Dực Thủy

Chương 10:





Sáng sớm hôm sau, Thất Dạ tỉnh lại, thử ngọ nguậy một chút nhưng lại không chạm tới mặt giường. Là do phụ thân ôm hắn ngủ suốt từ ngày hôm qua? Có phụ thân ôm quả nhiên rất ấm. Trước kia ta thực hâm mộ người khác có ba ba, ma ma, có tình thân gia đình. Bây giờ ta cũng có rồi. Nguyên lai có người thân lại hạnh phúc đến vậy.
Thất Dạ khẽ nhổm đầu dậy, lặng ngắm dung nhan hoàn mỹ không chút phòng bị của Lãnh Dực Lăng, phụ thân ngay cả lúc ngủ cũng rất đẹp a. Thất Dạ nghĩ muốn chạm nhẹ lên khuôn mặt của Lãnh Dực Lăng, nhưng lại e ngại đánh thức phụ thân tỉnh nên đã rụt tay trở lại.
Thật trùng hợp, ngay thời điểm cánh tay của Thất Dạ còn đang ở giữa không trung thì Lãnh Dực Lăng tỉnh giấc.
Lãnh Dực Lăng dần hé lộ đôi mắt yêu mị mơ hồ phủ đầy sương mù, bản thân mình chưa có khi nào lại ngủ sâu đến vậy, lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Nếu ngày hôm qua thực có thích khách thì chính mình đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Hơi cúi đầu xuống, y bắt gặp con ngươi trong suốt không vẩn đục của Thất Dạ, trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thương mà vươn tay vuốt nhẹ lên tóc y.
“Phụ thân, sớm an.”
Thất Dạ nhoài người hôn lên trán Lãnh Dực Lăng.
Lãnh Dực Lăng ngây người ra một lúc rồi mới theo phản xạ đặt một nụ hôn trên vầng trán mịn màng của Thất Dạ.
“Dạ nhi, sớm.”
Nghĩ nghĩ, Lãnh Dực Lăng lại bổ sung thêm: “Về sau con tên là Thất Dạ, Lãnh Thất Dạ.”
Ngày hôm qua, đều do tên Thượng Quan Tử Duyệt chết tiệt kia ríu rít liên hồi làm y căn bản chưa kịp nói gì với Thất Dạ. Thật vất vả mới tống được tên lắm mồm kia đi thì Thất Dạ cũng đã mệt quá mà thiếp đi. Y cũng không nỡ đánh tỉnh Thất Dạ để cả hai chính thức nhận phụ tử.
…..Thượng Quan Tử Duyệt ở nơi nào đó đột nhiên hắt xì một cái. Hắn khịt khịt mũi mấy cái, trong đầu lầm bầm, xem ra ngày hôm qua đã bị lãnh khí từ Lăng Lăng làm bị cảm lạnh rồi, phải mau chóng đi tìm y lấy ít dược mới được. Y gây nên, tất  phải chịu trách nhiệm…..
Nguyên lai phụ thân còn nhớ tên mình, Thất Dạ có chút cảm động nghĩ.
“Dạ nhi không thích tên này sao?” Thấy Thất Dạ cứ mãi ngẩn ngơ, Lãnh Dực Lăng nghĩ hắn không thích cái tên mình đặt cho.
“Không….. Dạ nhi rất thích.”
Trong mắt lại có chút chua xót, Lãnh Dực Lăng mỉm cười xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh kia. Còn Thất Dạ dường như bị mê hoặc bởi nụ cười của phụ thân. Nụ cười của phụ thân đối với hắn giống như ánh nắng ấm áp trong ngày đông, có thể xua tan mọi cơn gió rét. Thất Dạ vất vả mãi mới lấy lại được thần trí.
“Phụ thân, Dạ nhi muốn gặp Từ ma ma. ”
“Dạ. Giờ đi luôn được không ạ?”
Lãnh Dực Lăng vừa cười vừa nhéo mặt Thất Dạ, nói: “Gấp cái gì, dùng xong tảo thiện đã.”
“Chúng ta mau đứng dậy thôi.”
Thất Dạ dùng ánh mắt khẩn cầu song Lãnh Dực Lăng cũng không hề nhượng bộ.
Đứng dậy, Lãnh Dực Lăng giúp Thất Dạ mặc xiêm y. Vốn quen có người hầu hạ nên thủ pháp của y có vẻ ngượng ngùng. Bất quá Thất Dạ lại vô cùng vui vẻ, bởi lẽ cảm giác này hoàn toàn khác so với hồi trước sư phụ giúp hắn mặc quần áo.
Tẩy rửa xong, Lãnh Dực Lăng liền bế Thất Dạ trên tay đi tới phòng ăn. Thức ăn đã được dọn sẵn sàng. Lãnh Dực Lăng ôm Thất Dạ ngồi xuống ghế, cẩn thận múc từng muỗng cháo thổi thổi rồi mới đút cho Thất Dạ ăn. Cái cảnh tượng một đứa nhỏ liên tục nuốt từng muỗng cháo, Lãnh Dực Lăng một bên sủng nịch cười khiến toàn bộ hạ nhân đứng kế bên một phen kinh hách. Ai nấy đều trố mắt ra nhìn, trong đầu có chung một loại suy nghĩ,Cung chủ cười? Mà lại là một nụ cười ôn nhu? Bình thường mỗi khi cung chủ cười là có cả tầng tầng sát khí bao quanh, nhưng giờ lại là từ ái. Đứa nhỏ cung chủ ôm kia hẳn là đứa nhỏ hôm trước cung chủ cứu về từ chỗ Thái hộ pháp. Cung chủ vì tiểu hài tử này mà giết cả Thái hộ pháp… Xem ra sau này phải cẩn thận hầu hạ hắn, bằng không sẽ chết thảm đây.
Đám hạ nhân cũng rất mau bình phục lại tâm lý, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thường, không muốn phải đi tìm cái chết từ sớm.
Dùng bữa xong, Lãnh Dực Lăng liền mang Thất Dạ tới trù phòng. Lâm bá nói rằng Từ ma ma từ sau ngày hôm đó đã sinh bệnh. Nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng không đành lòng, chỉ biết vỗ nhẹ lên đầu Thất Dạ an ủi phần nào.
Thất Dạ cùng Lãnh Dực Lăng đi vào tiểu viện hoang vu nơi Thất Dạ đã sống suốt ba năm qua. Thấy nơi mà Dạ nhi sinh sống, Lãnh Dực Lăng nhăn nhíu mặt mày, Dạ nhi trước kia thực sự ở nơi tồi tàn này sao? Trong lòng, y tự trách bản thân.
Thất Dạ đẩy cánh cửa ra, khẽ bước tới bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt của Từ ma ma.
Cảm thấy có người tới, Từ ma ma chậm rãi mở mắt. Thấy người trước mắt là Thất Dạ, bà vui mừng dị thường.
“Đồng nhi, con đã trở lại, không có việc gì chứ?”
Dứt lời, bà liền ngồi dậy xoay qua người Thất Dạ kiểm tra một lượt.
“Từ ma ma, con không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi., khụ khụ…..” Từ ma ma đột ngột ho liên hồi.
“Từ ma ma, mau nằm xuống đi.”
Từ ma ma nằm xuống, tầm mắt dừng lại trên người lãnh Dực Lăng từ nãy luôn đứng sau Thất Dạ.
“Cung chủ, ngài đã biết?”
Lãnh Dực Lăng gật đầu.
Từ ma ma hạnh phúc nở một nụ cười mỹ mãn.
“Có cung chủ chiếu cố, Từ ma ma cũng có thể yên tâm rồi.”
Từ ma ma cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Thất Dạ áp lên má mình, ân cần nói: “Đồng nhi, sau này phải ngoan, phải biết nghe lời người lớn, biết không?”
“Đồng nhi….. đã biết.”
“Lão ma ma rốt cuộc cũng có thể đi gặp Lâm hộ pháp rồi.”
Thất Dạ ghé vào một bên tai Từ ma ma, khẽ nói: “Từ ma ma, cám ơn.”
Như trút được gánh nặng trong lòng, Từ ma ma mỉm cười, chậm chậm nhắm mắt lại.
Thất Dạ có thể nhìn thấy rõ linh hồn của Từ ma ma dần bay lên, thoát ly khỏi khối thân thể đang nằm trên giường mà ngưng tụ lại thành một đám sương mù bay về phía chân trời.
Lãnh Dực Lăng ôm Thất Dạ rời khỏi tiểu viện, một bên trấn an vỗ vỗ lưng hắn.
Thất Dạ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Từ ma ma cả đời này sống chưa lúc nào được vui vẻ, khoái hoạt. Có lẽ, đối với ma ma mà nói, chết chính là giải thoát.”
Lãnh Dực Lăng có điểm bất ngờ, một đứa nhỏ ba tuổi có thể nói những lời này sao? Thật giống như nó đã tự trải qua tang thương nhiều lần, hiểu rõ được sinh tử thế gian.
“Phụ thân có thể mai táng cho Từ ma ma được không?”
Lãnh Dực Lăng gật đầu chấp thuận.
“Cám ơn phụ thân.”
Từ ma ma, hi vọng kiếp sau ma ma có được một cuộc sống thật tốt.
Lãnh Dực Lăng hôn nhẹ lên khóe mắt Thất Dạ. Y không thích nhìn thấy sự tang thương trong đôi mắt của đứa trẻ này. Lãnh Dực Lăng ngầm thề rằng, từ nay về sau sẽ không để Dạ nhi của y lộ ra ánh mắt đó nữa.
Bản thân Lãnh Dực Lăng cũng chưa từng phát hiện ra, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, y đã rất quan tâm, để ý tới suy nghĩ của Thất Dạ. Mà điều này chưa từng xảy ra với y.

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.