Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 7: Thuốc độc




Phó Lam Tự căn bản chẳng hề ngủ.
Tiếng sột soạt của Kỳ Kỳ bên cạnh đều không thoát khỏi tai cô.
Tuy nhiên cô vốn nghĩ Kỳ Kỳ muốn giết mình, kết quả là cô ta lại muốn giết Hiểu Tuệ.
Hiểu Tuệ bị đánh thức, mơ màng nghiêng đầu sang, chợt thấy gò má mới lành lạnh nên tiện tay sờ thử, phát hiện cán dao găm đang đặt cạnh gối.
Cô ta giật mình, tỉnh táo lại ngay.
“Có chuyện gì vậy? Chị Phó?”
“Chuyện này đây.” Phó Lam Tự từ từ đáp lại, một tay vẫn đang bóp trên cổ Kỳ Kỳ, “Hiếm khi cô ngủ ngon như thế, suýt chút nữa đã bị người ta đâm một dao rồi.”
Hiểu Tuệ bấy giờ mới phản ứng lại, sống lưng ớn lạnh: “… Cô ta muốn giết tôi à?”
“Dù sao cô ta cũng đã giết một người rồi, giết thêm người nữa cũng có sao đâu.”
“Lẽ nào Vương Hâm cũng do cô ta giết?”
Kỳ Kỳ khóc giàn giụa nước mắt, yếu đuối giải thích: “Cô Phó à, cô hiểu lầm rồi, tôi không có…”
“Không có ư?” Phó Lam Tự nhàn nhạt nói, “Trước khi chết Vương Hâm còn nắm chặt một cái cúc áo thủy tinh trong tay đấy, cô xem trên tay áo mình có thiếu gì không?”
“…”
Kỳ Kỳ sửng sốt.
Đúng thế, tối qua lúc đánh lén sau lưng Vương Hâm cô ta đã bị Vương Hâm vùng vẫy giật đi một cái khuy măng sét.
Mãi sau đó cô ta mới phát hiện chuyện này, nhưng lúc đó con dao đã trở lại bàn của cô ta, mà thi thể của Vương Hâm trong phòng cũng đã biến mất.
Cô ta dùng áo khoác để che khuất ống tay áo, cứ nghĩ sẽ chẳng ai phát hiện ra chi tiết nhỏ này, ai ngờ mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của Phó Lam Tự hết.
“Cô có thể tìm được hung khí gây án trong này, hơn nữa còn dám giết người, xem ra không phải người mới rồi, màn diễn trước đó cũng thật ghê.” Phó Lam Tự nói, “Sao Oscar không trao giải cho cô nhỉ.”
“…”
“Tiếc là cô chọn sai đối tượng, cũng đánh giá quá cao năng lực của mình rồi.”
“Cô Phó!” Kỳ Kỳ thấy không giấu được nữa, sợ Phó Lam Tự lại làm gì với mình nên vội nói, “Cô nghe tôi nói đi, thật ra chúng ta có thể hợp tác mà — Tôi là Bạc II, chắc chắn là rank cao hơn cô gái này, tôi cũng có tiền nữa, cô bỏ cô ta rồi dẫn tôi thắng đi, sau này chúng ta có thể ký hợp đồng dài hạn!”
Hiểu Tuệ nghe vậy thì giật mình: “Chị Phó, chị đừng nghe cô ta mà, dù tôi có hơi mặc cả ít tiền với chị, nhưng chỗ chúng ta cũng xem như có tình cách mạng mà, chị cũng không thể vào trận đánh ngược lại được!”
Kỳ Kỳ nói rất hùng hồn: “Cô Phó à, kiểu rác rưởi chỉ biết gửi gắm hy vọng vào cô để nằm hưởng thắng lợi này dù có qua cửa này thì tương lai cũng chẳng sống lâu được, sao phải lãng phí thời gian cho cô ta làm gì? Hay là cô cứ chọn tôi đi, chí ít tôi là người dám nghĩ dám làm, có thể có chút giá trị với cô mà.”
Phó Lam Tự trầm ngâm một lúc rồi quay đầu nói với Hiểu Tuệ: “Cô ta cũng hơi có lý đấy, cô chỉ gửi gắm hy vọng vào việc nằm không hưởng thắng lợi, chắc chắn là không sống lâu được.”
Hiểu Tuệ: “?”
“Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ cần thực hiện hợp đồng là dẫn cô ta qua cửa thôi, con đường sau đó cô ta tự đi, tôi quan tâm làm gì.” Phó Lam Tự lại quay sang Kỳ Kỳ, giọng điệu lạnh buốt, ý mỉa mai rất rõ ràng, “Còn về việc “có chút giá trị” mà cô nói — Nực cười thật, một Bạc II có giá trị gì hả?”
“…”
“Tôi tiễn cô một đoạn nhé.”
Nói xong, Phó Lam Tự nhanh chóng quơ lấy con dao găm bên gối, xoay ngược cán dao rồi chém xuống nhanh như chớp, toàn bộ hành động đều rất trôi chảy.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua mu bàn tay, lập tức ghim chặt bàn tay của Kỳ Kỳ lên giường, máu tươi chảy dọc theo ống tay áo xuống đất.
“Á —!!”
Cơn đau dữ dội ập tới, Kỳ Kỳ không kịp đề phòng, sụp đổ hét lên thành tiếng.
Vừa hét xong, cô ta lại như ý thức được gì đó, nét mặt trắng bệch, vội vàng bịt miệng lại.
Nhưng đã quá muộn, cô ta đã vi phạm quy tắc không được lớn tiếng ồn ào.
Phó Lam Tự không cần tự ra tay, cô ta cũng chẳng sống được qua tối nay nữa.
“Mặc đồ vào, đi.”
Dù trong phòng tối om nhưng Hiểu Tuệ vẫn cảm giác được Phó Lam Tự đang chuẩn bị xuống giường ra khỏi phòng.
“Đi? Đi đâu vậy?”
Phó Lam Tự không buồn quay đầu lại: “Đi qua cửa.”
Qua cửa? Đêm hôm khuya khoắt mà còn qua cửa được ư?
Hiểu Tuệ không hiểu, nhưng cô ta tin vào khả năng của Phó Lam Tự vô điều kiện, lúc này cũng ngoan ngoãn đuổi theo.
Sợ hãi và đau đớn đã khiến Kỳ Kỳ mất đi lý trí, nhất là khi nghe được hai chữ “qua cửa”, cô ta dứt khoát từ bỏ bản thân, hét lên như điên, muốn kéo hai người cùng xuống nước.
“Ma nữ đâu rồi? Ma nữ mau tới đi! Bọn nó sắp qua cửa rồi kìa — Mau giết bọn nó đi —”
Phó Lam Tự đi được vài bước rồi quay trở lại, xé bao gối bẩn thỉu rồi thuận tay nhét vào miệng cô ta.
Kỳ Kỳ: “…”
Tiếng bước chân xa dần, cửa phòng lại bị đóng lại lần nữa.
*
Phó Lam Tự dẫn Hiểu Tuệ tới phòng bếp.
Nồi sắt trong phòng bếp vẫn ở đó, thịt bên trong đã nguội nhưng vẫn chưa biến về hình dạng thi thể.
Cô bưng nồi sắt lên, thuận tay đặt sang bên cạnh.
Hiểu Tuệ lo lắng hỏi: “Chị Phó, chúng ta đang làm gì vậy?”
“Tìm lỗ khóa.”
Quả nhiên, phần màu trắng nhô ra trên bếp vẫn còn đó, nhưng chất keo bịt kín đã biến mất để lộ một lỗ khóa có hình dạng kỳ lạ.
Hiểu Tuệ thấy Phó Lam Tự lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi thì hết đỗi kinh ngạc.
“Tìm được ở đâu vậy?”
“Trong căn nhà có dấu tay máu.”
Hiểu Tuệ nhớ lại rồi không khỏi rùng mình một cái.
“Chị vào trong thật luôn.”
Cô ta rất may mắn rằng mình đã ăn ké, nếu không đừng nói là tìm manh mối, chỉ nội việc đêm khuya vào phòng bếp này thôi cô ta cũng không có gan rồi.
Phó Lam Tự dùng chìa khóa mở lỗ khóa ra, thấy khu vực dưới bếp chẳng có gì, bên trong như một cái két sắt nhỏ, cất giấu một lọ thuốc màu trắng.
— Áo cưới là màu đỏ, thuốc độc là màu trắng.
Lọ thuốc này là thuốc độc trong bài hát, là lọ thuốc đã độc chết nữ chính trong câu chuyện đó.
Phó Lam Tự quan sát lọ thuốc một lúc lâu rồi trở tay quăng nó ra sau.
Hiểu Tuệ: “… Ủa?”
Kiều Vân Tranh đã đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào, đang giơ tay đón lấy lọ thuốc.
Anh khẽ cười nói: “Xem ra mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi rồi.”
“Lúc anh xuống lầu có nghe tiếng gì trong phòng tôi không?”
“Ý em là gì?” Nụ cười của anh càng sâu hơn, “Là tiếng động như cắt từng miếng thịt, như mổ heo ấy à?”
Rất rõ ràng, Kỳ Kỳ lớn tiếng ồn ào trong phòng đã làm trái quy tắc, mới bị ma nữ xử lý rồi.
Hiểu Tuệ căng thẳng: “Vậy có khi nào ma nữ giết người xong sẽ xuống lầu tìm chúng ta không?”
Giọng điệu của Kiều Vân Tranh lúc nào cũng trầm ấm dịu dàng: “Tất nhiên rồi, dù nó không xuống lầu thì chúng ta cũng phải lên, nếu không sao mà giết nó được?”
“…”
Hiểu Tuệ trốn sau lưng Phó Lam Tự, run càng tợn hơn.
Phó Lam Tự đột nhiên nói: “Tên họ Lý kia vẫn còn sống.”
Ý cô là Lý Thần Quang.
Cả ngày nay Lý Thần Quang chẳng xuất hiện, đêm tối cũng không có động tĩnh gì, nếu y còn sống thì dù giết được ma nữ đi nữa, trò chơi vẫn không thể kết thúc được.
“Vậy chúng ta giết y trước hay là giết ma nữ trước đây?”
“Anh thấy ai dễ giết hơn?”
“Thực ra ai cũng không khó.”
Hai trùm lớn đang thương lượng kế hoạch giết người rùng rợn thì lính mới Hiểu Tuệ luôn nhìn trước ngó sau lại đờ người ra, cuối cùng duỗi ngón tay thận trọng giật góc áo Phó Lam Tự.
Cô ta run rẩy nói: “Chị Phó, anh Kiều, không cần băn khoăn nữa đâu, hai người đó… đã hợp lại thành một rồi…”
“?”
Phó Lam Tự nhìn theo ánh mắt của Hiểu Tuệ xong mới hiểu được ý của cô ta.
Ánh trăng yếu ớt ngoài cửa đang rọi vào, rọi ra một bóng dáng đang đi xuống cầu thang.
Lý Thần Quang mặc một bộ áo cưới đỏ tươi, trên đầu cài hoa mẫu đơn, gương mặt trang điểm rất đậm, ăn mặc hệt như thiếu nữ trong khung ảnh vậy.
Một tay y đang kẹp cái đầu người đầm đìa máu, mái tóc dài của cái đầu xõa xuống từ nách y, lộ ra một đôi mắt đen như mực mà trống rỗng, là bạn gái đã chết Bối Bối của y.
“Đừng ai hòng sống được, ha ha ha… Đừng ai hòng sống được…”
Y tô son môi, lúc nhếch môi cười trông rất giống một cái miệng đẫm máu, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khàn đục.
Hình tượng quỷ dị này lại toát lên chút buồn cười, dù là Phó Lam Tự giỏi ăn nói cũng nhất thời không tìm được từ nào hình dung phù hợp được.
Cô im lặng một lát rồi chợt thở dài.
“Xấu chết đi được.”
Kiều Vân Tranh cười nói: “Tư tưởng lớn gặp nhau.”
Hiểu Tuệ nghe vậy thì bối rối nhắc nhở: “Y tới rồi kìa! Y tới rồi y tới rồi kìa!”
Lý Thần Quang ôm đầu người càng lúc càng tới gần, khoảng cách càng rút ngắn, giọng nói của y cũng từ từ thay đổi, âm điệu cao vút, nghe càng lúc càng giống giọng nữ hơn.
Y bắt đầu hát đi hát lại.
“Mẹ rất thích tấm áo cưới màu đỏ của em, đừng để em chết đi quá sớm, quá sớm…”
“Mẹ rất thích tấm áo cưới màu đỏ của em, đừng để em chết đi quá sớm, quá sớm…”
Đúng là hai hợp thành một rồi.
“Khi tinh thần một người đang rối loạn và yếu ớt sẽ rất dễ bị ma quỷ chiếm giữ cơ thể, cũng là “quỷ nhập thân” mà chúng ta thường gọi.” Phó Lam Tự vỗ vai Hiểu Tuệ, thấm thía nói, “Vì thế cô phải cố gắng trở thành một người có ý chí mạnh mẽ, thoát khỏi cấp thấp, như thế mới không trở nên giống y được.”
Hiểu Tuệ: “?”
Chị gái ơi, lúc này có hợp để giáo dục tư tưởng không hả?
Nhưng cô ta không mỉa được, cô ta căn bản không kịp mỉa, vì Lý Thần Quang… hay gọi là ma nữ đã tới gần cô ta rồi.
Lý Thần Quang giơ tay lên, ném cái đầu đầm máu dưới nách tới phía cô ta.
Cảnh tượng đó có thể so sánh với một pha quay chậm cận cảnh trong phim kinh dị.
… Dù đây vốn là phiên bản thực tế của phim kinh dị rồi.
“Ái ôi —!!”
Hiểu Tuệ ngã phịch xuống, hét lên sợ hãi.
Phó Lam Tự đột nhiên quay lại: “Cô hét cái gì vậy?”
Không được lớn tiếng ồn ào, con người đang trong lúc sợ hãi làm gì còn nhớ quy tắc được nữa.
Lý Thần Quang cười quái dị, một con dao chặt xương sắc bén đột nhiên xuất hiện trong tay y.
Đó là công cụ dùng để trừng phạt người chơi, gã cao to và gã đeo kính, cả Kỳ Kỳ ban nãy đều chết dưới lưỡi dao này.
Hiểu Tuệ đờ người ra.
“Chị Phó, cứu với!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Lam Tự phi tới đá một cú vào ngực Lý Thần Quang, sau đó nhân lúc đối phương lảo đảo mấy bước, quả quyết bắt lấy cái tay đang cầm dao của hắn.
Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng sấn tới, tay trái bóp chặt cổ Lý Thần Quang, tay phải túm lấy tóc, nâng đầu gối để dùng sức —
Chỉ nghe xương “rắc” một tiếng, đầu Lý Thần Quang bị anh miễn cưỡng quay ra sau 90 độ.
Phó Lam Tự đá văng con dao chặt xương đi, trở tay tìm lọ thuốc màu trắng trong túi Kiều Vân Tranh.
Ngón cái cô búng mở nắp lọ, dốc thẳng lọ thuốc vào miệng Lý Thần Quang.
Kiều Vân Tranh dùng dao đập một cú vào yết hầu Lý Thần Quang khiến y phải nuốt cả lọ thuốc độc vào.
Trước đó cả hai không hề thương lượng gì với nhau, cứ thế mà phối hợp đánh rất tự nhiên, ăn ý cứ như đã từng hợp tác với nhau rất nhiều lần rồi vậy.
Lọ thuốc độc đó như ngọn lửa xuyên thấu ruột gan, cháy tới mức khiến Lý Thần Quang hét lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng của y không ngừng đổi qua đổi lại giữa nam và nữ, the thé thê lương khiến người ta phải nổi da gà.
Tất nhiên chỉ có mình Hiểu Tuệ là nổi da gà, hai người còn lại đều rất bình tĩnh.
Hiểu Tuệ ý thức được mình mới thoát được một kiếp, không khỏi rụt người vào góc tường.
Cô ta kinh ngạc hỏi: “Thế… thế này là xong rồi ư?”
“Chứ không thì sao?” Phó Lam Tự nói, “Nếu chưa thỏa mãn thì cho cô diễn lại nhé?”
“…”
Hiểu Tuệ không dám nói tiếp nữa.
Cô ta nghĩ có lẽ trong mắt trùm lớn, cửa cấp thấp này chẳng có gì khác với việc chơi game offline hết, căn bản không đáng để nhắc chút nào.
Có gì mà khó đâu?
Cô ta ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, cùng Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nhìn chằm chằm Lý Thần Quang từ từ ngừng giãy, tay chân vặn vẹo, cơ thể trở nên cứng đờ từng chút một.
Rất lâu sau, một dòng máu sền sệt từ từ chảy ra từ dưới người Lý Thần Quang, lan tràn trên đất.
Có lẽ là ảo giác mà ánh trăng ngoài cửa sổ hình như đã sáng hơn chút ít.
Chợt nghe Phó Lam Tự mở miệng: “Hẳn là tới lúc rồi.”
Kiều Vân Tranh cười đáp: “Ừm, trước khi qua cửa, có tiện cho tôi biết địa chỉ không?”
“… Tại sao?”
“Sau khi về thế giới thực, tôi cần biết đến đâu để tìm được em.”
“Anh giỏi thế mà, muốn tìm là tìm được thôi.”
Chưa kịp nói hết câu, mặt dây chuyền trên cổ Phó Lam Tự đã chợt lóe lên, sau đó có tiếng nước nhỏ giọt rơi vào trong bình.
Qua cửa thành công, phần thưởng vào rồi.
Cô ngẩng đầu lên, trong tầm mắt lại xuất hiện ánh sáng chói lóa quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.