Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 67:




Đêm đó F mang Mân Côi trở lại.
Viêm Chuyên vốn định ngăn cản F gặp Tiêu Hòa, nhưng không biết tại sao, y lại ngừng động tác ngăn trở, xoay người đi về phía phòng khách.
Tiêu Hòa đã chuẩn bị tiến lên khuyên can, F cũng sẵn sàng nghênh địch, Mân Côi và Tiêm Đầu lại càng thủ sẵn tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn tới chỗ an toàn.
Không ngờ tới…
“Thằng nhóc này hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Hòa nghĩ hoài không ra.
Tiêm Đầu vuốt vuốt cọng râu của mình, đôi con ngươi xoay tròn, thừa dịp mọi người không chú ý chuồn ra ngoài.
Tiêu Hòa ngoắc ngoắc Mân Côi, hưng phấn hỏi: “Mọi chuyện ra sao rồi?” Lập tức vỗ vỗ F đang nhích lại gần: “F, chuyện cậu giúp tôi làm xong rồi thì nên trở về đi, tránh cho người ta phát hiện nửa đêm mình chạy ra ngoài.”
F dẩu môi.
“Ngoan nào. Nếu bị bại lộ thì sau này sẽ không được chơi nữa. Nghe lời đi.”
“Vậy đợi lát nữa, tui ngồi đây thêm một lúc. Không muốn trở về ngủ trong cái hộp đen ngòm đâu.”
“… Được rồi, một lúc thì một lúc.” Tiêu Hòa phát hiện mình thế nào cũng không cứng rắn được với thiếu niên đầu tổ chim này.
“Đại nhân?” Tiêm Đầu thật cẩn thận tới gần kẻ đang tản mát ra hơi thở bạo ngược kia.
Viêm Chuyên rất sốt ruột.
Y không thích cảm xúc này, thế nhưng gần đây loại cảm xúc vốn rất xa lạ này lại xuất hiện nhiều lần, mà lần nào cũng bởi vì tên tiểu nhân đáng chết kia.
Y đã trưởng thành, theo lý thuyết y có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn.
Thế nhưng! Thế nhưng người kia lại không mở miệng nhờ y làm bất cứ chuyện gì. Không đúng, có lẽ hắn cũng muốn y làm một số việc, nhưng tại sao lại không đưa việc hắn giao cho gã xà nhân kia cũng để cho y làm? Chuyện gã xà nhân kia làm được, y cũng có thể làm được!
Hiện tại y muốn giúp hắn, muốn kéo dài sinh mệnh của hắn, mà chuyện này cho dù mười tên xà nhân cộng lại cũng làm không được. Buồn cười chính là, chuyện tên xà nhân kia không làm được, y cũng chưa chắc đã làm nổi.
Không biết tại sao, trong khoảng thời gian này tên tiểu nhân kia rõ ràng không cãi nhau với y, thậm chí có khi ở cùng một chỗ với y còn có thể có những cử chỉ rất thân mật. Thế nhưng tại sao y lại thật sự cảm giác được người nọ càng ngày càng cách xa y? Ngược lại, gã xà nhân kia lại càng ngày càng gần hắn!
“Chi chi, đại nhân?”
Có chuyện gì?
“Đại nhân ngài trước tiên đáp ứng, nếu đợi lát nữa tiểu nhân nói sai cái gì, ngài sẽ không…”
Nói.
“Có phải ngài cảm thấy tên xà nhân kia uy hiếp địa vị của ngài trong lòng lão Đại đúng không?”
… Viêm Chuyên búng tay, một con rắn lửa bay thẳng ra.
“Chi ──! Đại nhân ngài đã nói sẽ không tức giận!”
Ta chưa nói.
“Đừng mà, cứu mạng! Chi chi, ngài bình tĩnh một chút, tiểu nhân có biện pháp có thể giúp ngài đánh bại tên xà nhân kia… Chi ──! Không phải tiểu nhân nói ngài đánh không lại hắn… Cứu mạng!”
Tiêu Hòa kỳ quái nhìn một người một máy trước mặt.
“Chuyện gì vậy? Có phải bên ngoài đã xảy ra việc gì hay không?”
F cùng Mân Côi khựng lại, vô cùng ăn ý đồng thanh kêu lên: “Không có việc gì, không có bất cứ chuyện gì cả.”
Tiêm Đầu, tiếp tục cầm cự trong chốc lát. – Mân Côi thầm vỗ tay ủng hộ Tiêm Đầu.
F cười hì hì, thế này thật tốt, tạm thời không ai tiến vào chiếm lấy Tiêu Tiêu. Hắn lập tức bò lên giường, ôm lấy Tiêu Hòa không chịu buông.
Tiêu Hòa vỗ vỗ tay F, hỏi: “Được rồi, lúc nãy Mân Côi nói nhìn thấy một người quen ở công ty CED, tiếp theo thì sao?”
Hai ngón tay Viêm Chuyên nắm lấy cái đuôi Tiêm Đầu, xách lên quơ quơ, hỏi: Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.
Tiêm Đầu tứ chi run rẩy, sao bay đầy đầu, yếu ớt nói: “Đại nhân, trước tiên ngài thả tôi xuống đã.”
Nói!
“Chi ──! Đại nhân ngài không biết là… Ngược đãi một con chuột là rất không có nghĩa khí sao?”
Ta biết cái gì gọi là ngược đãi, trong TV từng chiếu rồi.
“Đại nhân, ngài thấy được những gì?” Lúc này đây Tiêm Đầu dị thường thống hận chính mình tại sao không có công năng của thằn lằn.
Rất nhiều. Ngược đãi hẳn là dùng bàn là ủi, dùng kim dài đâm, dùng nước ớt nóng rót xuống, dùng roi quất, còn có ghế hùm. Ngươi muốn thử loại nào?
(ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)
Tiêm Đầu không nhịn được mà run rẩy vài cái.
Viêm Chuyên không mềm lòng chút nào, lại dùng sức quơ quơ. Nói, vừa rồi ngươi bảo có biện pháp có thể giúp ta đánh bại tên xà nhân kia là có ý gì?
Tiêm Đầu sâu sắc cảm nhận được chính mình hảo tâm mà không được báo đáp, bèn ngậm chặt miệng.
Không nói liền nướng ngươi.
“Chi! Tui nói ── !”
Ngày hôm sau, chờ Tiêu Hòa đại khái xem hết chỗ văn kiện Mân Côi mang về một lượt, mới phát hiện thấy tên yêu quái vẫn luôn quanh quẩn bên người nào đó biến mất.
“Mân Côi, mày có thấy Tiểu Viêm không?”
Mân Côi lắc đầu, còn đang tức giận vì bị Tiêu Hòa đoạt mất máy tính của mình.
“Đúng rồi, vậy mày có nhìn thấy chìa khóa cửa thư phòng đâu không?”
Mân Côi tiếp tục lắc.
“Kỳ quái, hôm qua còn cắm ở cửa mà.” Tiêu Hòa gãi đầu, cũng không biết tên nào trong nhà nhàm chán mà khóa cửa thư phòng lại nữa.
“Tiêm Đầu đâu?” Tiêu Hòa muốn nhờ Tiêm Đầu giúp hắn tìm chìa khóa thư phòng.
Mân Côi chìa một ngón tay.
Tiêu Hòa nhìn về phía góc tường.
Góc tường bên cạnh cửa có thêm một cái động nho nhỏ.
“Ách, đây là Tiêm Đầu đào ra?”
Mân Côi gật đầu.
Đào từ lúc nào vậy? Tại sao hắn lại không chú ý tới? Không đúng, hắn hẳn là nên lo lắng nếu chủ nhà này về nhìn thấy trong phòng có thêm một cái hang chuột…
Tiêu Hòa xoa xoa mũi, quyết định coi như không phát hiện được cái lỗ kia.
Mà lúc này, Tiêm Đầu trong động đang dốc sức đào đào đào. Nó nhất định phải đào ra một nơi an toàn nhất trên đời, khiến cho nó có thể trốn đi bất cứ lúc nào.
Một ngày trôi qua, Viêm Chuyên rốt cuộc cũng xuất hiện vào bữa cơm chiều.
“Này, mày có cảm thấy được khí áp xung quanh thằng nhóc đó rất thấp hay không?” Tiêu Hòa núp ở cửa phòng bếp, thấp giọng hỏi Mân Côi bị hắn mạnh mẽ ôm tới.
Vị trí con mắt của Mân Côi chợt lóe hào quang. Tại sao nó lại có một loại cảm giác khẩn trương giống như trong nhà đang tràn ngập giông tố trước cơn bão?
“Mày bảo liệu có phải thằng nhóc đó lại chạy ra đánh hắc quyền không?” Nếu không tại sao lại mất dạng cả buổi? Nhưng mà hắc quyền có tổ chức vào ban ngày sao?
Mân Côi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Trong phòng bếp, Viêm Chuyên nắm lấy một con gà sống đang hấp hối, cười gằn, một phát bẻ gãy cổ nó. Máu từ trong cổ gà chảy xuống bồn nước.
“Tại sao tao lại có dự cảm xấu nhỉ?” Tiêu Hòa đột nhiên rùng mình một cái.
Mân Côi gật đầu sâu sắc. Không chỉ riêng anh, tôi cũng có.
“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa cố lấy dũng khí thò đầu ra.
Viêm Chuyên nắm lấy con gà mái, quay người, trên mặt đều là sát khí.
“Ách, tôi định hỏi cậu một tiếng, tối mai chúng ta ra bờ sông một lát được không?”
Tối mai? Bờ sông? Dường như có hắc khí tràn ra quanh thân Viêm Chuyên.
“Không muốn đi?”
Biết rồi. Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi xoay người.
“Ách, đây là tỏ vẻ nó đồng ý đúng không?” Tiêu Hòa nhìn Mân Côi, Mân Côi nhìn lại hắn.
Bờ sông? Viêm Chuyên quay đầu lại, đột nhiên cảm giác con gà mái trên tay nhìn kiểu nào cũng thấy đáng giận, ngọn lửa trong lòng bàn tay dâng lên, nháy mắt gà mái biến thành một khối đen sì.
Chẳng lẽ đây là một loại biểu hiện khác của Viêm bạo lực chưa thỏa mãn dục vọng? – Kẻ nhìn lén đáng thương nào đó chợt lạnh run, rụt đầu lại, rón ra rón rén xách con tin rời khỏi cửa phòng bếp.
Ngày hôm nay Tiểu Viêm không chọc được mà!
Buổi tối, Tiêu Hòa tắm táp sạch sẽ, chui vào ổ chăn, chuẩn bị tốt tâm lý mông mình sẽ đau nguyên cả tuần.
Có điều chờ a chờ, chờ đến khi hắn bị Chu Công kéo đi xem mắt con gái lão, cũng không thấy dã thú điên cuồng trong dự đoán.
Trời đã sáng.
Tiêu Hòa nhìn mặt trời mới mọc chói mắt ngoài cửa sổ, nắm lấy chăn ngáp một cái thật to.
Ngày 1 tháng 5, tuần lễ vàng bắt đầu. A, hiện tại tháng năm không có tuần lễ vàng.
Kỳ thật hắn cảm thấy ngày nghỉ miễn cưỡng gom góp được thành tuần lễ vàng này thật sự rất bất hợp lý. Một tuần trước hay sau kỳ nghỉ đều mệt muốn chết, thật vất vả mới gom được mấy ngày thì đâu đâu cũng kín người hết chỗ, ngay cả vé vào cửa ở các nơi đều quý hơn ngày thường, muốn đi ra ngoài cũng cần tiêu tiền, còn phải chịu đựng cảnh tượng lên núi, ra bờ biển lẫn tới công viên đều thấy một biển người. Ngốc ở nhà thì lại cảm thấy lãng phí kỳ nghỉ, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi càng dài thì càng cảm thấy mệt, tới ngày cuối cùng của tuần lễ mới phát hiện còn có rất nhiều việc cần phải làm trong kỳ nghỉ mà chưa làm.
Cho nên bình thường hắn rất ít khi ra ngoài vào kỳ nghỉ, nhưng hôm nay lại khác. Hắn đặc biệt kéo dài thời gian trả thù với công ty CED chính là vì ngày hôm nay.
Hy vọng hôm nay Tiểu Viêm có thể tương đối dễ nói chuyện, ha ha.
“Tiểu Viêm đâu?” Nhìn đồ ăn sáng đặt ở trên bàn, Tiêu Hòa thuận miệng hỏi một câu.
Mân Côi ngồi ở trên ghế salon vọc máy vi tính cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Không nhìn thấy.”
Tiêu Hòa không nghe được, cũng chẳng thèm để ý. Có điều tới trưa Viêm Chuyên vẫn còn chưa xuất hiện, hắn có chút lo lắng.
Thằng nhóc đó chắc sẽ không quên tối qua đáp ứng hắn cái gì rồi chứ?
“Tiêm Đầu! Tiêm Đầu?”
Quái lạ, tại sao hai ngày nay Tiêm Đầu cũng lẩn mất không thấy bóng chuột. Một lớn một nhỏ này rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Tiêm Đầu rúc vào nơi sâu nhất trong hang, hai tay tạo thành chữ thập, lẩm bẩm: “Lão Đại, thực xin lỗi. Không phải tui không muốn đi ra ngoài, mà là không dám ra. Ô ô!”
Thấy trời sắp tối, Tiêu Hòa từ lo lắng dần chuyển thành thất vọng.
Ha! Chẳng qua hắn chỉ muốn hẹn hò với người kia một lần khi mình còn có thể nói chuyện mà thôi, xem ra ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này ông trời cũng không muốn thỏa mãn hắn.
Kệ đi. Tiêu Hòa vẫy vẫy tay đem chiếc áo gió vừa mới thay, đặc biệt mua khi ra ngoài lúc nãy cởi xuống.
“Xoạch.” Cửa thư phòng mở ra.
Tiêu Hòa giống như cảm giác được cái gì đó, quay đầu. Chỉ thấy Tiểu Viêm biến mất một ngày đi ra khỏi thư phòng.
“Cậu vẫn luôn ở thư phòng? Làm gì trong đó vậy? Tại sao lúc tôi tìm thì cậu không ra?”
Ra rồi đây, không phải muốn tới bờ sông sao?
Tiêu Hòa hoài nghi nhìn mặt thanh niên.
Khuôn mặt của Viêm Chuyên không thay đổi, vẫn là hình dạng đẹp trai lãnh khốc bướng bỉnh kiêu ngạo mười phần ngỗ ngược, lạnh lùng giống như trước kia.
Không muốn đi sao?
“Ai bảo?” Tiêu Hòa cầm lấy áo gió ném trên ghế sa lon, quay đầu lại nở một nụ cười thật tươi: “Đi thôi!”
Mặc kệ nó có bao nhiêu bí mật giấu diếm nhiều ít ra sao, mặc kệ nó là yêu tinh hay là người khác thường, khuya hôm nay hảo hảo để cho nó hưởng thụ cảm giác yêu đương một phen đi!
Không hổ là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, bất cứ khu buôn bán nào hơi sầm uất một chút thì cũng nơi nơi đều là người. Mà bờ sông đêm mùng một tháng năm, người lại càng nhiều đến nỗi phải chen chúc nhau mà đi.
Viêm Chuyên vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, ngay lập tức đen mặt.
Tiêu Hòa ha ha cười.
“Nhịn một chút đi, đây là nhân loại. Nơi đây đêm nay mà chen chúc là sẽ chết người biết chưa, cứ đi theo hướng này. Chúng ta thuận theo dòng người đi lên phía trước, tôi nhớ cạnh đây có một cái quảng trường, còn có bậc thang có thể trực tiếp đi ra bờ sông. Không biết đêm nay bậc thang dưới sông có bị đóng lại hay không. Phong cảnh nơi đó tuy rằng chẳng nhìn rõ được gì, nhưng không khí coi như thoáng đãng, người cũng ít hơn ở đây nhiều.”
Vừa nói, Tiêu Hòa vừa nắm chặt tay trái của thanh niên bên cạnh.
Viêm Chuyên nhìn hắn một cái, dùng sức nắm lại một chút, ngẩng đầu đi lên phía trước.
Tiêu Hòa nhếch miệng, đây cũng là điểm tốt khi kết giao với yêu quái không lõi đời. Ha ha.
Một đường đi tới, quả nhiên người dần dần thưa thớt. Nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, so với bình thường, lượng người qua lại vẫn là khá nhiều.
“Tới rồi, ở ngay phía trước. Oa, nhiều người thật, có lẽ chúng ta hẳn là đêm hôm khuya khoắt hẵng đến mới đúng.” Gã đàn ông tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng bước chân thì lại càng nhanh.
Người ít hơn, vậy nên hai người cùng nắm tay đương nhiên cũng bại lộ.
Trên đường tuy có kẻ liếc xéo, thế nhưng thấy thái độ rất công khai như vậy, ngược lại khiến cho người khác ngượng ngùng không dám nhìn nhiều. Trái lại một số nữ sinh túm năm tụm ba kết bạn mà đi chỉ về phía bọn họ hưng phấn nói cái gì đó.
Tiêu Hòa dắt tay Viêm Chuyên bước từng bước xuống bậc thang.
“Nơi này tôi tới khá nhiều rồi. Lần cuối cùng là vì nhặt cơm thừa người khác vứt lại. Ha ha, Tiểu Viêm, cậu có thể tưởng tượng được không, mới một thời gian trước chúng ta còn đang lưu lạc.”
Hiện tại cũng thế.
“Đừng có không lãng mạn vậy chứ?” Tiêu Hòa ha ha cười.
Lãng mạn?
“Ách, đừng để ý cái đó, chúng ta ngồi đây đi, chỗ này không có ánh đèn chiếu vào, người bình thường cũng không chú ý tới. Hơn nữa địa thế tuyệt vời, phía trước có thể ngắm sông, bên cạnh có thể nhìn thấy thềm quảng trường, xa xa còn có thể thấy hiệu bán kem nữa. Cậu có muốn ăn kem không? Đợi lát nữa chúng ta đi mua hai cây ngồi ở đằng kia ăn, phong cảnh chỗ ấy không tồi. Có điều hiện tại…” Tiêu Hòa ngó đầu nhìn, “đông người quá, còn xếp một hàng dài, chúng ta tạm thời không qua gom náo nhiệt kia.”
“Tiểu Viêm, cậu có khát không? Tôi mua cốc cà phê nóng cho cậu làm ấm tay nhé?”
Viêm Chuyên… Không nói gì nhìn nhìn hắn, lắc đầu.
“Vậy có đói bụng không? Tôi mua chút đồ ăn vặt cho cậu?”
Ngươi muốn nhờ ta làm cái gì?
“A?” Sau một lúc lâu, Tiêu Hòa bừng tỉnh, cười nói: “Không nhờ cậu làm gì hết. Ngược lại đêm nay muốn cậu thật vui vẻ khoái khoái lạc lạc. Đêm nay cậu muốn làm gì tôi cũng được nha.”
Một câu cuối cùng, Tiêu Hòa giảm thấp thanh âm.
Viêm Chuyên theo bản năng vươn tay sờ sờ trán hắn.
Tiêu Hòa bị thằng nhóc này chọc cười, mắng: “Ông đây không bị bệnh. Ít nhất hiện tại không sốt.”
Thật sự để cho ta làm gì cũng được? Ánh mắt Viêm Chuyên liếc về phía đôi tình nhân không coi ai ra gì ngang nhiên hôn nhau bên cạnh.
Gã đàn ông ha ha cười, ngay sau đó ngoắc ngón tay.
Viêm Chuyên hoài nghi nhìn hắn.
Tiêu Hòa vừa cười vừa xích lại gần Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên bất động. Y thật muốn nhìn coi tên tiểu nhân âm hiểm này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Một đôi môi mềm mại, có chút khô khốc dán lên môi y.
Nhẹ nhàng cọ xát trong chốc lát, Viêm Chuyên cảm thấy môi hơi ngưa ngứa, liền lè lưỡi liếm liếm.
Tiêu Hòa cũng cười cười, nhắm mắt thò đầu lưỡi ra.
Đứa trẻ bình thường nào cũng biết, xăng là không thể châm lửa.
Mà con dã thú nào đó đang trong kỳ động dục chưa được thỏa mãn lại càng giống bao thuốc nổ tưới đầy xăng, e là chỉ cần một tia lửa nhỏ trong nháy mắt cũng có thể nổ tung, huống chi còn có người trực tiếp mang lửa tới châm?
Dưới sự trêu chọc chủ động của Tiêu Hòa, Viêm Chuyên bị kích thích, cũng rất nhanh tiến vào trạng thái hưng phấn, ôm chặt Tiêu Hòa đè xuống bậc thang.
Đầu lưỡi bên miệng gã đàn ông liếm tới liếm lui, đồng thời hai tay cũng sờ loạn khắp nơi.
Tuy rằng Tiêu Hòa đã dự đoán được có thể Viêm yêu quái sẽ nhiệt tình, nhưng mà… Hắn cần là một đêm yêu thương lãng mạn, chứ không phải là một đêm trong tù do bị tóm vì tội phá hoại phong tục giáo hóa.
Thảm! Thằng nhóc này cương rồi. Tiêu Hòa bị đâm tới khó chịu quyết định nhanh chóng dập tắt lửa.
“Phập!”
“A!” Khóe miệng Viêm Chuyên chảy xuống một giọt máu tươi, ngẩng đầu.
Ngươi cắn ta?
Đối mặt với cậu em nhỏ đang chỉ trích, anh hai Tiêu dịu dàng nói: “Trong ngày nghỉ lễ, những nơi đông người như thế này sẽ có rất nhiều cảnh sát tuần tra. Đó, nhìn thấy không, bên kia còn có hai người. Tôi mà không cắn cho cậu tỉnh lại, đợi lát nữa biết đâu chúng ta có thể được ăn cơm tù nửa tháng cũng nên.”
Vậy trở về.
“Đêm nay trước mười hai giờ tuyệt đối không quay về. Nếu cậu muốn thì đi mà về một mình.” Anh hai Tiêu trầm mặt.
Ngươi nói để ta làm gì cũng được. – Em trai Viêm dùng ánh mắt mắng anh hai không giữ lời.
“Tôi đâu có bảo được làm luôn bây giờ! Cậu không nhịn được một chút sao?” Anh hai Tiêu nhịn không được gõ gõ đầu em trai.
Em trai Viêm giận.
“Được rồi, ngoan, theo anh đây nói chuyện phiếm một lát. Sau mười hai giờ, người ta tùy cưng ~” Anh hai Tiêu liếc mắt đưa tình.
Em trai Viêm… Nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Tiêu Hòa không quản có bao nhiêu người đang nhìn, thuận thế đổ vào trong lòng thanh niên, sau đó cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.
Viêm Chuyên cũng yên tĩnh trở lại, ôm chặt Tiêu Hòa. Tiêu Hòa ngắm bầu trời, y nhìn Tiêu Hòa.
Người đàn ông này không xấu, nhưng tuyệt đối không thể nói là đẹp. Lúc cười rộ lên còn có nếp nhăn nơi khoé mắt, môi thường xuyên khô hanh tới nứt da, tính cách xấu xa, miệng lưỡi độc địa, tâm âm hiểm… Tạm gọi là người xấu.
Nhéo nhéo vành tai gã đàn ông, Viêm Chuyên nghĩ tới hai ngày nay y vất vả.
Nè, cho ngươi xem thứ này.
“Cái gì?” Tiêu Hòa quay đầu mỉm cười.
Ngọn đèn trên bậc thang vừa vặn phản chiếu trong đáy mắt Tiêu Hòa, quang mang nhàn nhạt, theo sóng lưu chuyển.
Viêm Chuyên ngẩn ngơ.
“Cậu muốn cho tôi xem thứ gì?” Tiêu Hòa đẩy y.
Viêm Chuyên lặng lẽ giơ tay lên, mở ra.
Ánh mắt Tiêu Hòa không tự chủ được bị hấp dẫn.
Trong lòng bàn tay trống rỗng.
Tiêu Hòa cảm thấy kỳ quái, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, lại thấy…
Một chú hạc giấy bé xinh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hạc giấy nho nhỏ lắc lư, chậm rãi bay lên, dần dần thoát khỏi bàn tay.
Tiêu Hòa mở to hai mắt.
“Cậu, cậu là đang biểu diễn pháp thuật?”
Viêm Chuyên hung hăng trừng hắn một cái, bá đạo nói: Tiếp tục xem!
Sau khi hạc giấy bay cao chừng một mét, bỗng nhiên cả người phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đây là một con hạc giấy tản mát quang mang màu hồng phấn.
Tiêu Hòa nở nụ cười, quay đầu lại chuẩn bị nói cám ơn.
Lại thêm một con hạc giấy nho nhỏ nữa bay lên từ lòng bàn tay đang mở.
Lần này, hạc giấy ngay từ đầu được bao bọc trong luồng sáng màu vàng nhạt ấm áp, dần dần hướng về phía không trung bay lên.
Tiêu Hòa há to miệng.
Con hạc giấy thứ ba xuất hiện, lần này là màu xanh tím.
Con thứ tư, con thứ năm…
Từng con hạc giấy nho nhỏ phát ra ánh sáng đủ loại bay lên không trung.
“Nhìn kìa! Đó là cái gì vậy?” Âm thanh kinh ngạc vang lên xung quanh. Có người chú ý tới nơi này.
Hạc giấy càng ngày càng cao, Viêm Chuyên kéo lấy Tiêu Hòa đứng dậy.
Từng con hạc giấy xuất hiện trong lòng bàn tay mở ra của y, chậm rãi bay lên.
Một trăm, một ngàn…
Vô số hạc giấy nho nhỏ cất lên không trung, quanh thân ẩn chứa quang mang chiếu sáng cả một góc tối tăm này.
Tiêu Hòa ngẩng đầu, trong ánh mắt vừa có khó tin vừa có kinh diễm.
Một con hạc giấy cuối cùng ra khỏi lòng bàn tay, cổ tay Viêm Chuyên khẽ lật, thuận tiện vung lên.
Bầy hạc giấy bay lên không tựa như đột nhiên có sinh mệnh, quay xung quanh hai người, cùng nhau múa lượn.
Giống như tinh linh trong truyền thuyết, những chú hạc giấy bé nhỏ mang theo ánh sáng đủ loại màu sắc vui vẻ khiêu vũ, thỉnh thoảng nghịch ngợm bay qua trước mắt Tiêu Hòa, có khi trượt qua, có lúc lại từ trên cao hạ xuống, có khi là đột nhiên nhảy vọt tới.
Tiêu Hòa vươn tay, một con hạc giấy màu xanh nõn chuối dừng ở đầu ngón tay hắn.
Cảnh tượng kỳ dị khiến cho đám người dần dần kéo đến.
Tiêu Hòa kinh ngạc vạn phần, đã nói không nên lời, hoàn toàn bị bầy hạc giấy nho nhỏ phủ kín bầu trời mê hoặc.
“Tiểu Viêm! Quả thực cậu khiến cho tôi kinh ngạc quá!” Tiêu Hòa quay đầu lại kêu to.
Viêm Chuyên tràn ra một khuôn mặt tươi cười đắc ý.
Đủ rồi! Mặc kệ thằng nhóc này tại sao lại làm ra những thứ kia cho hắn xem, nhưng vậy cũng đủ rồi! Hắn đã không còn sở cầu gì nữa!
Viêm Chuyên kéo lấy người đàn ông cao hứng tới lộ ra khuôn mặt tươi cười như một đứa trẻ, cúi đầu cọ cọ má hắn:
Tiêm Đầu nói với ta hạc giấy đối với nhân loại chính là biểu tượng của hi vọng. Nó thấy trong TV có rất nhiều người gấp hạc giấy tặng cho người bị bệnh, sau đó tới khi chương trình kết thúc, người bệnh kia sẽ khỏe lại nhiều.
Tiêu Hòa yên lặng nhìn về phía đàn hạc giấy. Hắn muốn nói cám ơn, nhưng mà nói không nên lời.
Người khác gấp nhiều nhất là một ngàn con, ta gấp tận chín ngàn chín trăm chín mươi chín con. Có phải ta rất lợi hại hay không?
Tiêu Hòa liều mạng gật đầu. Hắn đang kiên cường nín nhịn.
Ta còn làm cho tất cả chúng nó bay lên, còn khiến chúng nó đều phát sáng. Tên xà nhân kia cho dù biết gấp giấy, chắc chắn cũng không có cách nào làm được như vậy. Viêm Chuyên nghiêm túc nói.
Tiêu Hòa không thốt ra được bất cứ lời nào. Hắn sợ chính mình chỉ cần  mở miệng sẽ khóc thành tiếng.
Viêm Chuyên nhìn Tiêu Hòa như vậy, vừa lòng gật đầu, ôm eo người nọ một cách bá đạo, nhìn bầy hạc giấy đang vờn quanh, đột nhiên cúi đầu, ở bên tai lẫn trong đầu người nọ, nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nước mắt, chẳng ngừng được, lặng lẽ tuôn rơi.
A, tại sao ngươi lại khóc? Viêm Chuyên đang suy nghĩ nên dựng thẳng ba hay năm ngón tay, chợt luống cuống. Chẳng lẽ Tiêu tiểu nhân không thích thứ này?
Đáng chết! Con chuột chết tiệt, đều là chủ ý thối tha của nó. Nhiều hạc giấy như vậy, ta gấp hai ngày một đêm, gấp tới đầu cũng đau nhức! Hiệu quả chó má gì đây? Chờ ta tóm được con chuột kia, bắt nó dùng đũa nhặt một vạn hạt đậu đỏ lẫn với đậu xanh. Nhặt không được liền nướng nó!
“Phì!” Tiêu Hòa mang theo nước mắt bật cười.
Nè, ngươi làm sao vậy? Viêm Chuyên há hốc mồm. Tại sao lại vừa khóc vừa cười?
“Tiểu Viêm, Tiểu Viêm…”
Gì hả?
Tiêu Hòa xoay người nhìn về phía yêu quái đẹp trai anh tuấn bên cạnh, “…Làm sao bây giờ?”
Cái gì mà làm sao?
“Tôi… Không muốn chết… Làm sao bây giờ?”
… .
“Tiểu Viêm, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết thì làm sao được bây giờ?” Gã đàn ông che mặt, thất thanh khóc rống.
Viêm Chuyên ngây người.
Đàn hạc giấy đang bay lượn đột nhiên dừng lại, xoay xung quanh hai người, tạo ra một vầng sáng lặng yên.
Chỉ một vầng sáng như thế liền tách rời ra hai thế giới. Người vây xem không dám tới gần, người ở bên trong thì đã sớm quên đi những gì tồn tại ngoài kia.
Nè, đừng khóc. Viêm Chuyên chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng kéo lấy người đang khóc tới khó coi kia.
Tiêu Hòa ôm chặt thanh niên, hắn cũng muốn ngừng lại nước mắt đại biểu cho yếu đuối, vậy mà thế nào cũng ngăn không được.
“Viêm… Viêm…, tôi thừa nhận tôi là người nhát gan, tôi sợ chết… Tôi…”
“Tôi thật sự không muốn chết! Thật sự không muốn…!”
Viêm Chuyên siết chặt cánh tay.
“Tôi muốn sống…, tôi muốn… Tiểu Viêm, tôi, tôi muốn cùng cậu sống tới già…” Lời nói không muốn nói ra, toàn bộ tuôn trào.
“Tôi sắp ba mươi mốt tuổi rồi… Còn chưa hảo hảo yêu đương một lần nào, Tiểu Viêm, tôi muốn cùng cậu nói chuyện yêu thương… Ha ha ha…” Gã đàn ông ba mươi mốt tuổi khóc đến không còn mặt mũi.
… Được.
“Cậu nói cái gì?”
Ta nói được.
Tiêu Hòa cười như điên rồi lại khóc lớn, “Làm sao bây giờ? Tôi lại càng không muốn chết thì sao giờ? Ha ha ha! Ô ──!”
Viêm Chuyên gắt gao ôm lấy gã đàn ông gần như điên cuồng, yên lặng hạ một quyết định.
Y không muốn để cho người này chết. Mà bằng vào kỹ thuật chữa bệnh của nhân loại hiện tại căn bản sẽ không có biện pháp chữa khỏi bệnh của hắn. Nếu cho y thêm một trăm năm tu hành nữa, y khẳng định có năng lực duy trì, thậm chí kéo dài mạng sống của Tiêu Hòa, nhưng hiện tại y không có cách nào làm được điều ấy.
Trong ký ức của y, bây giờ có thể giúp được Tiêu Hòa dường như chỉ còn lại một người.
Erya, bạn bè thuở bé năm nào, Y sư có y thuật kiệt xuất nhất của Hữu Sí Tộc hiện nay, cũng là Hữu Sí Tộc duy nhất đảm nhiệm chức vụ ở bệnh viện Trung Quốc nào đó.
Y không muốn cầu cứu tộc nhân, nhưng hiện tại đã đến thời điểm không làm không được.
Lần đầu tiên y có một loại dục vọng mãnh liệt, còn cường liệt hơn gấp mười, gấp trăm lần so với tính dục muốn phát tiết khi y ở thời kỳ động dục. Y muốn người đàn ông này theo y tiếp tục sống!
~Hoàn quyển 5~


Quyển 6: Đệ tam giả

Tục ngữ nói: tiểu nhân báo thù,  ba ngày quá muộn.
Để lật đổ công ty CED, Tiêu tiểu nhân không tiếc “lấy thân làm mồi” sắc dụ (?) Tiểu Viêm, còn gạt F ngây thơ dễ lừa tới làm người hầu sai khiến.
Mắt thấy đại nghiệp báo thù sắp hoàn thành, Tiêu tiểu nhân lại bởi vì bệnh tình mà bị Tiểu Viêm đóng gói mang về thành phố N, không nghĩ tới đúng lúc này tình nhân thưở ban đầu lại chặn ngang một cước!
Nhìn thấy Tiêu tiểu nhân phóng điện lung tung, giá trị cũng có xu hướng tăng, Tiểu Viêm đang ở thời kỳ động dục ghen tuông bùng phát – dám hồng hạnh xuất tường, khiến cho ngươi cả đời không xuống giường được luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.