Dực Thủy

Chương 11:





Gần tối, ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi. Thất Dạ khẽ đẩy cửa sổ ra, một cơn gió lạnh chen chúc ùa vào, kéo theo cả những bông tuyết ấp thẳng vào mặt. Bỗng đâu xuất hiện một đôi bàn tay trắng nõn tinh tế cường ngạnh đóng cửa lại.
Lãnh Dực Lăng ôm lấy Thất Dạ đi tới bên cạnh hỏa lò ngồi, thay Thất Dạ cọ xát bàn tay nhỏ xinh lạnh như băng. Thất Dạ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay phụ thân, liền ngẩng đầu lên nhìn y mỉm cười.
“Cung chủ, Thượng Quan cung chủ tới.”
Dương Liễu cúi đầu đứng ngoài cửa, không thấy cung chủ lên tiếng liền nói lại.
“Cung chủ, có Thượng Quan cung chủ tới.”
“Ừ.”
Lãnh Dực Lăng liếc mắt một cái nhìn vào cái bàn phía trước, chỉ thấy ngọc hồn đang ngấu nghiến ngồi ăn điểm tâm. Hai tay thì không ngừng xoa đều rốt cuộc cũng đem tay của Thất Dạ ấm lên.
Mới đầu, Thất Dạ cũng có chút kỳ quái, vì sao phụ thân hắn lại có thể nhìn thấy ngọc hồn. Hắn có hỏi ngọc hồn thì nó cũng chỉ vô ưu nói là do hai người bọn hắn giống nhau, trước đây đều có linh khí, tự nhiên sẽ nhìn thấy được.
“Lăng Lăng.”
Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, âm thanh này ngoài của Thượng Quan Tử Duyệt ra thì không còn ai vào đây nữa.
Lãnh Dực Lăng cảm nhận được khí tức của ba người, Thượng Quan Tử Duyệt… hắn không phải đem hai người kia cùng đến chứ?
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của y không sai đi đâu. Thượng Quan Tử Duyệt mang theo một nam một nữ hưng phấn vọt vào trong phòng. Cánh cửa mở ra cũng kéo theo một trận gió lạnh lùa tới. Lãnh Dực Lăng vội kéo cao cổ áo lên cho Thất Dạ, sau đó dùng hai tay áp chặt hai bên tai cho hắn.
Một tiếng kêu sắc nhọn truyền tới, tuy hai tai đã được che kín nhưng Thất Dạ vẫn cảm thấy hơi đau nhức. Hắn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã xuất hiện một nữ nhân. Khuôn mặt của nữ nhân đó đột ngột phóng đại trước mặt Thất Dạ, ma trảo cũng phóng tới hai má phấn nộn của hắn.
“Hoa Tình.”
Thanh âm không một chút độ ấm nào của Lãnh Dực Lăng đúng lúc vang lên, hoàn toàn thành công ngăn cản ma trảo của Hoa Tình.
Hoa Tình phẫn nộ rút tay về.
“Lăng Lăng hảo keo kiệt, sờ một chút cũng không cho, có hài tử mà cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, một chút cũng không coi chúng ta là bằng hữu. Nếu không phải Tử Duyệt nói cho chúng ta biết thì chắc đến mười tám năm sau chúng ta cũng chẳng biết được.”
Thượng Quan Tử Duyệt thiếu chút nữa đem trà phun trở ra, kêu nàng không nói, thế mà lại nói liên tục. Trông mắt của Lăng Lăng tràn ngập hàn ý thế kia không khéo làm người ta hóa băng lúc nào không biết nữa. Về sau nhất định phải cẩn thận, bằng không sẽ chết không rõ nguyên nhân.
“Tiểu quai quai thật khả ái.” Nhãn thần của Hoa Tình lóe sáng liên tục.
Thất Dạ vô lực giật giật khóe miệng, lùi lại dựa sát vào lòng Lãnh Dực Lăng. Lãnh Dực Lăng cũng vòng tay ôm thật chặt Thất Dạ vào người.
Thượng Quan Tử Duyệt đẩy Hoa Tình sang một bên để được đứng trước mặt Thất Dạ.
“Tiểu Dạ Dạ, để ta giới thiệu cho ngươi một chút nhé. Cô cô xinh đẹp bên cạnh ta đây là cung chủ La Hoa cung Hoa Tình, còn vị thúc thúc đứng đằng kia là cung chủ Thanh Cật cung Hoàng Phủ Bình Hạo. Bọn họ đều là bằng hữu của cha ngươi đó.”
Thấy Thất Dạ gật gật đầu, Hoa Tình liền lân la lại gần.
“Tiểu Dạ Dạ, ba người chúng ta cùng cha ngươi lớn lên từ nhỏ, cảm tình so với huynh muội huyết thống còn tốt hơn nha. Cái đó gọi là huynh muội có phúc cùng hưởng có nạn tự chạy, khụ khụ, không không không, là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu đó. Ngươi đã là hài tử của Lăng Lăng, vậy cũng chính là hài tử của chúng ta. Nào, mau gọi một tiếng nghĩa mẫu đi.”
Thất Dạ một bên xấu hổ thầm nghĩ, sao ta còn chưa nhìn ra cảm tình so với huynh muội huyết thống tốt hơn ở đâu nhỉ?
Thấy bọn họ kêu đến thân mật một câu tiểu Dạ Dạ, hai câu tiểu Dạ Dạ như vậy, Lãnh Dực Lăng cũng không thèm quản chỉ vỗ nhẹ đầu Thất Dạ, nói: “Không cần để ý tới nàng.”
“Lăng Lăng.” Thượng Quan Tử Duyệt hất tóc trước trán một cái, “Không cần như thế chứ. Hạo Hạo, ngươi còn không mau khuyên hắn.”
Hoàng Phủ Bình Hạo cười cười, nói: “Lăng Lăng đã nói thì rất khó để khuyên.”
“Được rồi, được rồi, kêu thúc thúc và cô cô vậy.” Hoa Tình đành phải thỏa hiệp. Hoa Tình thỏa hiệp đương nhiên Thượng Quan Tử Duyệt cũng phải chấp nhận.
“Thúc thúc, cô cô hảo.” Thất Dạ lễ phép chào hỏi.
“Tiểu Dạ Dạ thật ngoan.” Hoa Tình cố phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Dực Lăng mà nhéo khuôn mặt nhỏ xinh của Thất Dạ một cái. Kéo kéo một chút, xúc cảm so với trong tưởng tượng của nàng còn hảo hơn rất nhiều.
“Nghe nói địa phận các ngươi quản lý đều chuyển tới kinh thành.”
“Ừ.” Hoa Tình gật đầu.
“Ngươi cùng Tử Duyệt đều ở kinh thành. Ta với Hạo Hạo phân ra hai nơi khác nhau, quá cô quạnh nên sẽ dời hết về đây cho vui.”
Lãnh Dực Lăng cúi đầu nhìn thấy Thất Dạ đang dụi dụi mắt.
“Phụ thân cùng thúc thúc và cô cô tới thư phòng nói chuyện, Dạ nhi ngủ trước đi.”
“Vâng.”
Dùng ánh mắt ‘ngươi mà ở lại ta giết ngươi’ nhìn ba người bọn họ, Lãnh Dực Lăng dẫn đầu bước đi.
“Lăng Lăng, cho tới bây giờ, ngươi chưa từng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ đó nói chuyện với chúng ta nha.”
Hoa Tình khụ một tiếng.
“Nếu một ngày nào đó Lăng Lăng dùng khẩu khí đó nói chuyện, ta sẽ nghĩ y bị ma nhập.”
“Đúng đúng.”
Lãnh Dực Lăng ném cho bọn họ một cái nhìn, hai người lập tức im bặt.
Đợi đến lúc đàm chuyện xong thì cũng là giữa đêm, Lãnh Dực Lăng vội trở về sương phòng, thì thấy trong phòng vẫn còn để đèn. Chẳng lẽ Dạ nhi sợ bóng tối? Đẩy cửa bước vào, y thấy Thất Dạ đang ngủ gục trên bàn, là đang đợi mình sao?
Nhẹ ôm lấy Thất Dạ đặt lên giường. Bởi vì Thất Dạ ngủ còn chưa sâu nên chỉ một động tác cũng đủ làm hắn tỉnh dậy.
“Phụ thân đã trở lại.”
“Dạ nhi đang đợi phụ thân sao?”
“Dạ, vốn nghĩ đợi phụ thân về, lại không biết ngủ từ lúc nào.”
“Ngoan, Dạ nhi mau ngủ đi.”
Nhìn khuôn mặt của Thất Dạ chìm vào giấc ngủ, Lãnh Dực Lăng hạnh phúc mỉm cười, Dạ nhi, là bảo bối vô giá mà ông trời đã ban cho y.
Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.