28.8.1980
Con nhóc đã ngủ. Con bé chỉ dài bằng nửa cánh tay, nắm tay nho nhỏ để trước ngực, mái tóc đen ngắn mềm mại, làn da hồng phấn, môi đỏ như cây tường vi.
Mắt Blaise chăm chăm nhìn bé, cảm thấy xem đến bao lâu cũng là không đủ.
---
Blaise ngồi thật lâu thật lâu trên ghế dựa.
“Hai người đã biết nhau lâu rồi đúng không?” Cô đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, “Con đoán ra rồi sao? Dù sao, hai người có khuôn mặt giống nhau đến vậy mà.”
Tôi nhìn cô.
“Không.” Tôi nói, “Trước ngày hôm nay thì cái gì con cũng không biết.”
Cô thở dài, ngửa đầu nhìn trần nhà, chìm vào trí nhớ.
“Mẹ sinh ra… trong một gia đình quý tộc Phù thủy. Rất xưa lại còn mục nát, đã bắt đầu nghèo túng, kiêu ngạo vì thuần huyết và phép thuật Hắc Ám. Bọn họ dậy mẹ học ở nhà.”
Mấy ngày nghỉ này, tôi đã từng đoán rất nhiều về quá khứ của cô. Cô xuất thân từ gia đình quý tộc thuần huyết Phù thủy, điều này cũng không làm tôi ngạc nhiên.
“Con biết cái đó, Draco có nói với con.” Tôi gật đầu, “Có một số gia tộc bảo thủ có thói quen dạy dỗ con cái ở nhà.”
“Draco? Đó là tên bạn trai con sao?” Blaise cười, " A, đúng thế, đến bây giờ cũng vẫn tồn tại những gia đình này. "
Tôi nhìn cô.
" Không giống gia tộc Black là một đại gia tộc, gia tộc Sadie chỉ có một mình mẹ. Ông bà luôn nghĩ rằng mẹ sẽ là người chịu trách nhiệm chấn hưng gia tộc. " Ánh mắt cô chìm trong quá khứ, giống như những cảnh tượng đó đang ở trước mắt cô. " Lần đầu tiên nhìn thấy Sirius Black, đó là trong một lần yến tiệc của giới thượng lưu… Khi đó Sirius Black đã đi học ở Hogwarts, vào nhà Gryffindor. Người nhà anh ấy cho đấy là điều sỉ nhục, nhưng bản thân anh ấy lại không quan tâm. "
" Sirius từ nhỏ đã phản nghịch rồi, ông ấy là nghịch tử của gia tộc Black. " Tôi nói. Những điều về Sirius Black được gọi là chuyện " Người dũng cảm phản kháng lại gia tộc phù thủy Hắc Ám ", tất cả các báo chí cùng tạp chí đều đăng rồi, đến Draco cũng đã từng nói với tôi.
" Mẹ cũng phản nghịch như thế, Sylvia, mẹ cũng vậy. " Blaise mỉm cười nhìn tôi, " Từ nhỏ mẹ đã không hiểu được tại sao các phù thủy các có thể tự do, thoải mái vui chơi mà mẹ không ngừng luyện tập ma pháp, luyện tập nhạc cụ, luyện tập lễ nghi, luyện tập những thứ khác. "
" Gia tộc Sadie cho mẹ mọi thứ tốt nhất, nhưng mẹ càng muốn tự do hơn. " Blaise thở dài, " Nhưng mẹ không có dũng khí như anh ta, mẹ rất yếu đuối, mẹ cố gắng hết sức làm những yêu cầu của bố mẹ, mẹ hi vọng họ vui mừng. "
" … " Tôi trầm mặc nói, " Có lẽ đây là trách nhiệm của người sinh ra trong gia đình quý tộc. "
" Đúng vậy, nếu họ có thể cho mẹ một cơ hội sau sự kiện kia thì mẹ thề sẽ cố gắng hết sức. " Blaise cười cười, tiếp tục nói, " … Khi đó anh ta vừa ngạo mạn vừa anh tuấn, làm mọi việc đều có dáng vẻ không quan tâm, đối với một cô gái nhỏ thì cực kỳ mê người. "
Tôi hoang mang nói : " Khi đó mẹ còn nhỏ quá, Blaise. "
" Hồi đó mẹ là một cô gái nhỏ vô cùng sùng bái cùng đam mê, Sylvia. " Blaise cười nói, " Nhưng rất nhanh sẽ không còn như thế nữa. "
Tôi nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
" Chuyện anh ta là đứa con phản nghịch được nói say sưa, rất nhiều phu nhân đều nói xấu sau lưng người thừa kế gia tộc Black. Anh ta không cần biết người khác nghĩ gì, anh ta chỉ làm những điều mình muốn, Sylvia. " Blaise nói, " Mẹ đoán khi đó mẹ hâm mộ anh ta. Mẹ không thể nào làm những hành động vi phạm tới bố mẹ. "
" Bởi vì mẹ yêu họ. " Tôi nói.
" Yêu, đúng thế. " Blaise cười buồn nói, " Sau đó… anh ta bị trục xuất khỏi gia tộc. "
" Họ gọi ông ấy là kẻ phản bội thuần huyết. " Tôi nói.
" Đúng thế. " Blaise nói, " Đối với một cô gái nhỏ sùng bái anh ta, lúc đấy mẹ vô cùng thất vọng. Mẹ chịu sự giáo dục của quý tộc thuần huyết lớn lên, mẹ không hiểu vì sao anh ta lại phản bội gia tộc, lại muốn sống cùng bọn Muggle ngu dốt. "
" Con cảm thấy ông ấy không phải muốn sống cùng Muggle. " Tôi nói. Lúc ông ta còn là Knight đều không có một chút hứng thú nào đối với đồ dùng Muggle của tôi, " Có lẽ bởi vì ông ấy có tính phản nghịch trong máu rồi. "
" Có lẽ vậy. Kỳ thật mẹ cũng không hiểu rõ anh ta… Khi đó những gì mẹ thấy là những gì mẹ mong muốn xem. " Blaise nói, " Khi đó… mẹ càng thất vọng thì lại càng nhớ anh ta. Mẹ càng yếu đuối thì càng nhớ anh ta. Anh ta chiếm được điều anh ta muốn. "
" Tự do sao? " Tôi nói.
“Đúng thế.” Blaise nói.
“Mỗi người sinh ra đều không tự do.” Tôi nói, “Mỗi người đều có trách nhiệm.”
“Khi đó mẹ còn nhỏ, không hiểu điều này.” Blaise nói, “Thật tiếc.”
“Con biết đấy, thế giới phù thủy rất nhỏ. Cho dù anh ta bị gia tộc trục xuất nhưng mẹ vẫn có thể thường xuyên gặp được.” Blaise nói.
Tôi không nói điều này là đúng.
“A, được rồi.” Blaise nhìn tôi cười, nói " Mẹ thừa nhận mẹ không cố ý xuất hiện ở những nơi anh ta thường đến. "
" Ví dụ như ? "
" À, quán bar. " Blaise nói.
" Say rượu rồi quan hệ ?” Tôi nói, “Như vậy cũng rất tệ.”
“Không phải.” Blaise nó, “Không. Khi đó mẹ thường xuyên đứng ở bên ngoài quán bar chần chừ.”
“Mẹ không đi vào?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Con biết mẹ mà, Sylvia, mẹ lớn lên trong sự giáo dục bảo thủ nhất.” Blaise nở nụ cười.
“Mà ông ấy đi quán bar vừa vặn không phải là hành động bảo thủ.” Tôi hiểu rõ nói.
“Có một ngày mẹ dũng cảm đi vào…” Blaise chìm vào trong ký ức, “Anh ta mời mẹ uống rượu.”
“Mẹ còn chưa trưởng thành.” Tôi nói.
“Anh ta không biết, anh ta không nhận ra mẹ.” Blaise nói, “Anh ta… đến bây giờ còn không biết có cô nhóc nhìn anh ta nhiều năm đến thế.”
Tôi dừng lại.
“Sau đó?”
“Thì một cô nhóc ngu xuẩn hiến dâng thân thể.” Blaise buông tay nói, “Mẹ phải công nhận là đêm đó rất tuyệt.”
Tôi trầm mặc.
“Sau đó mẹ phát hiện mình mang thai. Con biết là khả năng thụ thai của phù thủy không cao, mẹ không nghĩ là mẹ lại… may mắn như vậy.” Blaise nói, “Mẹ đến quán bar tìm anh ta nhiều lần, nhưng anh ta lại không hề xuất hiện.”
“Thời điểm đó là thời kỳ tối tăm của thế giới phù thủy, ông ta phải ở tiền tuyến… sau lại làm người giữ bí mật cho gia tộc Potter nên bị Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đây đuổi giết. Con tin là ông ta không có thời gian…” Tôi an ủi cô, “Mẹ không nên ra khỏi nhà vào thời điểm đó, quá nguy hiểm.”
“A, đúng vậy, may mắn là mẹ còn sống.” Blaise cười cười nói, “Anh ta không phải là không có thời gian, anh ta chính là không muốn gặp mẹ.”
“Không phải thế.” Tôi cầm tay cộ, “Con biết mẹ là người phụ nữ quyến rũ như nào, không ai có thể quên mẹ được.”
“Con đã nhìn thấy chưa? Anh ta không nhận ra mẹ.” Blaise vỗ tay tôi, ý bảo cô không sao, " Nhưng tất cả đều là quá khứ. "
Tôi khổ sở không biết phải nói gì.
" Ông ấy… không biết có con, đúng không ? " Tôi khó khăn nói.
" Xin lỗi con. Đúng thế. " Blaise áy náy nhìn tôi, " Con hận mẹ không ? Mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh. "
Khát vọng lớn nhất của tôi đã từng là điều này, một gia đình hoàn chỉnh. Có cha, có mẹ, có tình cảm của cả cha lẫn mẹ.
Tôi đã nghĩ rằng cha tôi đã chết hoặc ông ấy từ bỏ tôi và Blaise, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến cha tôi không biết sự tồn tại của mình.
Tôi không phủ nhận là tôi đau đớn, nhưng tôi làm sao có thể hận Blaise.
Tôi nghĩ mình phải vô cùng may mắn mới có được một người mẹ như vậy.
" Không bao giờ có chuyện đó. " Tôi nhìn cô, mỉm cười với cô, " Sau đó ? "
" Sau đó, ông bà phát hiện ra mẹ mang thai. Họ ép hỏi mẹ cha đứa nhỏ là ai. " Blaise lười biếng nở nụ cười, " Mẹ nói, cho dù mẹ không nói ra thì thế giới phù thủy có phép thuật huyết thống để tìm ra người đó là ai. "
" Họ không thể thừa nhận được sự sỉ nhục từ một kẻ phản bội lại thuần huyết. Mỗi một đứa trẻ đều là trời ban ân, thế giới phù thủy chưa bao giờ có phá thai gì đó. Nhưng gia tộc của mẹ từ xưa… có thể dùng phép thuật để lấy đứa trẻ ra. "
" Mẹ không đồng ý. "
" Sau đó ? " Tôi nói. Tôi cũng có thể đoán ra kết quả.
" Từ xưa, thời kỳ quý tộc nắm giữ toàn bộ thế giới phù thủy, bọn họ thường xóa bỏ ma lực của những kẻ phản bội này. Thuốc cấm ma này, gia tộc còn giữ được mấy phần. " Blaise nói, " Bọn họ cho mẹ uống nó, rồi đưa mẹ đến thế giới Muggle. "
Tôi cảm thấy nghẹn trong họng.
“Bọn họ… con nghĩ rằng họ vẫn yêu mẹ,” Tôi cố gắng để giọng nói của mình bình thường, “Ít nhất bọn họ không giết mẹ.”
“Đúng thế, mẹ nên cảm ơn Merlin.” Blaise lạnh nhạt nói. “Giống một đôi vợ chồng Muggle, bọn họ đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân đến một nơi xa lạ.”
Tôi còn nhớ Parkinson gào lên chán ghét khi nghe đến từ cấm ma, tôi còn nhớ rõ Martina đã nói. Chị ấy nói ma lực là một nửa người, mất đi ma mực thì đau đớn hơn cái chết.
Tôi suýt nữa đã khóc.
Blaise, Blaise, cô đã làm như thế nào để đối mặt với thế giới Muggle mà mình không biết gì, mang theo đứa nhỏ ngả nghiêng sống sót thế nào?”
Tôi ngồi cạnh cô, nức nở ôm cô.
“Nếu không có con, cuộc sống của mẹ đã tốt hơn.”
“Không có con, khi đó mẹ căn bản là không thể sống được.” Cô dịu dàng vuốt ve đầu tôi nói “May mắn nhất của mẹ là còn có con.”
“Con yêu mẹ vô cùng.” Tôi nói
“Mẹ biết.” Blaise nói, “Mẹ cũng yêu con.”