Dực Thủy

Chương 6:





“Cung chủ, theo Lâm tổng quản cho biết, đứa nhỏ kia là con cháu họ hàng xa của Từ ma ma. Nghe nói là bị cha mẹ vứt bỏ nên đã được Từ ma ma nhận nuôi.” Ngẩng đầu liếc nhìn Lãnh Dực Lăng đang chăm chú nhìn sổ sách, Lãnh Phong hít một hơi lại nói tiếp: “Nếu thuộc hạ đoán không nhầm, đứa nhỏ kia rất có khả năng là con của cung chủ.”
“Hả?”
Lãnh Dực Lăng đang chuyên chú xem sổ sách, từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Phong, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Cung chủ còn nhớ Lâm Tố hộ pháp không?”
Lãnh Dực Lăng nhíu mày suy tư một chốc rồi mới thoáng gật đầu.
“Ba năm trước đây, Lâm hộ pháp đã từng hạ sinh một đứa nhỏ. Lúc đó, cung chủ đã giao đứa nhỏ kia cho thuộc hạ và nói ‘để nó tự sinh tự diệt’. Vì thế, thuộc hạ đã giao lại cho hạ nhân của Lâm hộ pháp là Từ ma ma chăm sóc. Và đứa nhỏ hôm nay cung chủ gặp áng chừng cũng khoảng ba tuổi. Nó và đứa nhỏ thuộc hạ giao cho Từ ma ma xem chừng tuổi tác không khác biệt là mấy. Vì vậy, thuộc hạ nghĩ đứa nhỏ này chính là con của cung chủ.”
Phất tay bảo Lãnh Phong lui ra, Lãnh Dực Lăng ngồi im lặng trong phòng suy nghĩ, lục lọi, tìm kiếm trong trí nhớ về đứa nhỏ ba năm trước đây.  Đã ba năm trôi qua, Lãnh Dực Lăng tuy không thể nhớ rõ toàn bộ sự việc nhưng có một điều mà hắn không thể quên được, đó chính là đôi mắt đen láy trong suốt ngày đó. Đôi mắt? Quả thực giống nhau! Nhất là khi nhìn vào đó, y lại có một cảm giác thân thuộc từ lâu. Y khẳng định, đó chính là hài tử của mình. Y còn nhớ rõ, đứa nhỏ đó gọi là — Thất Dạ.
Lãnh Dực Lăng gợi lên một nụ cười bên môi, “Dạ nhi, phụ thân sẽ đón con về”.
——————–
Theo thường lệ, Thất Dạ lại ngồi trên bãi cỏ trong sân trù phòng hưởng thụ thú vui bình giản của mình – phơi nắng. Ngày hôm qua, hắn gặp phụ thân, còn nói chuyện với phụ thân rất vui nữa.
“Phụ thân một chút cũng không giống mọi người thường nói. Phụ thân đâu có lãnh khốc vô tình mà hoàn toàn ngược lạ.. Hừ, nhất định là bọn họ ghen tỵ với dung mạo của phụ thân mà cố ý nói xấu phụ thân rồi.”
Kéo miếng ngọc bội trong cổ ra ngắm nhìn. Nguyên bản miếng ngọc bội này chỉ có một màu trắng thuần, nhưng dưới ánh sáng mặt trời nó lại phát ra bảy sắc rất đẹp. Thất Dạ miết nhẹ vào chữ ‘Lăng’ trên miếng ngọc bội, thầm nghĩ.
“Tuy rằng phụ thân nói có thể gặp lại người, nhưng nếu đi ngay bây giờ không phải quá đường đột rồi sao? Dù sao cũng không tốt lắm. Phụ thân thân là người đứng đầu Lãnh Nguyệt cun,g nên hẳn sẽ có rất nhiều việci. Nên để một thời gian nữa hãy đi gặp phụ thân thì tốt hơn. Nếu cứ dính chặt tới phụ thân, nói không chừng phụ thân còn chán ghét mình nữa.”
“Xoảng”, từ xa truyền tới bát đĩa rơi vỡ ngắt dòng suy nghĩ hồi tưởng về phụ thân của Thất Dạ. Thất Dạ quay đầu lại, thấy Từ ma ma đang quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu trước một nam tử lộng lẫy.
“Thái hộ pháp, lão nô không cố ý, thỉnh hộ pháp khoan dung đại lượng mà tha tội cho lão nô.”
“Ngươi nói tha tội là ta phải tha tội sao?  Dám làm bị thương tay bổn hộ pháp ta, ta cho rằng ngươi đã chán sống rồi. Người đâu, cho tiện nô này năm mươi roi để ả phải nhớ thật lâu.”
“Thái hộ pháp…..”
Lâm bá bá muốn cầu tình nhưng lại bị Thái hộ pháp trừng mắt đe dọa mà không dám lên tiếng nữa.
“Từ ma ma, có chuyện gì vậy.”
Thất Dạ không rõ sự tình phát sinh, chạy đến thân thủ muốn kéo Từ ma ma dậy.
Thấy có người tới, Thái hộ pháp nheo mắt đánh giá Thất Dạ.
“Yêu, một đứa nhỏ hảo dễ nhìn.”
“Thái hộ pháp tha tội, tiểu hài tử không hiểu chuyện đã đắc tội với hộ pháp….. Đồng nhi, mau quỳ xuống cầu xin Thái hộ pháp thứ tội đi.”
Từ ma ma muốn ấn Thất Dạ quỳ xuống, nhưng tựa như cả người Thất Dạ làm bằng sắt đá, như thế nào cũng không thể kéo hắn cúi đầu được Từ ma ma gượng gạo không biết phải làm gì.
“Khá lắm tiểu quỷ cứng đầu kia, bất quá ta rất thích.”
Thái hộ phạm đem bàn tay bị thương tới trước mặt Thất Dạ, nói: “Thấy không, tên tiện nô này đã làm tay ta bị thương, vốn ta tính phải hảo hảo trách phạt, nhưng…..”
“Nhưng sao?”
“Ngươi nếu đồng ý theo ta, ta sẽ thả ả.”
“Đồng nhi, không được đồng ý.” Từ ma ma lao lên bảo hộ Thất Dạ trong ngực.
“Thái hộ pháp vốn yêu thích nam đồng tinh khôi. Chuyện này bất cứ ai trong Lãnh Nguyệt cung đều biết. Nếu để thiếu gia đi theo hắn, chỉ sợ tiểu thiếu gia không toàn mạng trở về mất.”
“Người đâu, đem ả tiện nô không biết phép tắc này đánh cho ta.”
Một tiếng gió rít lên xẹt qua thái dương của Từ ma ma, một roi giáng xuống. Từ ma ma nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau đớn. Không có dấu hiệu như dự tính, Từ ma ma mở mắt ra thì thấy Thất Dạ không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt, kiên cường chịu một roi.
Một roi kia đã in lại một vệt rách trên bộ quần áo cũ kỹ của Thất Dạ. Không những thế, vết roi kia còn tàn nhẫn lưu dấu một vệt dài trên tấm lưng yếu mềm, trắng mịn của hắn. Nóng, rát, đau, nhức song Thất Dạ vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không kêu lên một tiếng nào.
“Ngọc hồn thối, không biết trốn đi đâu mà không ra giúp ta.”
Ngọc hồn hít một hơi thật sâu, dằn lòng không cho phép bản thân được lộ diện lúc này.
“Đồng nhi, con….. con sao lại…..” Từ ma ma kinh hãi nói không ra lời.
Thất Dạ nở một nụ cười, nói:”Từ ma ma, Đồng nhi không sao.”
“Không có việc gì, khá lắm!” Thái hộ pháp không biết từ lúc nào đã chiễm chệ ngồi vắt chân trên ghế ung dung ra lệnh, “Nhiều người cùng lúc, đánh ả cho ta.”
Đồng loạt mấy cái roi cùng hạ xuống, Thất Dạ ôm chặt lấy đầu của Từ ma ma, tận lực không để roi kia chạm tới bà. Mồ hôi ứa ra đầy trán, đọng lại thành giọt bắt đầu lăn xuống khuôn mặt càng ngày càng trắng của Thất Dạ. Cảm giác lúc này của Thất Dạ không còn là đau đớn nữa mà đã chuyển sang tê dại toàn phần. Dần dần mất cảm giác, trước mắt khoảng đen đã lấn át toàn bộ ánh sáng. Đến giới hạn chịu đựng, Thất Dạ hôn mê bất tỉnh.
Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.