[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 99: Ngoại truyện Sirius Black




6.7.1994
“ Chuẩn bị xong chưa ? Các phóng viên sắp tới. “ Lupin gõ cửa đi vào.
“ A, xong ngay. “ Sirius Black đứng trước gương lập tức xoay người qua, không kiên nhẫn cài nút áo. «Mình ghét mặc loại quần áo này. “
“ Bộ quần áo này cậu mặc rất đẹp. “ Lupin đánh giá một chút rồi nói, “ Cậu nhìn
đi… rất tuyệt. “
“ Thật sao ? “ Black nở nụ cười. Anh là người đàn ông anh tuấn, sau mười hai năm trong ngục Azkaban rồi lại trốn ngục sống trong cảnh trốn tránh cũng làm hại đến sức khỏe của anh, anh bây giờ nhìn tiều tụy và tang thương. Anh hiện tại đã chín chắn hơn.
“ Này, “ Lupin hỏi, “ Hôm qua cậu đã nói với Hopper chưa ? “
“ A “ Black dừng lại, cười khổ nói, “ Có lẽ con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. “
“ Nếu mình là con bé, mình cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu. “ Lupin đồng tình nhìn anh, “ Nhưng cậu không thử thì làm sao biết được, đúng không ? “
Black lười biếng nở nụ cười.
“ Đúng rồi. “ Lupin mỉm cười hỏi, “ Cậu sẽ nói với các phóng viên về con bé à ? “
“ Đương nhiên là không. “ Black nói, “ Mình biết nên làm thế nào. “
“ Thật không thể tin được, cậu đã học được vì người khác suy nghĩ. “ Lupin ngạc nhiên cười cười, “ Voldermort có thể trở về bất cứ lúc nào… Nếu bị hắn biết con bé đã từng giúp mình, mình nghĩ hắn - hoặc lũ Tử thần thực tử… có thể trừng
phạt con bé. Tuy là tỷ lệ rất nhỏ, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm. “
“ Đương nhiên. Mình đã mắc nợ con bé rồi. “ Black lơ đãng sửa sang lại áo, “ Mình không muốn con bé gặp nguy hiểm. “
“ Nhưng cậu nên giải thích cho con bé một chút, có lẽ con bé hiểu lầm. “ Lupin nói.
“ Mình nghĩ con bé không hiểu lầm đâu. “ Black nhíu mày nói, “ Sylvia không hay giận dỗi. Con bé cũng không phải đứa ngốc. “
“ A… Mình nghĩ cậu rất thích con bé?” Lupin cảm thấy hứng thú nói.
“Mình kiêu ngạo thay con bé, Rumus. Cậu không biết con bé thông minh cỡ nào đâu.” Black nở nụ cười. “Cậu nếu nhìn thấy con bé phát triển các bùa chú nhỏ, mình dám nói cùng ở thời điểm năm thứ ba, chúng ta không thể nào xuất sắc như con bé.”
“Đương nhiên, đương nhiên, mình biết con bé rất xuất sắc.” Lupin nói, “Mình là giáo sư của con bé mà. Mình muốn nói là…” Anh nghiêng nghiêng thân, chú ý biểu cảm của Black, “Thời niên thiếu chúng ta đều ở cạnh nhau, Sirius. Mình biết cậu cũng không phải là người… dễ dàng thân thiết với người khác. Cảm giác cậu tốt với con bé thật là không giống bình thường.”
“Ai mà biết được? Có lẽ cuộc sống mười hai năm trong ngục đã làm mình thay đổi. “ Black lơ đãng nhún nhún vai, “ Nói thật, lần đầu tiên gặp con bé mình đã cảm thấy rất thân thiết. “
“ Cậu không thấy khuôn mặt con bé rất giống một người ? “ Lupin cẩn thận nói.
“ James sao ? “ Black nhíu mày, “Giống James thì quả thật sẽ làm mình thấy thân thiết, tựa như Harry. Nhưng con bé không giống. “
“ Mình muốn nói là… cậu. “ Lupin nói.
Black kinh ngạc nhìn anh.
“Merlin! Mình biết là cậu muốn nói đến cái gì. “ Black cười to, “ Mẹ con bé là một Muggle, Remus. Mình dám cam đoan mình không có quen một cô gái Muggle.”
“A, mình từng nhớ là trong phòng cậu trong nhà Black có ảnh một cô gái Muggle mặc bikini.” Lupin mỉm cười nói.
“Được rồi, cậu biết là mình chỉ tức giận với mẹ thôi.” Black vô tình phất tay, “Nữ phù thủy tốt hơn các cô gái Muggle nhiều.”
“Có lẽ.” Lupin bảo thủ nói, “Nhưng mà mỗi lần mình nhìn con bé, cảm thấy giống như cậu mặc đồ nữ trang vậy. Hai người không có huyết thống mà giống nhau đến thế, việc này là không bình thường.”
“A! Tưởng tượng của cậu thật ghê tởm.” Black cười to, sau đó suy nghĩ một chút.
“Có lẽ là… Relugus?” Black nói.
Đây là người em trai duy nhất, chết trong cuộc chiến năm ấy, không thể tìm thấy thi thể của nó.
Mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên anh đề cập đến tên của em trai.
Trên mặt Black thoáng đau đớn nhưng rất nhanh bị biểu tình ghét bỏ thay thế.
“Không phải là nó.” Black lắc đầu, “Năm mười sáu tuổi nó tham gia Tử thần thực tử, nó lại càng ghét Muggle hơn bất cứ ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.