Lạc Hàn Tịnh giống như không biết mình vừa gây ra chuyện gì, nàng vẫn mỉm cười đi về phía Hồng Mông, Lạc Hàn Tịnh nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đợi ta lâu chưa…
Hồng Mông hai mắt đột nhiên lóe lên, hắn nhận ra Lạc Hàn Tịnh này rõ ràng là đang kéo cừu hận tới cho hắn, chắc chắn là nàng cố ý, nụ cười này, ánh mắt này và cả giọng nói dịu dàng kia, tất cả đều không thể tin. Hồng Mông trong lòng mặc dù có chút giận dữ nhưng hắn đã bị người ta gài bẫy rồi, nếu như một khi đã bị người gài bẫy thì chẳng bằng phối hợp cho tốt rồi chiếm chút tiện nghi. Hồng Mông nghĩ vậy thì liền lập tức đưa một tay ra ôm lấy eo của Lạc Hàn Tịnh kéo sát tới gần người của hắn, giọng nói ấm áp của hắn truyền ra:
- Ánh mắt của ta rất kém, ngươi lần sau đừng đi quá xa khỏi ánh mắt của ta. Nếu như ngươi lạc vào trong biển người đông đúc, ta biết phải đi nơi nào để tìm thấy ngươi. Đối với ta thứ khác là thứ yếu, ngươi mới là trọng yếu.
Hồng Mông nói xong ánh mắt liền nhìn về phía tên nam tử tóc vàng có chút khiêu khích, tưởng dùng ánh mắt là có thể đe dọa hắn sao, hắn không sợ, nếu một khi đã vô tình trở thành kẻ địch vậy thì Hồng Mông hắn cũng chẳng ngại cái gì.
Lạc Hàn Tịnh lúc này cũng bị hành động của Hồng Mông làm cho ngây ngốc, khuân mặt đỏ bừng nhìn trên khuân mặt tuấn tú của hắn, nhất thời bị Hồng Mông làm cho thất thần, nàng không ngờ hắn lại có thể làm như thế ở ngay tại chỗ này.
Hồng Mông thấy thời cơ đã tới thì hai mắt liền lóe lên, trong lòng thầm cười lạnh, một tay lập tức thúc vào trong y phục của Lạc Hàn Tịnh. Góc đứng của Lạc Hàn Tịnh lúc này hoàn toàn che khuất đi hành động của hắn, không một ai có thể nhìn thấy, hai người đang đứng rất sát nhau nên lại càng khó phát hiện.
Hắc thủ của Hồng Mông lập tức len lỏi vào trong y phục của Lạc Hàn Tịnh, hắn muốn tìm quân lệnh của hắn bị Lạc Hàn Tịnh lấy đi, mọi khi hắn thường thấy Lạc Hàn Tịnh lấy ra quân lệnh từ trong y phục để đe dọa hắn. Nếu như hắn có thể lấy được lệnh bài của mình thì hắn lập tức cao chạy xa bay, ở đây làm bảo vệ thật sự là không có chút hứng thú nào, huống chi hắn còn nhìn thấy tẩu tẩu ở đây, hắn phải mau chóng thông báo cho đại ca biết a.
Tay trái của Hồng Mông lập tức ven theo vạt áo vắt chéo phía trước người của Lạc Hàn Tịnh len lỏi vào trong. Tay hắn ở trước người của Lạc Hàn Tịnh giống như con rắn nhẹ nhàng luồn lách, thế nhưng để cho Hồng Mông cảm thấy không ổn đó chính là hắn không có tìm thấy quân lệnh của hắn.
Tay của Hồng Mông chỉ trong một nhịp đã làm ra không biết bao nhiêu cử động, tại trong một nhịp Lạc Hàn Tịnh trở nên ngây ngốc này nàng cũng không hề phát hiện ra tay của Hồng Mông đang ở trên người nàng đi loạn.
Hồng Mông lúc này hai tay hơi dịch lên một chút tìm kiếm, thế nhưng cái cảm giác mềm mại trơn nhẵn kia lập tức làm cho đầu óc của hắn nổ tung. Bàn tay đang di chuyển cũng lập tức dừng lại sau đó ở trên lớp áo mỏng nhẹ nhàng ấn xuống.
- Dĩ nhiên là thật...
Hồng Mông thầm nói ở trong đầu, dĩ nhiên cảnh tượng lúc đó ở trong rừng cây hắn nhìn thấy lại là thật, đến khi xác thực lại càng thật hơn bao giờ hết. Hồng Mông lúc này quên mất rằng mình đang làm gì, hắn chỉ biết rằng trí nhớ của hắn không có vấn đề.
Lạc Hàn Tịnh khuân mặt lúc trước đã hồng hào thì bây giờ cũng bỗng chốc đỏ bừng lên, từ trên mặt lập tức lan xuống tới tận cổ, cảm giác cả người tê tê như bị điện giật. Lạc Hàn Tịnh từ thoáng chốc ngây ngốc ấy lập tức tỉnh táo lại, khuân mặt đỏ bừng giận giữ nhìn chằm chằm Hồng Mông. Một tay đưa lên định tát cho hắn một bạt tai.
Hồng Mông lúc này cũng là tỉnh táo lại, hắn lập tức bỏ ra bàn tay ở trên ngực của Lạc Hàn Tịnh sau đó bắt lấy tay nàng ở phía dưới định đưa lên. Hành động của Hồng Mông rất nhanh, lập tức chế ngực tay của Lạc Hàn Tịnh sau đó đưa tay nàng ra sau lưng. Tư thế của hai người lúc này lại càng sát nhau hơn.
Hồng Mông lúc này không để ý tới cơ thể đang tức tới run rẩy của Lạc Hàn Tịnh, hắn trợn mắt nói:
- Quân lệnh của ta đâu...
Lạc Hàn Tịnh lúc này tức giận tới mức run người, hơi thở dồn dập, khuân mặt đỏ bừng tức giận nói:
- Hồng Mông, ngươi...dám sỉ nhục ta...
Hồng Mông không quan tâm Lạc Hàn Tịnh lúc này giận dữ như thế nào, hắn lúc này cảm thấy có mấy cái ánh mắt không được bình thường cho lắm đang nhìn hắn, trong đó có một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lúc này mấy người Lạc Long Cương cũng không hề biết được chỗ Lạc Hàn Tịnh vừa mới xảy ra chuyện gì, bọn hắn chỉ nghe được duy nhất một câu khi Hồng Mông ôm Lạc Hàn Tịnh nói ra. Lạc Long Cương lúc này trong lòng cũng là lạnh xuống, hắn không biết rốt cuộc tiểu muội của hắn và tên thiếu niên kia rốt cục có quan hệ gì, nhưng mà lại dám ở chỗ đông người như vậy tình tứ, thật là không có phép tắc.
Còn Phụng Tiểu Bạch lúc này đã tức đến nổ mắt, dĩ nhiên nhìn thấy thê tử tương lai của mình bị vòng tay của một tên thiếu niên ôm lấy, lại còn tình tứ như vậy, bảo hắn làm sao không tức giận cho được.
Lúc này nam tử cao lớn trên người luôn toát ra khí thế mạnh mẽ cùng là nhìn về phía Hồng Mông với ánh mắt kinh ngạc.
- Hắc hắc, không ngờ Bàn Nhất Thiên ta đến đây hôm nay lại có kịch hay để xem. Nghe nói Long tộc và Phụng tộc sớm có hôn ước, hôm nay Phụng Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh tưởng như vậy thì hắn sẽ làm gì nhỉ.
Tên nam tử cao lớn cười cười nhìn về phía Hồng Mông với ánh mắt rất thú vị, hắn rõ ràng cảm giác được tên thiếu niên đó nhất định không phải là Kim Đan viên mãn, nhưng mà cảm giác này cũng không quá rõ ràng, thật thật giả giả khó mà phát hiện.
Hồng Mông lúc này cảm thấy kế hoạch của hắn dường như đã thất bại rồi, ngoài việc hắn thật sự chiếm được tiện nghi không nhỏ ra thì hắn không có tìm thấy được quân lệnh của mình. Hồng Mông lúc này đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, cảm giác này trước kia hắn không có nghĩ tới, nhưng sau khi tìm quân lệnh thất bại thì hắn mới cảm thấy không ổn.
Hồng Mông lúc này ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, hắn an ủi Lạc Hàn Tịnh:
- Ngươi đừng hiểu nhầm, ta vừa nãy là không có chú ý nên mới vô tình....
Hồng Mông chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy phía trước có một luồng kiếm khí sắc bén đánh tới. Tay của hắn lập tức biến thành tàn ảnh chỉnh lại y phục cho Lạc Hàn Tịnh, sau đó một tay ôm lấy eo nàng kéo ra phía sau.
Hồng Mông vừa ôm Lạc Hàn Tịnh bên cạnh vừa lùi ra sau, trường thương lập tức xuất hiện trong tay sau đó đánh ra một thương.
ẦM!
Thương khí của Hồng Mông vừa mới va chạm vào đạo kiếm khí kia thì lập tức vang lên tiếng chấn, thương khí và kiếm khí vừa mới va chạm thì lập tức nổ tung. Chỉ thấy kiếm khí kia giống như một chiếc lông chim màu vàng lóe lên rồi biến mất, thương khí của Hồng Mông cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Ngay khi một chiêu ngắn ngủi này vừa mới qua đi, ánh mắt của mấy người Lạc Long Cương, Bàn Nhất Thiên, Dương Lâm cũng sáng lên. Cả ba người lúc đầu cũng đều tưởng rằng thiếu niên trước mắt chỉ là một cái Kim Đan viên mãn, nhưng sau khi một thương này của thiếu niên vừa mới qua đi thì bọn hắn liền xác định tu vi của thiếu niên này cũng sẽ không kém bọn hắn nhiều.
Phụng Tiểu Bạch sau khi đánh ra một kiếm thì cũng rất là bất ngờ, hắn không ngờ là đối phương lại có thể nhận ra kiếm khí của hắn đánh tới, không những thế còn đánh tan kiếm khí của hắn. Phụng Tiểu Bạch lúc này trong lòng lại càng giận dữ, hóa ra tên thiếu niên kia vẫn luôn ẩn dấu thực lực, hắn không phải Kim Đam viên mãn, tu vi của hắn ít nhất cũng sẽ là Nguyên Anh tầng bốn.
Thế nhưng Nguyên Anh tầng bốn thì thế nào, hắn một kiếm vừa rồi còn không có sử dụng toàn lực, hắn tu vi là Nguyên Anh tầng năm, hắn tự tin nếu như bản thân sử dụng toàn lực thì có thể dễ dàng giết chết tên thiếu niên kia.
Hồng Mông sau khi đánh ra một thương thì cũng ôm lấy Lạc Hàn Tịnh xoay người trên không trung lùi lại phía sau. Hồng Mông nhẹ nhàng nói:
- Ngươi không sao chứ.
Lạc Hàn Tịnh lúc này khuân mặt vẫn còn đỏ bừng nhìn Hồng Mông, trong lòng của nàng vẫn còn rất là giận giữ, nhưng nàng không hiểu sao nàng không ra tay một kiếm giết chết hắn cho hả giận, nàng cũng cảm thấy mình hình như không thể ra tay được. Nàng thật không ngờ rằng Hồng Mông trước mắt đã sớm kết anh thành công, mà tu vi của hắn còn cao hơn nàng rất nhiều nữa.
Hồng Mông lúc này một bên chế ngự Lạc Hàn Tịnh một bên lại an ủi nàng, hành động này của hắn thực sự là quá vô sỉ.