Dực Thủy

Chương 17:





Ngọc hồn vừa đi vừa lắc lắc cái đầu nặng trịch vì say khướt. Không nghĩ đến tửu lượng của hắn lại kém đến vậy, chỉ một chén nữ nhi hồng đã làm hắn ngủ thẳng đến cả ngày trời.
Rất nhiều người trên đường đã lao vào hắn làm cho khối thân thể trong suốt tán ra lại hợp vào khá nhiều lần, nhưng hắn một chút cũng không để ý. Hắn cứ giữ nguyên cái bộ dạng xiêu vẹo đó mà trở về Lãnh Nguyệt cung.
Bầu không khí trong Lãnh Nguyệt cung hôm nay vô cùng quái dị, bất cứ một ai đi trên đường đều mang bộ mặt giống quân đầu người trong bộ bài, tuy rằng cũng không khác ngày thường là mấy.
Điều khiến Ngọc hồn nghi hoặc chính là hắn không cảm nhận được khí tức của Thất Dạ trong Lãnh Nguyệt cung. Hắn thử tìm mấy lần cũng vô pháp thấy được y. Hừ, nhất định là lại cùng tên phụ thân mặt lạnh xuất môn đi chơi rồi, ôi~ ta nên đi nghỉ một chút vậy.
Sau lưng ngọc hồn bỗng truyền đến một cơn gió lạnh. Ngọc hồn cứng ngắc quay đầu lại, bắt gặp bộ mặt thâm trầm không biểu tình của Lãnh Dực Lăng.
Lãnh Dực Lăng dùng ngón cái cùng ngón trỏ nhấc ngọc hồn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng hỏi: “Dạ nhi đâu?”
Đầu ngón tay cùng thanh âm của Lãnh Dực Lăng như tỏa thêm khí lạnh khiến không khí nơi đây ngay lập tức giảm xuống cả chục độ.
Không chịu nổi áp lực từ người phía trước, ngọc hồn run rẩy, sợ hãi: “Hắn….. hắn không phải ở cùng ngươi sao?”
“Ngươi không ở cùng với hắn?” Lãnh Dực Lăng hỏi lại, phượng nhãn hơi nheo bắn ra hàng loạt mũi tên băng giá.
Ngọc hồn dần dần hiểu được tình hình hiện tại, cẩn thận hỏi han: “Hắn… không thấy hắn đâu à?”
Không có sự phủ nhận, trong lòng ngọc hồn đã có thể hiểu nguyên do hắn không cảm thấy hơi thở của Thất Dạ trong Lãnh Nguyệt cung. Ôi~ hai người này, không thể hảo hảo yên ổn một đời sao…
Lãnh Dực Lăng sau cùng vẫn buông ngọc hồn ra, nhưng trong mắt y vẫn tràn ngập hàn khí khiến người ta cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Ngọc hồn ngay cả nuốt nước bọt cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Hắn có thế đọc rõ ý tứ ‘không tìm thấy Thất Dạ hắn sẽ phải chết’ trong mắt Lãnh Dực Lăng, mà hắn cũng không muốn lấy tính mạng của bản thân ra đùa.
Ngọc hồn cẩn thận bê một chậu nước đặt lên bàn. Hắn nhắm mắt lẩm nhẩm niệm chú ngữ truy tìm khí tức của Thất Dạ. Lát sau, trên mặt nước liền hiện lên khung cảnh ngày hội hôm trước. Mặt nước hơi dao động một chút, rồi hiện con đường phồn hoa khi đó, Thất Dạ đứng chờ Lãnh Dực Lăng. Xuyên qua người đi đường, đi thẳng đến tiền viện một tòa nhà vô cùng khí phái. Từ tiền viện tiến vào đại viện, đi qua những khúc hành lang dài gấp khúc lại tiến vào một gian phòng. Gian phòng đó được bài trí cực độ xa hoa mà hỗn tạp. Đi tiếp vào nội phòng, một lão nam nhân nhìn hết sức đáng khinh đang đè trên người một nam hài mà thực hiện những hành động mập hợp như người nguyên thủy.
Sợi dây thần kinh trong đầu của Lãnh Dực Lăng căng ra, trong miệng một cỗ tanh mặn lan tỏa.
“Kia không phải là hắn.”
Lời nói của ngọc hồn tựa như định tâm hoàn đối với Lãnh Dực Lăng. Ngọc hồn tiếp tục dò đường. Cảm thấy hơi thở của Thất Dạ như từ sau bức tường phát ra, ý niệm của ngọc hồn tiếp tục xuyên qua bức tường đi vào gian mật thất tối tăm. Trên mặt nước liền hiện lên một đống thi thể nằm ngổn ngang hư thối, mục rữa. Cảnh tượng này lại khiến tâm tình của Lãnh Dực Lăng như thắt vào. Ý niệm của ngọc hồn lại tiếp tục dò tìm hơi thở của Thất Dạ, rốt cục cũng tìm ra Thất Dạ đang ngồi co lại một góc xa chỗ thi thể nhất.
“Dạ nhi…..” Lãnh Dực Lăng không kiềm lòng nổi gọi thành tiếng.
Thất Dạ trong mật thất ngẩng đầu lên, hắn dường như nghe thấy thanh âm của lãnh Dực Lăng gọi tên hắn.
Hình ảnh trong mặt nước biến mất, ngọc hồn mở mắt ra, vội vàng hít thở thuận khí. Tiêu hao năng lực làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, ngọc hồn nói: “Mau đi, bằng không hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Lãnh Dực Lăng dụng khinh công bay ra khỏi Lãnh Nguyệt cung thì gặp ngay Thượng Quan Tử Duyệt đang đi tới.
“Lăng Lăng, tìm được Dạ Dạ chưa?”
Lãnh Dực Lăng không trả lời, chỉ vội vã phóng đi trước. Thượng Quan Tử Duyệt cũng không hỏi nhiều, liền cố gắng bám theo sau.
Trí nhớ của Lãnh Dực Lăng thật tài tình, chỉ nhìn qua một lần y đã nhớ toàn bộ lộ trình. Đợi đến lúc y dừng lại thì đã đứng trước cửa tòa lâu tráng lệ treo bảng Tiêu Dao phái.
“Lăng Lăng, ngươi tới Tiêu Dao phái làm gì?”
“Dạ nhi ở bên trong.”
“Không phải chứ…..” Thương Quan Tử Duyệt kêu to, “Trưởng môn Tiêu Dao phái là một tên biến thái, Tiểu Dạ Dạ ở trong đó không phải quá nguy hiểm rồi sao?”
Trưởng môn Tiêu Dao phái vốn là một người khó lường, được người giang hồ xưng là Thiên Sơn Đồng Mỗ, là một nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm. Điểm đó có thể cho qua nhưng nói đến hắn thì không thể không nhắc đến hắn có sở thích yêu thích nam đồng, thích dùng phương pháp tra tấn để tăng thú tính, lại còn đặc biệt thích XXOO với thi thể. Hắn đã dụ dỗ không biết bao nhiêu nam đồng. Chỉ cần là người hắn nhìn trúng, cho dù là danh sĩ võ lâm hay quan to trong triều….. hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để bắt về. Rất hiếm ai có thể thoát được ma trảo của hắn, nếu không muốn nói là không ai cả.
Lãnh Dực Lăng đường đường chính chính tiến qua đại môn, bên cửa có hai người đã sớm hóa đá tại chỗ. Dưới ánh mặt trời, thi thoảng có một thứ ánh sáng mỏng manh lấp ló trước yết hầu bọn họ. Không biết từ lúc nào đã có hai cây ngân châm được phóng ra.
Trong nội phòng, Thiên Sơn Đồng Mỗ kéo Thất Dạ từ mật thất đi ra nói là có chuyện cần nói, nhưng lại là nói ở trên giường. Hắn đã không kìm nén nổi ý nghĩ muốn nuốt gọn, chà đạp người có khuôn mặt rất giống ‘y’. Hắn đã vô số lần tưởng tượng đến cảnh con người cao quý kia phải hầu hạ dưới thân mình, yêu mị mà kêu lên những thanh âm quyến rũ. Hắn quyết định hôm nay sẽ biến ý nghĩ đó thành hiện thực.
Trong mắt Thiên Sơn Đồng Mỗ, Thất Dạ đã sớm biến thành người kia.
Thất Dạ hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang kề cận trước mắt, trong đầu Thất Dạ lúc này chỉ có tiếng gọi mơ hồ nhưng rất chân thật đầy lo lắng của Lãnh Dực Lăng mà thôi.
Thẳng đến lúc bị Thiên Sơn Đồng Mỗ áp trên cơ thể, Thất Dạ mới lấy lại được tinh thần,trời ơi~ ta bị lão nam nhân ghê tởm này đè sao… Thất Dạ liều mạng giãy dụa nhưng không thể nào xê dịch được thân mình to lớn của người nằm trên. Cái chính là những kháng cự đó của Thất Dạ bất quá cũng chỉ như gãi ngứa, đã vậy còn tăng thêm dục vọng cho lão ta.
Hoảng loạn, Thất Dạ quên mất bản thân còn có thể sử dụng pháp thuật.
Hai mắt của Thiên Sơn Đồng Mỗ đã bị dục vọng chiếm giữ. Bàn tay thô ráp của hắn bắt đầu lân la trên khuôn mặt Thất Dạ khiến Thất Dạ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Đừng cử động, ta không muốn lộng thương ngươi. Ngươi có biết ta yêu ngươi đến nhường nào không? Làm ngươi bị thương, ta sẽ rất đau lòng.”
Câu nói này hiển nhiên không phải dành cho Thất Dạ. Và hắn cũng hiểu được, bản thân hắn lúc này đã trở thành thế thân cho ‘người kia’, và ‘người kia’ cùng hắn hẳn là có tướng mạo khá giống nhau.
“Lão yêu quái, ngươi mau buông ta ra, ngươi nhận nhầm người rồi.” Thất Dạ lên tiếng mong thức tỉnh thần trí của Thiên Sơn Đồng Mỗ.
Một bạt tai giáng xuống mặt Thất Dạ khiến đầu óc hắn nhất thời xoay chuyển.
“Lãnh Dực Lăng, ta biết ngươi lại muốn cự tuyệt ta, mỗi lần ta nói chuyện với ngươi, ngươi luôn trưng ra bộ mặt châm biếm, khinh thường mà tránh xa ta, ngay cả nói chuyện cũng không nguyện cùng ta. Nhưng hiện tại đã khác, ngươi đang ở trong tay ta, còn muốn giả bộ thanh cao sao? Hôm nay, ta nhất định kéo bỏ lớp mặt nạ của ngươi. Ta muốn cho mọi người biết rằng, Lãnh đại cung chủ ngươi cũng phải hầu hạ dưới thân ta, ha ha ha~ Ta thật sự muốn chiêm ngưỡng bộ dạng *** đãng của ngươi khi được ta ban phát khoái cảm.”
Nguyên lai… Nguyên lai chính mình lại là thế thân cho phụ thân, hừ, phụ thân nếu cùng lão đầu thối này nói chuyện, đúng là phụ thân có vấn đề. Mà cái gì cơ? Lão đầu thối này còn dám có ý định yy phụ thân, đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng…
Hai tay Thất Dạ bị cột lại đầu giường, muốn vùng thoát, kháng cự nhưng tất cả chỉ là vô dụng.
“Ta không muốn bịt miệng ngươi bởi vì ta còn muốn nghe âm thanh rên rỉ cầu xin của ngươi, ha ha~~” Thiên Sơn Đồng Mỗ vừa cười vừa xé bỏ lớp y phục trên người Thất Dạ.
Thất Dạ chỉ còn biết nhắm mắt lại, một giọt lệ khẽ lăn vào mép tóc, “Phụ thân…..” Cùng lúc đó, khóe miệng hắn hơi gợi lên, giống như đang mỉm cười.
Trong lòng Lãnh Dực Lăng chợt nổi lên dự cảm bất an mãnh liệt. Dựa theo đường đi trong trí nhớ, y đi tới trước cửa nội phòng, một cước đá văng cánh cửa đã được cài chặt, tức tốc xông vào.
“Ai?”
Thiên Sơn Đồng Mỗ còn chưa kịp quay đầu xem kẻ nào cả gan phá hư chuyện tốt của hắn thì đã bị một cỗ sát khí đánh văng ra xa ói một bụng máu. Đang muốn đứng lên thì lại bị người điểm huyệt đạo. Hắn ngước mắt lên nhìn, bắt gặp ngay bộ mặt tràn đầy sát khí của Thượng Quan Tử Duyệt. Người luôn trưng ra bộ mặt hớn hở như y cũng có lúc biến thành dạng này, điều đó nói lên một việc chắc chắn, Thiên Sơn Đồng Mỗ nhất định sẽ chết thảm.
Lãnh Dực Lăng nhìn thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Thất Dạ, vội vàng sợ hãi nắm lấy hàm dưới của hắn. Một dòng máu đỏ theo miệng Thất Dạ trào ra. Lãnh Dực lăng nhanh tay điểm mấy huyệt đạo để bảo trì tính mạng cho hắn rồi mới nhét vào miệng hắn một viên dược.
Như thế nào ngay cả chết cũng không xong? Thất Dạ cảm thấy vô cùng tức giận.
“Dạ nhi…..”
Âm thanh huyễn hoặc vờn quanh trong đầu Thất Dạ.
“Dạ nhi…..”
Thấy Thất Dạ không có động tĩnh gì, Lãnh Dực Lăng hốt hoảng lắc lắc người Thất Dạ, giọng nói cũng theo đó run lên.
Có một giọt chất lỏng ấm ấm rơi trên mặt Thất Dạ.
Phụ thân….. là phụ thân sao? Trong mắt Thất Dạ hiện lên vô số kinh ngạc.
“Dạ nhi, là phụ thân.”
Lãnh Dực Lăng đem bàn tay Thất Dạ áp lên mặt mình. Lúc này, hắn có thể xác nhận được thứ chất lỏng ấm áp vừa rồi là nước mắt của phụ thân hắn, phụ thân… phụ thân khóc sao…
Thất Dạ muốn nói nhưng mở miệng chỉ phát ra những thanh âm ‘a a a’ mà thôi. Vì thế, hắn liền nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên những giọt lệ trên mặt Lãnh Dực Lăng. Lúc này đây, mọi đau đớn trong miệng hắn giống như đã tiêu tan hết.
“Lăng Lăng, ngươi còn muốn ngồi đó đến khi nào nữa, ngươi muốn để Tiểu Dạ Dạ thành câm luôn hả.”
Nghe được lời nhắc nhở của Thượng Quan Tử Duyệt, Lãnh Dực Lăng mới lấy lại tinh thần, y ôm lấy Thất Dạ lao ra khỏi cửa sổ.
Thượng Quan Tử Duyệt lúc bấy giờ mới quay đầu lại thoáng nhìn Thiên Sơn Đồng Mỗ đang bất động, âm hiểm nở một nụ cười, lão già kia, ta nhìn ngươi khó chịu đã lâu, mỗi lần đều dùng ánh mắt hèn mọn đó nhìn Lăng Lăng. Lăng Lăng nhà ta là người ngươi có thể mơ tưởng sao? Trước kia không có hứng chơi đùa với ngươi, hiện tại thì… hắc hắc ~~!!! Chúng ta cứ từ từ chơi nha.
Một điệu cười âm hiểm vang khắp bầu trời, một pháo tín hiệu được bắn lên nở rộ.
Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.