Dực Thủy

Chương 16:





Bên trong địa lao tối tăm có một đám hài tử vây quanh một tiểu tinh linh đang nằm ngủ. Bọn nhỏ cơ hồ không dám thở mạnh, chỉ sợ đánh thức tiểu tinh linh tỉnh giấc.
Thất Dạ mơ màng tỉnh dậy ấn ấn hai huyệt thái dương, đáng ghét, làm sao thế nhỉ, như thế nào sau mỗi lẫn tỉnh dậy lại ở một chỗ khác nhau thế này. Thất Dạ chỉ nhớ lúc trước hình như có ai đó từ sau chụp một cái khăn tay tẩm mê dược vào hắn. Hắn hơi rùng mình thầm nghĩ, sẽ không phải bị bắt cóc đấy chứ…
“Tinh linh, ngươi tỉnh rồi sao?” Một đứa nhỏ trông có vẻ lớn nhất cẩn thận hỏi.
Thất Dạ đưa mắt nhìn qua, thấy ở đây ngoài hắn ra còn có tầm mười mấy đứa nhỏ khác, tất cả đều là những nam hài trắng trẻo, đáng yêu, xem ra không phải mỗi ta bị bắt tới đây.
“Ta không phải tinh linh.”
“Nhưng mẹ ta có kể, tinh linh rất đẹp, ngươi nhìn đẹp như vậy, khẳng định là tinh linh rồi.”
“Tinh linh có cánh, ta có sao?”
Bọn nhỏ đổ dồn ra sau lưng Thất Dạ nhìn ngó một hồi rồi mới lắc đầu, quả thật không có cánh.
“Này, có thể nói cho ta biết, các ngươi tới đây từ khi nào không?”
Vẫn là đứa nhỏ lớn nhất đứng ra nói: “Tất cả mọi người đều đến đây được mấy ngày rồi.”
Cả đám người thế này mà cũng có thể chứa, bọn cướp này hẳn phải rất mạnh. Ngọc hồn không biết bay đi đâu, giờ thì khỏi về. Phụ thân đâu, tìm không thấy ta liệu có sốt ruột không? A~ không phải đã bỏ ta lại sao, làm sao có thể nôn nóng chứ. Cho tới cùng cũng chỉ có thể tự mình bước đi mà thôi. Thất Dạ miên man suy nghĩ.
“Đúng rồi, mấy ngày nay thường xuyên có người tới mang một trong số bọn ta đi, nhưng là đi rồi sẽ không thấy trở lại nữa. Tinh linh, ngươi phải cẩn thận đó. Khi có người tới, ngươi phải trốn cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để bọn chúng nhìn thấy.”
Thất Dạ bất đắc dĩ cười cười, nói vậy rồi sao vẫn còn gọi là tinh linh. Những đứa nhỏ không trở lại đó hẳn là được người nhà chuộc đi rồi. Thất Dạ cũng không dám nói với những đứa nhỏ ở đây là bọn chúng đã bị bắt cóc, hắn chỉ sợ rằng nói ra sẽ làm bọn chúng càng hoảng loạn mà thôi.
Cánh cửa đại lao được mở ra, theo sau có mấy tên nam nhân tiến vào. Thấy có người đến, đứa nhỏ lớn nhất vội đẩy Thất Dạ ra sau lưng. Đáng tiếc là Thất Dạ vẫn bị phát hiện, nam nhân cầm đầu đánh mắt cho mấy tên còn lại, bọn chúng hiểu ý liền lôi Thất Dạ đi.
“Tinh linh…..”
Đứa nhỏ che chắn cho Thất Dạ lao lên gắt gao ôm lấy chân nam nhân không cho hắn mang người đi, liền bị nam nhân đó một cước đá văng ra. Cửa lao nặng nề đóng lại.
Namnhân dẫn Thất Dạ đi qua rất nhiều nơi, Thất Dạ kinh ngạc, chẳng lẽ phụ thân tới chuộc mình? Nhưng điều này không thể nha.
Mải nghĩ ngợi, Thất Dạ đã bị đẩy vào một căn phòng, nam nhân dẫn hắn tới đứng ngoài đóng cửa lại. Thất Dạ đứng lên đánh giá nơi này. Nhìn qua cũng biết đây là một căn phòng vô cùng xa xỉ, có thể dùng từ lộng lẫy để miêu tả. Nơi nơi đều đặt những đồ cổ quý giá, trên tường còn treo rất nhiều danh họa thư pháp. Nhưng không thể không nói rằng, chủ nhân căn phòng này con mắt quá kém nếu không muốn nói là đui mù. Đồ vật tinh quý nhưng không thể thích đâu thì đặt thế này được, rõ ràng là phá hỏng cả vẻ đẹp của đồ cổ.
Từ trong phòng truyền đến mấy tiếng động nhỏ, Thất Dạ chần chừ đi vào. Trên chiếc giường to lớn có một nam nhân đang lắc lư thân mình, hắn hình như đang đè lên cái gì đó, miệng còn không ngừng trút ra những hơi thở nặng nề nhưng có vẻ vô cùng khoan khoái.
Namnhân phát hiện có người đến, chậm rãi ngẩng đầu. Đầu tóc hắn đã có hai màu, nhưng lại được buộc cao bằng một dải lụa đỏ đằng sau, đôi mắt vẩn đục, trọc trọc khiến người khác có cảm giác chỉ cần lắc đầu mạnh một cái là tròng mắt sẽ rớt ra ngoài. Trên người hắn còn mặc độc một cái yếm đỏ cụt ngủn, hai má chảy xuống đầy nếp nhăn được đánh son đỏ choét.
“Oa, thật kinh khủng ~!” Thất Dạ không khỏi cảm thán.
Namnhân đó nghiêng người để lộ một khe hở, Thất Dạ liền thấy rõ hắn đang đè lên một tiểu nam hài nhìn vô cùng thuận mắt.
Namhài đó toàn thân trần trụi, làn da lõa lồ vô vàn những dấu ngân xanh tím, khuôn mặt thì trắng bệch cắt không còn hột máu, hai mắt mở to mất tiêu cự. Dưới thân hắn, sàng đan đã bị nhuốm đỏ một mảng lớn.
Thất Dạ bị cảnh tượng hãi hùng trước mắt dọa sợ, vội che miệng lại lùi về phía sau, nhất thời hiểu được tình hình, xem ra không phải là bị bắt cóc. Ta, còn cả đám nhỏ trong lao, có thể tất cả đều là công cụ tiêu khiển cho lão nam nhân này. Hơn nữa, lão nam nhân này hẳn là thích nam hài, cho nên trong lao mới có nhiều đứa nhỏ xinh xắn đến vậy. Quả nhiên là một tên già đầu có sở thích biến thái.
Thiên Sơn Đồng Mỗ (tác giả: thỉnh tha lỗi cho ta vì gọi như vậy…) thấy Thất Dạ, đôi mắt vẩn đục chợt lóe phát ra ánh sáng, đứa nhỏ này cùng người kia thật giống nhau. Đứng đậy, hắn đem đứa nhỏ dưới thân quẳng ra một bên, từ từ hướng tới chỗ Thất Dạ.
Thất Dạ vội vàng thối lui tới góc tường, hắn cũng không muốn chết khó coi như vậy. Dù gì cũng chết, không bằng lập tức tự sát cho rồi. Sĩ khả sát bất khả nhục (có thể chết nhưng không thể chịu nhục), tuy rằng hiện giờ Thất Dạ không thể coi là sĩ nhưng tốt xấu gì hắn cũng không nguyện sống một cuộc sống nhơ bẩn như vậy.
Thiên Sơn Đồng Mỗ ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt Thất Dạ, càng nhìn càng giống, hắn mở cái miệng không còn mấy cái răng nói: “Bé con, không phải sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Đương nhiên sẽ không, ta còn muốn chơi đùa với ngươi đây.
Thất Dạ như muốn ói ra, Hoa Tình cùng Thượng Quan Tử Duyệt cũng thường xuyên kêu hắn là ‘bé con,’ nhưng nghe thấy vô cùng thuận tai. Ấy vậy mà lời nói từ miệng nam nhân này phun ra lại khiến hắn nổi hết da gà da vịt.
Thiên Sơn Đồng Mỗ sai hạ nhân mang tới một thùng thủy, hắn cởi bỏ cái yếm trước ngực, bước vào dục thùng ngồi, nước trong thùng theo đó mà tràn ra ngoài phân nửa. Hắn hướng Thất Dạ vẫy tay, nói: “Tiểu Dạ nhi, mau đến giúp ca ca tắm rửa.” (Gà tự hỏi, không biết lão này biết tên con nhà người ta như thế nào hay vậy O.O??)
Vừa mới trấn tĩnh để không ói ra, trong bụng Thất Dạ lại lục bục sôi lên một trận, lão già kinh tởm này thế nào lại tự xưng là ca ca cơ chứ… Không biết lấy gương soi lại bản thân chắc, sống đến bảy tám mươi năm rồi mà không hay biết gì sao? Tuy vậy, Thất Dạ vẫn ngoan ngoãn đi đến bên dục thùng, lấy một chiếc ghế để đứng lên, cố nén cảm giác buồn nôn sờ vào cái đầu như mấy trăm năm chưa tẩy qua một lần. Đổ tinh hương, xoa đều lên đầu y. Một màu đen theo đầu chảy xuống hòa cùng màu nước trong thùng.
Thiên Sơn Đồng Mỗ nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Thất Dạ.
Gội đầu xong, Thất Dạ lại tiếp tục chà lưng cho y, mỗi lần chà sẽ gột được rất nhiều ghét, đến mức còn nổi một tầng dầy trên mặt nước. Thất Dạ một bên mắc ói một bên đề cao cảnh giác. Hắn không dám cam đoan lão nam nhân này sẽ không tùy thời động dục, không khéo sau đó sẽ nhảy lên bắt hắn XXOO mất.
Họa may thay, Thiên Sơn Đồng Mỗ không có nổi lên phản ứng. Chắc là do hắn lúc trước cũng đã quá lao lực.
Tẩy rửa xong, hắn liền mò lên giường nằm ngủ, thuận tiện mang Thất Dạ thành gối ôm.
Đáng thương cho Thất Dạ bị mùi thối trên người Thiên Sơn Đồng Mỗ ám cho thiếu nước té xỉu, như thế nào tắm lâu như vậy mà vẫn thối? Đến đây, Thất Dạ không khỏi nhớ tới mùi hoa lan trên người Lãnh Dực Lăng. Tưởng tượng cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ kia, Thất Dạ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái đôi chút, hắn thật muốn chìm sâu trong cảm giác thanh thản đó.
Cũng coi như lần này Thất Dạ gặp may, Thiên Sơn Đồng Mỗ xem như hôm nay chơi đã đủ, cho nên lúc này, sau khi tỉnh ngủ, hắn chỉ đem Thất Dạ nhốt vào mật thất mà thôi.
Cả mật thất chỉ đốt đúng một ngọn đèn khiến mọi vật đều trở nên vô cùng mờ ảo, không khí nơi này tản mạn ra một mùi hôi thối khủng khiếp, còn có cả cảm giác lạnh lạnh sống lưng.
Sau khi thích ứng được với không gian nơi đây, Thất Dạ có thể nhìn khá rõ ràng mọi cảnh thượng nơi đây. Một cỗ hàn khí kéo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu. Hắn có thể nhìn rõ những thây xác của hơn trăm nam hài ở nơi đây. Mỗi cái xác đều mang một kiểu dạng khác biệt, cái thì huyết nhục mơ hồ, cái thì không có mắt, cái thì bị cắm cọc trên tường….. tàn nhẫn đến cực điểm.
Cho dù trước đây Thất Dạ có gặp qua vô số tử thi quỷ mị nhưng cảnh tượng trước mắt này lại dọa hắn sợ đến chân vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất. Tưởng tượng đến cảnh bản thân sẽ phải sống chung với đống thi thể này, Thất Dạ buồn nôn đến cực điểm. Nếu không phải trong bụng hắn không gì, phỏng chừng hắn đã phun ra đến thiên hôn địa ám áo.
Tìm lấy một góc nhỏ, Thất Dạ co ro thu người ngồi xuống. Lúc ban đầu hắn quả thực có sợ hãi nhưng dần dần cũng bớt sợ hơn. Chỉ là, hắn lúc này rất mong muốn được gặp Lãnh Dực Lăng, dù chỉ gặp mặt một lần cũng tốt.
Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.