Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 281: Không buông được




Hồng Mông lúc này cũng chỉ biết thở dài, đây là hắn lợi dụng lúc Lạc Hàn Tịnh không tỉnh táo mới có thể khống chế nàng, đổi lại là lúc khác thì còn không đợi hắn đưa tay vào trong áo nàng thì đã bị người ta cầm kiếm đuổi giết rồi.
Lạc Hàn Tịnh nhìn Hồng Mông rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi...buông ta ra.
Hồng Mông lúc này thầm kêu không ổn, sau lưng hắn cũng toát mồ hồi lạnh, lần này hắn thực sự đã làm quá sai rồi. Thế nhưng mà lúc này hắn không có buông tay ra được a, chỉ cần hắn buông tay ra, hắn liền muốn bị Lạc Hàn Tịnh này dùng kim châm đi.
Hồng Mông nhìn Lạc Hàn Tịnh rồi cười khổ nói:
- Ta, không buông được.
Lạc Hàn Tịnh người hơi giãy dụa, nàng lại lạnh lùng nói:
- Ngươi có buông ra không.
Lạc Hàn Tịnh lúc này rất hận Hồng Mông, hắn chẳng những ở trước mặt nhiều người như vậy sỉ nhục nàng mà còn khống chế nàng. Tay của hắn luôn luôn giữ ở trên người nàng sau đó truyền vào chân nguyên của hắn chế ngự cơ thể của nàng, làm cho nàng không thể phát huy khả năng của mình. Nếu như để cho nàng thoát được, nàng lập tức một kiếm chém chết hắn.
Ánh mắt của Hồng Mông lúc này vẫn là như vậy, hắn lúc này quả thực không thể buông ra a, Hồng Mông nhìn Lạc Hàn Tịnh đáp:
- Chỉ cần ngươi đưa trả lại cho ta quân lệnh, ta lập tức buông ngươi ra.
Lạc Hàn Tịnh nghe vậy thì hai hàng lông mày liền nhíu lại, giọng nói có chút không kiên nhẫn:
- Ngươi muốn nuốt lời.
- Ta không nuốt lời, chỉ cần ngươi...
Hồng Mông còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy Lạc Hàn Tịnh khóe miệng chảy máu, sau đó hắn liền cảm giác được hình như chân nguyên hắn đẩy vào trong cơ thể Lạc Hàn Tịnh đang bị bài xích ra ngoài. Hồng Mông biết rằng Lạc Hàn Tịnh lúc này vì muốn thoát khỏi khống chế của hắn mà không ngại bản thân bị trọng thương, Hồng Mông biết hắn lúc này đã sai càng thêm sai rồi.
Lạc Long Cương lúc này thấy khóe miệng Lạc Hàn Tịnh bị chảy máu thì lập tức hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay của hắn lập tức đánh về phía Hồng Mông một thương, giọng nói tức giận truyền ra:
- Tiểu tử, dám làm tiểu muội của ta bị tổn thương, ngươi muốn chết.
Hồng Mông lúc này biết mình thật sự quá lỗ mãng, quá nôn nóng rồi. Hắn lúc này thấy một thương của Lạc Long Cương đánh tới thì lập tức đẩy Lạc Hàn Tịnh ra một bên, trường thương trong tay cũng lập tức vẽ ra một đường thẳng.
Phốc!
Hồng Mông vừa mới đỡ một thương của Lạc Long Cương thì lập tức phun ra ngụm máu sau đó lùi lại phía sau mấy bước. Thực lực của hắn hiện tại quả thực không thể nào đánh lại được Lạc Long Cương.
Lạc Hàn Tịnh thân hình lảo đảo lùi về phía sau, nhưng rất nhanh nàng liền đứng vững, lúc này mặc dù không còn bị Hồng Mông khống chế, thế nhưng nàng cũng đã bị trọng thương. Lạc Hàn Tịnh ánh mắt vừa tức giận vừa khó hiểu nhìn về phía Hồng Mông, nàng không biết tại sao hắn lại làm như thế với nàng, tại sao hắn lại ở trước mặt nhiều người như thế sỉ nhục nàng, nàng chẳng lẽ là một người dễ dãi như vậy hay sao, tùy tiện để cho người ta sỉ nhục, muốn làm gì thì làm.
Hồng Mông lúc này cảm xúc cũng rất là hỗn loạn, hắn không biết bản thân mình vừa làm ra chuyện dại dột gì, hắn lúc này cũng là cực kỳ hối hận.
Lạc Long Cương sau khi đánh lui Hồng Mông thì lập tức đi tới bên cạnh Lạc Hàn Tịnh rồi đỡ lấy nàng, hắn nói:
- Muội không sao chứ.
- Ca ca, ta không sao.
Lạc Hàn Tịnh lắc đầu đáp, ánh mắt của nàng vẫn chăm chăm nhìn về phía Hồng Mông. Hồng Mông thân hình vừa mới đứng vững thì cũng liền nghe thấy âm thanh của Lạc Hàn Tịnh truyền tới:
- Ta rốt cuộc đã làm gì sai, tại sao ngươi lại làm như vậy đối với ta.
Hồng Mông lúc này chỉ biết thở dài, hắn nói:
- Ta thật sự xin lỗi, nhưng ta quả thực không cố ý. Ta chỉ muốn lấy lại quân lệnh của mình, những điều ta đã hứa với ngươi nhất định sẽ không nuốt lời, nhưng bảo vệ ngươi ba năm ta không làm được.
Lạc Hàn Tịnh nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, nàng chua xót nói:
- Ngươi không cố ý, rõ ràng là ngươi đã cố ý làm như vậy. Ta chẳng những đã cứu mạng ngươi, còn giúp ngươi chữa thương, vậy mà ngươi đối xử với ta như vậy sao.
Lạc Long Cương ở bên cạnh nghe Lạc Hàn Tịnh nói như vậy thì lập tức hừ lạnh, hắn nhìn về phía Hồng Mông lạnh giọng nói:
- Hóa ra là một tên vong ân phụ nghĩa. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi đền tội cho tiểu muội của ta.
Lạc Long Cương vừa nói xong liền cầm trường thương nhảy thẳng về phía Hồng Mông. Trường thương trong tay lập tức hóa ra hàng vạn thương ảnh đánh về phía Hồng Mông.
Phụng Tiểu Bạch ở một bên thấy vậy lập tức hai mắt lóe lên, hắn nhìn về phía Lạc Long Cương nói:
- Lạc huynh, ta nhìn tên tiểu tử này đã sớm ngứa mắt, để ta giúp huynh một tay xử lý hắn.
Phụng Tiểu Bạch vừa nói xong thì xung quanh người đã xuất hiện hàng vạn chiếc lông màu vàng, sau đó toàn bộ hướng về phía Hồng Mông đánh tới.
Hồng Mông nhìn thấy thương ảnh kéo theo thương mang mờ nhạt cùng hàng vạn chiếc lông màu vàng đánh về phía mình thì lập tức trường thương trong tay cũng nâng lên. Xung quanh Hồng Mông lúc này cũng lập tức hình thành hàng vạn điểm thương ảnh đánh về phía thương ảnh của Lạc Long Cương.
Sau khi đánh ra một thương thì Hồng Mông lập tức thay đổi thủ ấn, tay của hắn ở trong không trung vẽ ra một loạt ký tự, sau đó liền thấy từ trong không trung xuất hiện vô số lôi kiếm đánh về phía hàng vạn chiếc lông chim của Phụng Tiểu Bạch.
Rầm! Rầm! Rầm! Oanh! Oanh! Oanh!
Thương ảnh của Hồng Mông và thương ảnh của Lạc Long Cương va chạm vào nhau tạo thành liên miên tiếng nổ truyền ra, thương ảnh hai bên không ngừng triệt tiêu lẫn nhau, chân nguyên giống như làn sóng xung kích ra bên ngoài, làm cho khu vực xung quanh đất cát bị xới tung lên.
Lúc này khi hàng vạn lông chim màu vàng của Phụng Tiểu Bạch đánh tới thì liền đụng phải hàng loạt lôi kiếm của Hồng Mông. Lôi kiếm của Hồng Mông mặc dù chỉ có hơn mười đạo nhưng mỗi một đạo đều đánh tan hàng ngàn lông chim màu vàng của Phụng Tiểu Bạch. Lôi kiếm của Hồng Mông khí thế mạnh mẽ, lập tức xé rách hàng vạn lông chim kia ra một đạo khe hở sau đó liền đánh về phía Phụng Tiểu Bạch.
Phụng Tiểu Bạch thấy chiêu đầu tiên của mình bị đối phương phá vỡ thì lập tức đánh ra chiêu thứ hai, chỉ thấy rất nhiều lông chim màu vàng hợp lại với nhau tạo thành một thanh kiếm lớn chém thẳng về phía đạo lôi kiếm kia của Hồng Mông.
Oanh!
Lôi kiếm màu xanh rất nhanh xẹt qua trong không trung đụng vào trên thân kiếm lớn màu vàng. Đạo lôi kiếm này vừa mới đánh xuống thì lập tức đánh nứt thanh kiếm lớn màu vàng kia ra làm mấy mảnh, kim quang cùng lôi quang bắn tung tóe ra xung quanh tạo thành một tiếng nổ cực lớn.
Hồng Mông lúc này phun ra một búng máu sau đó lảo đảo lùi về phía sau, đồng thời thân hình của hắn cũng tránh né thương ảnh của Lạc Long Cương đánh tới, nhưng mà hắn tránh né nhanh cỡ nào thì trước đó cũng đã bị thương rồi, cho nên khi thương ảnh của Lạc Long Cương đánh tới liền khiến cho hắn bị rạch ra mấy miệng vết thương.
Phụng Tiểu Bạch sau khi một kiếm kia bị đánh vỡ ra thì cũng chịu phản phệ mà hộc máu lùi lại phía sau. Ánh mắt của hắn lập tức trở nên điên cuồng, hắn không ngờ rằng bản thân mình còn bị tiểu tử kia đánh cho bị thương.
Bàn Nhất Thiên ở bên cạnh xem kịch hay thì cũng rất là ngạc nhiên, thiếu niên kia quả thực giống như hắn dự đoán, thực sự không phải là Kim Đan viên mãn. Không ngờ lại có thể một đánh hai khiến cho Phụng Tiểu Bạch kia bị thương. Bàn Nhất Thiên nhìn Dương Lâm cười nói:
- Ha ha, tiểu tử kia không ngờ tu vi lại cao tới như vậy, một đánh hai vẫn có thể khiến cho Phụng Tiểu Bạch bị thương. Quả thực là rất có bản lãnh a.
Dương Lâm lúc này ở bên cạnh cũng là gật đầu nói một tiếng:
- Hắn quả thực là có chút bản lãnh, thế nhưng hắn cũng hơi ngông cuồng một chút. Nếu như hắn một mình đánh với Phụng Tiểu Bạch thì còn có phần thắng, nhưng đằng này hắn lại còn phải đối phó với Lạc Long Cương. Ta đoán chẳng mấy chốc hắn liền bị Lạc Long Cương kia tóm lại.
Bàn Nhất Thiên vừa xem ba người đánh nhau vừa gật đầu nói:
- Dương huynh nói đúng. Nhưng mà ta thấy cũng thật đáng tiếc, hắn không ngờ lại là một tu sĩ lôi hệ, sức chiến đấu cũng rất cường hãn, nhưng nếu như hôm nay chết ở dưới tay Lạc Long Cương kia thì...
Bàn Nhất Thiên nói xong thì liền lắc lắc đầu, sau đó lại tiếp tục yên lặng xem ba người ở phía kia chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.