Tiêu Hòa che đầu, hắn phát hiện dùng óc “nghe” ầm ĩ hơn nhiều so với dùng lỗ tai, hơn nữa cảm thụ được tâm trạng của đối phương càng rõ ràng hơn.
Những lời này chỉ có Tiêu Hòa nghe được, mọi người ở đây chỉ thấy sắc mặt vị Viêm đại nhân kia trở nên khá âm trầm.
Viêm Chuyên vươn tay kéo Tiêu Hòa, thuận tiện kéo luôn người ta ra sau mình.
F nhảy dựng lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái công kích. Mân Côi nhân cơ hội này chuồn ra khỏi lòng F.
Viêm Chuyên khinh thường nhe nhe răng.
Tiêu Hòa bước sang phải một bước, thò mặt ra, cười ngượng ngùng với F, lập tức nói với kẻ đang chắn đường phía trước: “Khụ, Tiểu Viêm, F là do tôi mời tới, cậu ta giúp…”
Nói còn chưa dứt lời, thân người cao lớn đã tiếp tục ngăn cách tầm mắt giữa F và hắn.
“…tôi một việc lớn. Ê, chắn cái gì mà chắn, ông đây không được gặp người khác sao?” Tiêu Hòa khó chịu duỗi ngón tay chọc chọc cái lưng rắn chắc của thanh niên trước mặt.
Thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, dường như quyết tâm không cho một người một xà gặp nhau.
“Tôi hỏi cậu, chuyện kia làm xong chưa?” Tiêu Hòa lại chọc. Ừm, cảm giác không tệ. Ra sức chọc chọc hai cái.
Viêm Chuyên cau cau mày, mặc cho Tiêu Hòa tác quái ở phía sau, chỉ lạnh lùng nhìn F.
Cút!
F bưng lấy đầu nhảy dựng lên, thét to: “Hèn hạ hèn hạ! Mi xấu xa giống ông già mặt vàng, khiến ta đau đầu! Ta sẽ không thèm nghe lời mi.”
“Được rồi, Viêm tiểu yêu, đừng có bắt nạt người ta nữa. Tránh ra tránh ra, đừng có đứng đó vướng chân vướng tay.” Tiêu Hòa lấy tay đẩy Viêm Chuyên, phát hiện đẩy không được, trừng mắt liếc, đành phải đi vòng sang một bên.
Thân hình Viêm Chuyên khẽ động.
“Dừng lại! Còn tiếp tục chặn đường nữa thì sau này đừng có nghĩ tới việc leo lên giường.”
Tiêu Hòa vốn nửa đùa nửa thật thốt ra câu uy hiếp này, không ngờ thằng nhóc đó vậy mà do dự một chút, thực sự bất động.
Tiêu Hòa chạy ra khỏi bóng lưng Viêm Chuyên, kỳ quái liếc liếc y.
Viêm Chuyên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía hắn.
Có ý gì? Tiêu Hòa hung hăng trừng lại.
Ta chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết tên xà nhân kia.
“Vậy thì sao?”
Ta mạnh hơn nó nhiều.
“Rốt cuộc muốn nói gì hả?”
Viêm Chuyên xoay mặt đi, không nói.
“Hừ, càng lớn càng thiểu năng… Khụ khụ khụ,” vừa nhìn thấy ánh mắt của yêu quái Viêm không ổn, Tiêu Hòa vội vàng lớn tiếng ho khan che giấu, nghĩ thầm lỗ tai thằng nhóc này sao mà thính vậy chứ? Hai chữ cuối cùng rõ ràng hắn nói rất nhỏ mà.
Viêm Chuyên nể tình hắn buổi sáng hầu hạ không tệ, quyết định tha cho tên tiểu nhân này một lần.
“A, thiếu chút nữa quên hỏi. Tiền đâu? Chỗ tiền cái cửa hàng phi pháp kia nuốt của chúng ta có cầm lại không? Đừng nói là cậu không hoàn thành nha.”
Nhìn gã đàn ông hùng hùng hổ hổ trước mặt, trong đầu Viêm Chuyên đột nhiên toát ra một câu thoại của nam diễn viên chính nào đó nói với người vợ xinh đẹp của mình trong TV hai hôm trước:
Tiền tiền tiền, cô chỉ biết đến tiền. Rốt cuộc cô yêu tiền hay là yêu tôi hả?
Viêm Chuyên chậm rì rì nhấc cái túi màu đen trong tay lên quơ quơ.
Tiêu Hòa giơ tay bắt lấy, đặt lên trên mặt bàn mở ra.
“Oa ha ha! Tiểu Viêm, Viêm đại gia, Viêm đại tiên, cậu thật là lợi hại!” Tiêu Hòa vừa nhìn thấy tiền mặt đầy túi, cười tít mắt. Tốt lắm, trước khi chết hắn có thể hảo hảo hưởng thụ một phen rồi.
“Tới đây, Viêm đại thần, có muốn uống trà hay không, để tôi pha cho cậu uống.” Tên tiểu nhân thấy tiền sáng mắt nào đó rất là vui vẻ xun xoe. Đương nhiên hắn cho rằng đây là thủ đoạn thứ nhất hắn câu dẫn tên yêu quái nào đó. Trong mắt hắn, Viêm tiểu yêu có chút chủ nghĩa đại trượng phu hẳn là rất thích bộ dạng này.
F phun cái lưỡi dài màu đỏ.
“F, ngoan, đừng nóng giận. Có chuyện gì từ từ nói.” Nàng dâu Tiêu an ủi hai bên: “Tiểu Viêm nhà chúng tôi chỉ là tính khí nóng nảy chút thôi, kỳ thật ưu điểm nhiều lắm.”
Chó má ưu điểm! – Nàng dâu Tiêu vừa oán thầm Viêm đại đương gia, vừa nịnh hót dâng một ly trà nguội cho Viêm đại gia đang mặt mày tối sầm.
Viêm đại gia lòng bao dung quảng đại không soi mói, không để ý trà vừa mới pha hay pha tối qua, nhận lấy một ngụm uống cạn.
“F, những thứ vừa rồi tôi nói cho cậu, cậu nhớ kỹ tất cả chưa?”
F dùng sức gật đầu.
Đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn mà! Tiêu Hòa nhịn không được giơ tay xoa đầu hắn.
F lập tức tiến vào trạng thái say mê.
Cho.
Một âm thanh hung tợn không khoan nhượng xuyên vào trong não, Tiêu Hòa nhíu mày quay đầu: “Cho cái gì?”
Viêm Chuyên mở tay ra.
Một viên kim cương trong suốt sáng long lanh lấp lánh giữa lòng bàn tay.
Tiêu Hòa ngẩn người, “Cậu lấy luôn cả kim cương về?”
Ừ.
“Từ lúc nào mà cậu cũng trở nên hiểu biết vậy?” Tiêu Hòa không thể tin lẩm nhẩm nói.
Viêm Chuyên nhíu mày. Không phải ngươi nói bọn họ là người xấu sao?
Tiêu Hòa ngây ngốc nhìn về phía Viêm Chuyên, thở dài thật lâu. Ngốc như vậy, người ta nói cái gì thì tin cái nấy, sau này nếu như mình mất, đổi lại người khác, chỉ cần trả giá với nó một chút hư tình giả ý, vậy chẳng phải là lừa dễ như bỡn sao?
Trái tim đột nhiên giật mạnh một cái.
“A ha ha, Tiểu Viêm, cậu thật là lợi hại, tôi yêu cậu quá đi.”
Ngươi yêu là ta hay là yêu tiền?
“Rầm!” Tiêu Hòa thiếu chút nữa úp mặt xuống bàn trà.
Chờ Tiêu Hòa đứng vững một lần nữa, Viêm Chuyên lúc này mới tỉnh bơ thu hồi cánh tay chặn ngang hông hắn.
“Tiểu Viêm?”
Viêm Chuyên mặt không biến sắc nhìn hắn.
Tiêu Hòa há hốc mồm. Tên nhóc này phát bệnh sao? Hay là người này căn bản không phải là con dã thú kia?
Tiêu Hòa cúi đầu, đột nhiên lại nhanh chóng ngẩng đầu, e lệ xấu hổ liếc liếc yêu quái Viêm, chân nhẹ nhàng đá một cái, xoa xoa cổ họng thấp giọng mắng một câu: “Tử tương ~”
(Tử tương: rất nhiều tỉnh ở Chiết Giang đều có loại cách nói này, ý tứ tương đương với “chán ghét”, nhưng thông thường mang ý nghĩa làm nũng. Đây là một loại khẩu ngữ, thường dùng giữa hai người có quan hệ khá thân mật. VD, giáp và ất là người yêu. Giáp nói: ta muốn xx. Ất nói: tử tương ~. Chú ý: từ này thường do nữ giới dùng)
Mân Côi phịch mông xuống ghế salon.
Tiêm Đầu chân nam đá chân chiêu, lảo đảo bước đi được hai bước, cuối cùng vẫn gục xuống.
Trong mắt F tràn đầy nghi hoặc.
Viêm Chuyên… Cánh tay run lẩy bẩy, da gà rơi rụng đầy đất, một cước đạp F tới bên kia sô pha, ngồi xuống ngay chính giữa giống như nhất gia chi chủ, cũng thuận tay kéo Tiêu Hòa ngồi xuống bên cạnh.
Tiêu Hòa lập tức bày ra trạng thái chim nhỏ nép vào người.
F tức giận đến giậm chân.
Viêm Chuyên đang lo lắng có nên đạp cái tên đang ôm chặt bả vai mình xuống hồ dưới lầu hay không, để cho hắn sớm khôi phục bình thường một chút.
Có điều không đợi y động thủ, chim nhỏ đã nhanh chóng biến thành chim lớn lạnh lùng, hai chân vắt chéo, đặt lên trên bàn trà, ho khan một tiếng nói:
“Được rồi, tất cả mọi người đừng làm rộn. Ngoan ngoãn nghe lời, nếu ai tiếp tục càn quấy, phá hủy chuyện tốt của ông đây, hừ hừ hừ!”
“Hắn bị đau răng hả?” Mân Côi hỏi Tiêm Đầu.
Tiêm Đầu còn đang chìm nghỉm trong đả kích vừa rồi chưa kịp khôi phục lại. Câu “tử tương” kia thật sự tổn hại nghiêm trọng tới hình tượng con người thông minh đa trí kiên cường trong lòng nó.
Viêm Chuyên liếc Mân Côi một cái, Mân Côi lập tức câm miệng.
F trừng mắt nhìn Viêm Chuyên, há mồm mắng: “Tử tương!”
Viêm Chuyên nắm chặt nắm tay.
“Khụ! F, hai chữ này không phải mắng chửi người, không thể tùy tiện nói.” Tiêu Hòa vội vàng uốn nắn quan niệm sai lầm của tên nhóc.
“Vậy lúc nào thì có thể nói được?” Cục cưng F tò mò hỏi.
Tiêu Hòa nghiêm túc nói: “Khi cậu trưởng thành, tìm được một nửa khác của chính mình.”
Nắm tay của Viêm Chuyên nới lỏng ra, thuận tiện nhéo nhéo đùi Tiêu Hòa, coi như khen ngợi. Còn biết thân phận của mình, không tồi.
Tiêu Hòa đau đến hung hăng nhéo lại một phen.
Ánh mắt Viêm Chuyên bắt đầu sinh ra biến hóa, Tiêu Hòa sợ tới mức nhanh chóng vọt tới sô pha bên kia.
Viêm Chuyên mất hứng nhướng mày. Ta cũng chưa nói làm ngay bây giờ.
“Tui trưởng thành rồi. Vậy anh có thể làm một nửa khác của tui không?”
“Ngao ô ──!” Viêm Chuyên ngay lập tức nhào qua. Đây là khiêu khích trắng trợn. Y phải nướng con rắn này!
“Tiểu Viêm! Dừng tay!” Chết tiệt, tại sao không khí lại trở lại như cũ? Giờ thì tốt rồi, yêu quái Viêm rõ ràng ngay cả sát khí cũng đều phóng ra. Tiêu Hòa nhịn không được đau đầu. Hắn rốt cuộc đang nuôi một đám quái quỷ gì đây?
Cảm giác được nguy hiểm tính mạng, F lập tức biến thân, một con cự xà màu xanh to cỡ hai cái bát ăn cơm, dài chừng mười mét xuất hiện trong phòng khách.
Viêm Chuyên cười lạnh một tiếng, cũng dứt khoát biến thân.
Má ơi! Mân Côi Tiêm Đầu bò dậy chạy về phía Tiêu Hòa. Nếu như nói hiện tại nơi nào an toàn nhất trên thế giới này, khẳng định chính là trong ***g ngực người đàn ông họ Tiêu tên Hòa kia.
Không đếm xỉa tới Mân Côi cùng Tiêm Đầu đang xông lại, Tiêu Hòa đột nhiên nhào về phía dã thú Viêm, hai tay giơ lên bắt được…
Viêm Chuyên quay đầu lại nhìn nhìn gã đàn ông đang ôm lấy cái đuôi của chính mình không buông, vừa rồi y cảm giác được người này bổ nhào qua, vì không muốn thương tổn hắn nên y không động.
Buông ra, tên xà nhân kia cần chút giáo huấn. Ta phải cho hắn biết nơi này là địa bàn của ai.
F phun ra nuốt vào cái lưỡi dài, cuộn thành xà trận. Sàn nhà đáng thương dưới thân nó bị nó ép tới kêu cọt kẹt.
Tiêu Hòa lắc đầu với F, liều mạng khắc chế nỗi sợ hãi mãnh liệt đối với dã thú Viêm, ôm chặt cái đuôi dài xù lông không chịu buông. Không chỉ như thế, hắn còn nắm lấy phần chóp đuôi vặn tới vặn lui. Đây là phát hiện của hắn sau khi tra xét tư liệu, cái đuôi và cái mũi chính là nhược điểm của rất nhiều mãnh thú, không biết liệu đó có phải cũng là nhược điểm của dã thú Viêm hay không?
Viêm Chuyên buồn bực vẫy vẫy cái đuôi, vẫy không ra. Hiện tại y đang đối mặt với địch nhân, nhưng mà ̣y cũng rất muốn bổ nhào tới gã đàn ông đằng sau. Tuy nói bộ tộc bọn họ động dục trên chiến trường là chuyện rất bình thường, nhưng ít ra cũng phải chờ y đánh xong đã chứ? Huống chi sắc dục của y lúc này hoàn toàn không phải là bởi vì tranh hơn thua hoặc là huyết tinh dẫn tới, mà là bởi vì…
Có nên nói cho tên tiểu nhân này biết sau này tốt nhất là không nên tuỳ tiện sờ đuôi của y không? Bởi vì đối mặt với thư phục giả, cái đuôi của bọn họ thường thường chính là bộ phận sinh dục thứ hai.<=))))>
“Tiểu Viêm, tôi cảm thấy khó chịu.” Sắc mặt Tiêu Hòa bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
Viêm Chuyên quay đầu lại, trong mắt có nghi hoặc.
Tiêu Hòa dường như đang nhẫn nại cái gì đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Tôi, đầu của tôi đau quá…” Ôm chặt cái đuôi, thân thể gã đàn ông mềm nhũn, gục xuống.
Tiêu Hòa bị đưa đến bệnh viện, không lâu sau đã tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
Bệnh viện.
“Biết là bệnh viện rồi, tôi hỏi đây là bệnh viện nào?”
Cái mà sáng nay chúng ta rời khỏi.
Tiêu Hòa cố gắng trở mình trong lòng Viêm Chuyên, ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn về phía thanh niên.
“Cậu biết cái gì gọi là tự chui đầu vào lưới không hả?”
… Ta không muốn ngươi chết.
Khoang miệng đắng chát, trong lòng lại không phân biệt được là cao hứng hay là bi ai. Tiêu Hòa há miệng thở dốc, sau một lúc lâu lại vẫn không nói bất kỳ điều gì.
“Chúng ta tới đây được bao lâu rồi?” Hồi lâu, Tiêu Hòa thấp giọng hỏi.
Viêm Chuyên nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên tường. Được hơn một tiếng.
“Cậu vẫn luôn ngồi ở chỗ này?”
Ừ.
“Cậu đi đăng ký sao?” Tiêu Hòa không ôm hi vọng hỏi.
Đăng ký?
“Thứ nắm trong tay là cái gì? Đưa tôi coi.” Tiêu Hòa thở dài.
Viêm Chuyên lại ôm gã đàn ông vào trong lòng, mở rộng tay ra, đưa thứ trong tay cho hắn.
Tiêu Hòa lật lật bệnh án, rất tốt, đơn đăng ký linh tinh đều ở đó. Xem ra là có hộ sĩ hảo tâm làm giúp.
“Những thứ này không phải là nữ hộ sĩ lo liệu cho cậu chứ?”
Viêm Chuyên thực ngạc nhiên. Làm sao ngươi biết?
Tiêu Hòa đen mặt, nghĩ thầm cái này còn phải hỏi sao!
“Còn chưa tới lượt chúng ta?” Tiêu Hòa ló đầu nhìn nhìn, hàng ghế dài bên ngoài gian phòng khám chữa bệnh này chỉ có hai người bọn họ ngồi. Thỉnh thoảng có bác sĩ khác hoặc người bệnh đi qua, đều nghiêng đầu nhìn bọn họ. Dù sao cảnh tượng một gã đàn ông cao lớn đẹp trai ôm chặt một người trưởng thành cùng giới cũng không phải là nhiều cho lắm.
Tiêu Hòa không thèm để ý tới những ánh mắt này, ngược lại hắn càng rụt rụt vào trong lòng thanh niên. Ôm ấp của Tiểu Viêm rất thoải mái, điều này làm cho hắn cảm thấy an tâm và… có chút hạnh phúc.
Thử hỏi cho dù Vi Dân cũng có ý với hắn, cuối cùng hai người tới với nhau, nhưng mà Vi Dân liệu sẽ thân mật với hắn như thế dưới con mắt của công chúng sao? A! Có lẽ bất luận đôi tình nhân cùng giới tính nào cũng không dám làm thế đi.
Mà Tiểu Viêm có lẽ vì là yêu quái, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế của nhân loại cho lắm, nên mới có thể không kiêng nể gì như vậy.
Dường như tìm yêu quái để yêu đương cũng không tệ cho lắm. Tiêu Hòa ha ha cười trong lòng.
Quên đi, còn muốn trả thù cái gì nữa? Trên đời này người có thể đi cùng mình tới cuối đời còn có bao nhiêu người? Hắn cũng chẳng phải là kẻ tốt tính gì cho cam, tên nhóc này chịu đi cùng hắn cho tới hôm nay, cũng không dễ dàng gì. Nếu tất cả mọi người đều có khuyết điểm, vậy thì… cứ như thế cho qua đi.
Bác sĩ bên trong đi ăn cơm – Viêm Chuyên bỗng nhiên trả lời một câu.
Tiêu Hòa lại nhìn yêu quái Viêm một cách kỳ quái. Nghĩ thầm tên nhóc nóng nảy này sao lại tốt tính mà chờ tới tận bây giờ thế này?
Tiêu Hòa lại không biết Viêm Chuyên ngồi trên băng ghế dài, hơn phân nửa thời gian đều dùng để suy tư lời Tiêm Đầu vừa nói với y.
“Chi chi, đại nhân, tên xà nhân kia tuy rằng đáng ghét, nhưng mà hắn giúp lão Đại rất nhiều chuyện. Ví dụ như giấy chứng minh với chi phiếu của lão Đại đều do người kia lấy về, còn có lần này hắn mang Mân Côi vào công ty CED đánh cắp tư liệu nội bộ trong công ty, cũng là vì giúp lão Đại trút giận. Tôi cảm thấy đó không phải là một kẻ xấu xa. Cho nên sau này ngài đừng nên đánh nhau với kẻ đó nữa, lão đại đều giận ngài tới ngất rồi.”
Viêm Chuyên hiện tại nhớ tới những lời này đầu vẫn đầy hắc tuyến. Cái gì gọi là giận ngất? Y có thể khiến cho tên tiểu nhân này giận tới ngất sao?
“Đúng rồi, Mân Côi và F đâu? Bọn họ có làm theo đúng phân phó của tôi không?”
Viêm Chuyên gật gật đầu. Lúc nãy Tiêu Hòa vừa té xỉu, y và F đều biến trở về. Ngại tên xà nhân kia chướng mắt, một cước trực tiếp đạp hắn ra ngoài.
Kết quả tên xà nhân kia lại chui về từ trong vách tường, còn dám cố gắng tiếp cận Tiêu Hòa. Chọc đến đại hỏa, y chuẩn bị giết hắn ngay tại chỗ, vẫn là Mân Côi chạy đến nói Tiêu Hòa phân phó F mang nó đi làm việc, lúc này y mới buông tha cho tên xà nhân kia.
Ngươi biết mình bị bệnh đúng không?
“…Ừ.” Tiêu Hòa cuộn chân lên, bộ dạng uể oải đáp.
Ngươi mắc phải bệnh gì? Viêm Chuyên cho là hắn ngồi không thoải mái, lại ôm lấy thân thể hắn, hình thành tư thế ôm trẻ con, đầu đặt trên bả vai y, mông ngồi tại đùi y.
“Xơ cứng cột bên teo cơ, thường được gọi là chứng người dần dần hóa đá, cũng có người gọi là bệnh cương thi.” Đầu Tiêu Hòa tựa vào cổ Viêm Chuyên, thờ ơ nói.
Viêm Chuyên lục lọi trong đầu.
Bệnh này có một người kêu Hoa Đà có thể chữa trị. Viêm Chuyên thành thực nói.
“Ha ha. Tiểu Viêm,”
Hử?
“Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chúng ta về đi. Tới bệnh viện này cũng chỉ lãng phí tiền mà thôi. Cho dù có dùng toàn bộ số tiền trên tay chúng ta để chữa bệnh này thì cũng như muối bỏ bể. Đi thôi, mang tôi về nhà.”
Viêm Chuyên bất động.
Vừa rồi y đã kiểm tra toàn bộ thân thể Tiêu Hòa, chức năng cơ thể của người này đang trong tình trạng dần dần suy kiệt, đây quả thật là vấn đề không phải đưa đến bệnh viện là có thể giải quyết, ngay cả y cũng không thể tìm ra nguyên nhân phát bệnh thì liệu đám bác sĩ này làm được chăng?
Mới quen người này một thời gian, y đã phát giác hắn không sống được lâu. Khi đó y cũng không thèm để ý người này sống thọ hay không, hiện tại thì sao?
Viêm Chuyên tự nói với mình, đây là thư phục giả đầu tiên trong đường đời của y, cho nên y mới có thể sinh ra loại cảm xúc kỳ quái, có lẽ nhân loại gọi là “Không muốn” này.
Bộ tộc của bọn họ, trong suốt cuộc đời sẽ xuất hiện rất nhiều thư phục giả. Có một số kẻ sinh mệnh quá dài, dài đến nỗi không còn nhớ được mình rốt cuộc đã từng có bao nhiêu thư phục giả nữa.
Nhưng mà ̣ trước kia y rõ ràng cảm giác được hắn còn có thể sống hơn ba năm, tại sao hiện tại lại cảm thấy tính mạng người này đang nhanh chóng xói mòn? Cứ theo đà này, người nọ có thể sống thêm được vài tháng nữa không cũng là cả một vấn đề.
Tại sao lại như vậy? Y muốn cùng hắn đi tới phần cuối cùng của cuộc đời hắn, nhưng mà y cũng không mong đoạn đường này lại ngắn ngủi như thế. Nếu chỉ cần có tiền là có thể chữa khỏi cho hắn…
Sau này ta sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Tiêu Hòa nhắm mắt lại, giấu mặt dưới hõm vai của thanh niên, cũng giấu đi giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.
Người này chính là kỳ quái như vậy. Lúc hận y thì hận muốn chết, nhưng mà đôi khi cũng có thể bởi vì một câu hoặc một động tác của đối phương mà…
Bác sĩ Lưu ăn xong bữa cơm trở về, nhìn bên ngoài phòng khám chữa bệnh không có người nào đang chờ, nhất thời cao hứng nâng chén trà lên đi vào cửa.