tích cóp nước sinh mệnh thưởng mà ký hợp đồng với những người chơi cấp thấp hơn, cùng xuyên việt chung với họ vào thế giới trò chơi.
Hai bên có thể bàn bạc và lựa chọn thời gian hợp đồng.
Hệ thống không có giới hạn tối đa, muốn kiếm bao nhiêu thì kiếm, chỉ cần có lòng tin với khả năng của mình là được.
Số lần Phó Lam Tự ký hợp đồng cũng không phải nhiều, nhưng tuyệt đối không hề ít.
Nếu không cô cũng chẳng thể lên tới rank Vàng III trong 7 năm được.
Càng về sau, độ khó sẽ càng tăng.
Độ nguy hiểm cũng càng cao.

Phó Lam Tự mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng ngủ.
Thời gian trong trò chơi tương đương với thời gian thực, cô ở trong game bao nhiêu thì thời gian thực cũng trôi qua bấy nhiêu.
Giờ đang là đêm khuya, bên ngoài trăng sáng thưa sao, lặng ngắt như tờ.
Cô đứng dậy đi ra khỏi giường, vào phòng tắm một chút, thay quần áo rồi mới đi dép lê xuống lầu.
Quả nhiên, hai người ở dưới lầu vẫn chưa ngủ, thậm chí còn đặt một phần tôm hùm đất để thêm đồ ăn cho bữa khuya nữa.
“… Ủa? Lam Lam về rồi đấy à?” Cô gái ngồi trên ghế sô pha khá xinh đẹp, để tóc xoăn màu trà sữa, giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh, “Tớ còn mới bảo là chắc cậu cũng sắp với anh tớ đây.”
Người đàn ông trẻ đeo kính gọng vàng đối diện đang bóc tôm cho cô ấy, nghe vậy thì ngước mắt lại, mỉm cười ôn hòa.
“Rank Đồng thôi mà, ba ngày là đủ rồi.”
Cả hai là anh em ruột, người anh tên Bạch Tiêu, 28 tuổi, Vàng IV; em gái tên Bạch Sanh, 24 tuổi, Vàng I.
Hai người họ là bạn cùng nhà với Phó Lam Tự, thuê chung đã được bốn năm rồi, cũng vun đắp được một tình bạn cách mạng sâu sắc.
Bạch Tiêu cũng giống với Phó Lam Tự, thực lực rất mạnh, thi thoảng sẽ nhận vài đơn khách hàng, cô em Bạch Sanh đều là một tay anh ta dẫn dắt lên Vàng.
Anh ta hỏi Phó Lam Tự: “Ổn chứ?”
“Như anh nói thôi, rank Đồng mà có gì khó được?” Phó Lam Tự đeo bao tay dùng một lần vào để bóc tôm, chưa bao giờ cô thấy tôm hùm đất ngon như thế, “Chỉ có vụ cơm nước là quá tệ thôi.”
Bạch Sanh tò mò nói: “Tệ tới mức nào lận?”
“Chỉ có màn thầu ăn hàng ngày thôi.” Phó Lam Tự suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Tất nhiên là cũng có một số thứ không ăn được.”
“Gì mà không ăn được?”
Phó Lam Tự ngậm nửa con tôm hùm đất trong miệng, nghiêm túc nói: “Ví dụ như… Một nồi thịt hầm thơm nức mũi đêm trước, sáng ra lại phát hiện đó là một thi thể bị phanh ngực, nội tạng bị móc hết ra.”
“…”
Bạch Sanh lặng lẽ đẩy đ ĩa đựng thịt tôm hùm đất tới trước, hoàn toàn mất hứng ăn.
Bạch Tiêu lại không hề để ý, cười nói: “Lam Lam à, lần này tính nghỉ bao lâu thế?”
Phó Lam Tự tính sơ qua.
Giờ đang là giữa tháng 10, còn hơn 10 ngày nữa mới tới nhiệm vụ xuyên việt bắt buộc cuối tháng của mình.
“Nếu có khách hàng ổn thì em tính nhận thêm đơn nữa, lần này kiếm ít quá.”
Cả ba đang ở khu vực đông đúc trong trung tâm thành phố, tiền thuê căn duplex rộng 200m2 này đã 25 ngàn rồi, cộng thêm những khoản phí bình thường nữa chắc chắn là cần kha khá.
Nhưng những người như họ có thể chết bất cứ lúc nào trong thế giới trò chơi nên không có suy nghĩ tiết kiệm tiền, lấy niềm vui trước mặt để làm nguyên tắc sống thôi.
“Ừ.” Bạch Tiêu gật đầu, “Mong là em sẽ gặp được khách hàng sộp nhé.”
“Tớ hỏi tí.” Bạch Sanh nói, “Tớ nhớ đó giờ Lam Lam chưa từng cho khách hàng mặc cả mà, sao lần này lại khoan dung với cô nhóc kia thế? Lại còn giảm giá một nửa cho cô ta nữa?”
“Cô ta thực sự không có tiền mà.” Phó Lam Tự đảo mắt, vẫn đang tập trung bóc tôm hùm đất, “Sinh viên năm nhất mới lên nhận tiền từ gia đình thì có được bao nhiêu? 15 ngàn cô ta chi đã là chật vật rồi, đó là chưa bàn tới việc phải tiết kiệm để sau này ký tiếp kìa.”
“Thế cậu…”
“Tớ không có làm từ thiện, chỉ giúp cô ta lần này thôi.”
Cô không phải người lương thiện tốt bụng gì, vì người lương thiện không sống nổi trong hệ thống này được.
Chỉ là khi gặp Hiểu Tuệ, cô lại thoáng nhớ tới bản thân lúc đang ở rank Đồng.
Khi ấy cô không có tiền, càng chẳng có người thân, ngoài việc một mình đánh liều ra thì chẳng còn con đường nào khác để chọn nữa.
Nhoáng một cái mà đã nhiều năm thế rồi.
*
Hôm sau sau khi qua cửa trò chơi, Hiểu Tuệ thanh toán hết cho Phó Lam Tự, đồng thời còn bày tỏ lòng biết ơn với cô.
Cô ta không nhắc tới việc hợp tác lần sau, Phó Lam Tự cũng không nhắc.
Giá Phó Lam Tự đưa ra cô ta không trả nổi, có lẽ cô ta sẽ tìm một người chơi rank Bạc rẻ hơn để dẫn mình trước, hoặc tìm cách rèn luyện bản thân để tích lũy kinh nghiệm sau này.
Dù là thế nào cũng chẳng liên quan gì tới Phó Lam Tự.
Nhận tiền làm việc, kết thúc hợp đồng thôi.

Phó Lam Tự nghỉ ở nhà hai ngày, ăn một bữa lẩu, một bữa đồ nướng, một bữa đồ Hàn, một bữa đồ Nhật, anh em nhà họ Bạch đều ăn cùng với cô, ăn tới nóng hết cả người, mặt sắp sưng lên hết cả.
Xem như cả hai đã thấy rõ lần này Phó Lam Tự xuyên việt ăn màn thầu tới mức sinh ra oán niệm rồi.
Về tới thế giới thực là phải trút hận hết.
Trên đường về nhà, thậm chí Phó Lam Tự còn nghiêm túc bàn với Bạch Sanh.
“Mai ăn gì nhỉ? Hải sản hấp nhé?”
“… Cho anh tớ nấu tí cháo để thanh lọc dạ dày đi, cảm ơn nhiều.”
“Cũng được, thế thì nấu cháo thịt bò và lột lột với sò biển đi.”
Bạch Tiêu: “Đừng có mơ, anh chỉ cho em cháo ngô với rau thôi nhé.”
Cả ba cự cãi nhau liên tục, mãi tới khi thang máy kêu lên ở tầng 16.
Cửa thang máy từ từ mở ra hai bên, Phó Lam Tự là người đi trước nhất.
Kết quả cô mới bước vào hành lang đã phải dừng bước lại.
Bạch Sanh thấy không ổn nên ló đầu ra từ sau lưng cô: “Sao thế? Ủa, ai vậy?”
Lúc này đang có hai người nam lạ mặt đang đứng ở trước cửa nhà 1607 của họ.
Rõ ràng người bên trái vẫn còn là thiếu niên, tóc ngắn mềm mại rủ xuống trán, da rất trắng, khuôn mặt non nớt rất thanh tú.
Người bên phải thì cao gầy, cái quần yếm và đôi bốt ngắn tôn lên đôi chân dài, trông cũng hiền lành đẹp trai, cặp mắt phượng kia như câu hồn vậy, lúc nào cũng như đang cười.
Rất rõ ràng, người bên phải là Kiều Vân Tranh.
“Chào cô bé.” Anh mỉm cười giơ tay lên như chào hỏi, “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Phó Lam Tự nhìn anh: “Anh tìm tới thật đấy à?”
“Muốn điều tra một người không phải chuyện gì khó với tôi đâu.”
“Thế thì anh giỏi thật đấy, tôi vỗ tay cho anh nhé.”
Rõ ràng cô không hề có hứng thú với mục đích tới của anh, thậm chí còn chẳng buồn hỏi nhiều mà chỉ vòng qua anh, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
Bạch Sanh lại rất hiếu kỳ: “Lam Lam à, cậu không giới thiệu à?”
“… Anh ta họ Kiều, Kiều Vân Tranh, gặp nhau trong trò chơi.” Lúc này Phó Lam Tự mới lười biếng xoay đầu lại, tiện tay chỉ ra sau lưng, “Bạch Tiêu, Bạch Sanh, bạn cùng nhà của tôi.”
“Ồ, hóa ra anh cũng là người chơi trong hệ thống à.” Bạch Tiêu thân thiện giơ tay ra, chào hàng theo thói quen, “Đã nắm rõ hết quy tắc chưa? Có thấy gì khó quá không, có cần tìm người chơi cấp cao để cùng qua cửa không?”
Kiều Vân Tranh mỉm cười bắt tay anh ta: “Cảm ơn lòng tốt của anh, không cần đâu.”
“Thật sự không cần à? Tôi đã là rank Vàng IV rồi, rất có kinh nghiệm trong việc này.”
Phó Lam Tự đẩy cửa phòng ra, lạnh mặt nói: “Anh ta là Bạch Kim I đấy.”
“…” Bạch Tiêu im lặng một lát rồi thu tay về.
Xin lỗi.
Bạch Sanh cực kỳ kinh ngạc: “Ôi trời, trông anh trẻ hơn cả anh trai tôi mà đã là Bạch Kim I rồi á?!”
Kiều Vân Tranh trả lời rất khiêm tốn: “Do may mắn thôi.”
Khiêm tốn quá mức sẽ thành ra kiêu ngạo.
“Thế… Thế sao anh lại gặp Lam Lam ở rank Đồng vậy?”
“Có một khách hàng rank Đồng phải đấu thăng rank trong cửa này nên bỏ ra một số tiền lớn để ký hợp đồng thế thân với tôi.”
Đấu thăng rank là trận đấu cuối cùng trước khi người chơi lên rank tiếp theo.
Chỉ có người chơi sắp vào đấu thăng rank mới được chọn hợp đồng thế thân.
Khách hàng ký hợp đồng thế thân sẽ để Kiều Vân Tranh thay mình hoàn thành cửa đấu thăng rank này, sau đó nhận phần thưởng về mình, lên thẳng Bạc I.
Bạch Sanh vô thức hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“300 ngàn.”
“… Ngầu thế.” Bạch Sanh quay lại, “Lam Lam, cậu nhìn đi, hai người các cậu cùng vào một trò chơi mà anh ta lấy được 300 ngàn, còn cậu thì 15.”
Phản ứng của Phó Lam Tự rất lạnh lùng: “Tớ không bị điếc, làm ơn im giùm.”
Chuyện này là lỗi của cô à? Ai bảo trong guồng máy công nghiệp của hệ thống này, người nữ luôn bị kỳ thị, vô hình trung trở thành danh từ đồng nghĩa với “kẻ yếu” cơ chứ.
Dù cô có là Vàng III cũng sẽ có người hoài nghi cô dựa dẫm vào người chơi nam để qua cửa.
So với người chơi nam cùng rank, người chơi nữ bao giờ cũng bị ép giá hết.
Những đám ngu xuẩn đó nhiều khi không đáng được qua cửa.
“… Xin lỗi nhé.” Thiếu niên mặt non choẹt bên cạnh bị bỏ qua một lúc lâu, bấy giờ mới chờ được cơ hội mở miệng.
Giọng nói cậu ta có hơi lười biếng và ngang bướng, không hề phù hợp với gương mặt mềm mại đáng yêu của mình chút nào.
Miệng thì bảo là xin lỗi nhưng giọng điệu lại không giống như đang xin lỗi cho lắm.
“Anh Vân à, người anh tìm này rốt cuộc có đáng tin không vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.