Dực Thủy

Chương 7:





Vốn nghĩ mau chóng tốt lành đem Thất Dạ đón trở về, lại không ngờ đến phải chứng kiến cảnh tượng: Một đám người đứng dọc hành lang,  tiếng khóc của nữ nhân không ngừng thất thểu vang lên, xen kẽ còn có tiếng roi quật vụt vụt.
Tiến lại gần, Lãnh Dực Lăng nhìn thấy Thất Dạ đang dựa vào người một nữ nhân, cả thân mình chằng chịt vết roi đến huyết nhục mơ hồ, nhưng vẫn gắt gao che chắn cho nữ nhân kia.
“Có chuyện gì vậy?”
Thanh âm bình thản nhưng lạnh đến thấu xương đủ để nói rõ tâm tình hiện tại của Lãnh Dực Lăng.
“Tham kiến cung chủ.”
Lâm bá bá dẫn đầu quỳ xuống, kéo theo một đám đằng sau vội vã quỳ theo.
“Cung chủ.” Thái hộ pháp tựa như mũi tên lao ra khỏi cung, bật dậy khỏi ghế, niềm nở chạy tới tham kiến Lãnh Dực Lăng. Hắn vừa cười vừa nói: “Thuộc hạ đang giáo huấn hai tên nô tài không biết nghe lời này.”
Lãnh Dực Lăng đến, trận mưa roi cũng đình chỉ, Từ ma ma vội vàng kéo Thất Dạ đang ôm chặt lấy mình ra. Thấy khuôn mặt trắng nhợt cắt không còn giọt máu cùng toàn thân không ngừng xuất huyết, Từ ma ma thiếu chút nữa cũng ngất xỉu theo.
“Đồng nhi, Đồng nhi, con mau tỉnh lại đi, không cần dọa ma ma mà.” Từ ma ma lắc lắc thân mình đã trở nên yếu xìu của Thất Dạ mà nước mắt không ngừng rơi xuống, hòa với những giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt thiếu sức sống kia. Thất Dạ rốt cục cũng có chút phản ứng.
“Đau.” Thất Dạ cau mày rên rỉ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Lãnh Dực Lăng tới trước mặt Từ ma ma, thanh âm có phần mềm mỏng nói: “Giao hắn cho ta.”
Cho dù có mềm mỏng đến đâu thì cũng vẫn vạn phần uy nghiêm.
Bị cái khí chất uy nghiêm kia làm kinh động, Từ ma ma ngốc lăng như bị thôi mien, vô thức đem Thất Dạ giao cho Lãnh Dực Lăng.
Lấy “Tục mệnh hoàn” từ trong tay áo, Lãnh Dực Lăng cẩn thận nhét vào miệng Thất Dạ rồi tiếp nhận nước từ Lãnh Phong đưa tới. Xác định Thất Dạ đã nuốt dược vào, Lãnh Dực Lăng mới vận khinh công bế Thất Dạ bay tới Ngưng Yên các.
Những người còn lại chỉ biết ngây ngô đứng nhìn bóng trắng phiêu dật từ từ biến mất mà trong lòng thầm kinh thán mỹ mạo của Lãnh Dực Lăng.
Trải qua ngần nấy sự tình, Từ ma ma cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà ngất xỉu tại chỗ.
Thái hộ pháp bước đi vài bước, thấy đám thuộc hạ vẫn còn chết đứng đằng sau liền quát lớn một tiếng kéo hồn vía bọn họ trở về: “Còn không mau đi.” Phủi phủi xiêm y, hắn thầm nghĩ “Không hay rồi, đứa nhỏ kia thoạt nhìn có vẻ là người của cung chủ, nói vậy là ta đã chọc giận cung chủ rồi. Phỏng chừng sẽ không dễ thở đây. Nhưng dù sao ta cũng là hộ pháp, cung chủ hẳn sẽ không vì một đứa nhỏ mà gây khó dễ cho ta đi.” Nghĩ vậy, tâm tình Thái hộ pháp lại trở nên vui vẻ. “Hôm nay, bọn thuộc hạ có đưa khá nhiều nam đồng mới tới, lại có thể hảo hảo chơi đùa một phen rồi.”
Vội vàng trở lại Ngưng Nguyệt các, Lãnh Dực Lăng một bên phân phó Lãnh Phong chuẩn bị nước nóng, một bên ôm Thất Dạ đi vào trong phòng. Trải thêm mấy lớp thảm lông mềm mại rồi mới dè chừng đặt Thất Dạ nằm xuống.
Cẩn thận từng chút một kéo lớp xiêm y rách nát rướm đầy máu ra, cho dù Lãnh Dực Lăng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến thương tích chồng chéo trên tâm lưng non mềm, y vẫn không nhịn được mà hít một trận khí lạnh. Lòng y lúc này như bị ai đó cắt cho một dao, tuy nhỏ nhưng lại rất đau.
Làn da trắng mịn ngày hôm đó nay đã chuyển tím đen cả mảng lớn. Tay có chút run run, giờ phút này, Lãnh Dực Lăng hận không thể ngay lập tức băm vằm tên Thái hộ pháp kia làm vạn đoạn rồi đem cho cẩu ăn.
Bất quá, hiện tại không phải lúc tức giận, y còn phải lo cho Thất Dạ nữa. Lãnh Dực Lăng dùng khăn ấm lau sạch vết máu loang lổ trên người Thất Dạ, giúp hắn thay đồ rồi dùng Lưu Vân cao tự mình điều chế thoa từng lớp nhẹ nhàng lên miệng vết thương của Thất Dạ. Vì phải động chạm tới miệng vết thương nên Thất Dạ không khỏi nhíu mày khó chịu. Thấy vậy, Lãnh Dực Lăng dừng lại, thấy Thất Dạ dịu xuống mới dám thoa dược tiếp.
Dương Liễu nhìn thấy tất cả biểu hiện biến hóa trên mặt Lãnh Dực Lăng mà không khỏi giật mình, “Trên giang hồ, Lưu Vân cao có thể nói là thần dược mà rất nhiều người mơ ước. Chỉ cần thoa một lớp trên miệng vết thương, cho dù có nặng đến đâu thì muộn nhất là ngày hôm sau sẽ liền lại. Bao nhiêu năm qua, đã có không ít người lặn lội hiến tặng cung chủ rất nhiều kỳ trân dị bảo để đổi lấy dược kia, nhưng cung chủ lại không để vào mắt một ai. Nếu bọn họ thấy cung chủ lại đem Lưu Vân cao này cho một đứa nhỏ thì sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Ừ thì Lưu Vân cao này có thể không nói làm gì, dù sao thì cung chủ có thể tự điều chế thêm, cái đáng nói ở đây chính là khuôn mặt núi băng vạn năm của y cư nhiên cũng có lúc biểu hiện cảm xúc. Y như thế nào lại có sự ôn nhu tựa như đang trân giữ đồ gốm sứ vậy ta?”
Thoa dược xong xuôi, Lãnh Dực Lăng đặt Thất Dạ nằm úp xuống, tránh cho thuốc bị dính ra thảm. Dường như nằm không quen, Thất Dạ không ngừng vặn vẹo thân mình khiến miếng vết thương lại cọ vào xiêm y. Trước hoàn cảnh đó, Lãnh Dực Lăng đành phải đem Thất Dạ nằm úp lên chính người mình, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu hắn mà an ủi. Lúc này, Thất Dạ mới an ổn nằm im trên người Lãnh Dực Lăng.
Ánh mắt của Lãnh Dực Lăng dừng lại trên miếng ngọc bội đeo ở cổ Thất Dạ. Miệng ngọc trắng thuần túy có khắc một chữ ‘Lăng’ ở giữa. Vừa rồi vì quá khẩn trương nên không để ý tới. “Đây quả nhiên là chiếc vòng ba năm trước nó đã giật được trên người ta. Thật không ngờ, nó vẫn luôn giữ bên người.”
Lãnh Dực Lăng khẽ cong lên khóe môi., tựa như có cái gì đó làm lòng y trở nên ấm áp.
Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.