[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 83: Buckbeak và Lễ Giáng sinh




Tôi trả lại sách cho Granger, ngồi vào chỗ của mình trong lớp Biến hình.
“ Là như thế này… “ Potter lo lắng xê dịch mông, nói, “ À… Sáng nay bọn mình đến chỗ bác Hagrid. “
“ Bác ấy nhận được đơn tố cáo, Lucius Malfoy tố cáo bác ấy. “ Granger cắt ngang lời của cậu ấy.
“ Mình đoán là vì Buckbeak nhỉ. “ Tôi nói.
Granger giật mình nhìn tôi nói : “ Đúng thế. Cậu có vẻ không ngạc nhiên về điều này ? “
“ Cô ta hẳn là đã sớm biết, Hermione. “ Weasley xen vào, “ Tớ đã nói là tìm cô ta hỗ trợ là một sai lầm, cô ta cùng với Malfoy cùng một giuộc. “
“ Điều này cũng không khó đoán, đã có lệnh bắt giam của ông Malfoy đối với giáo sư Hagrid. Hơn nữa mình để ý thấy sách của bạn. “ Chỗ sách này đều là ghi chép về những vụ án nổi tiếng do các sinh vật huyền bí gây ra. Tôi nhíu nhíu mi không để ý đến Weasley, “ Giáo sư Hagrid không làm sao chứ ? “
“ Đúng thế, giáo sư Dumbledor đã đảm bảo cho ông ấy. “ Granger nhẹ nhàng nói, “ Thật tiếc vì lần trước Buckbeak đã làm cậu bị thương, nhưng đây không phải là lỗi của bác Hagrid. “
“ Mình cũng nghĩ thế. “ Tôi cũng lễ phép mỉm cười, “ Nếu ông ấy không có việc gì, vậy… các cậu tìm tôi có chuyện gì sao ? “
Potter và Granger nhìn nhau, lấy một phong thơ, đưa cho tôi.
“ …Chúng tôi đã quyết định xem xét đến thư khiếu nại của ông Lucius Malfoy, và vì vậy vấn đề này sẽ được đưa ra Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy Hiểm. Phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày 20 tháng tư và chúng tôi yêu cầu ông đích thân hiện diện cùng với con Bằng Mã ở văn phòng của Ủy ban ở Luân Đôn vào ngày hẹn trên. Trong khi chờ tòa xử, con Bằng Mã phải bị xích lại và cách ly. Kính thư...”
Tôi bỏ bức thơ trở lại mặt bàn, nhìn bọn họ nghi vấn.
“ Mình nghĩ đây là một bức thơ thông báo bình thường, “ Tôi nói, “ Thật đáng tiếc là mình không thấy có điều gì cần chú ý cả. “
“ Nếu thua kiện… họ sẽ giết Buckbeak, ủy ban sinh vật nguy hiểm. “ Potter buồn bã nói.
“ Như vậy các cậu cần tôi làm gì ? “ Tôi hỏi.
“ Mình nghĩ là… cậu có thể khuyên Malfoy từ bỏ vụ kiện này ? “ Granger cẩn thận nhìn tôi rồi nói, “ À, mình không có ý gì cả,, chỉ là mình nghe thấy bảo quan hệ của các cậu khá tốt. “
“ Đi cầu Malfoy ? Tuyệt đối không. “ Weasley gào lên, trên mặt Potter là biểu tình ghét bỏ.
“ Thật đáng tiếc là mình không thể giúp cậu, Granger. “ Tôi nói, “ Mình không nghĩ sẽ thuyết phục Draco. “
Tôi cũng không muốn thuyết phục cậu ta. Nếu đây là quyết định của Draco, như vậy những lời khuyên của tôi sẽ làm cậu ta cảm thấy bị phản bội.
Granger hình như cũng không ôm hi vọng nhiều vào việc này, ngay lập tức thay đổi theo cách khác.
“ Vậy… ít nhất… cậu có thể ra làm chứng cho Buckbeak tại tòa chứ ? “ Cô ấy nói, “ Mình cho rằng một người bị hại nếu ra làm chứng, có thể làm khả năng thắng kiện của Buckbeak cao hơn. “
Tôi dừng lại.
“ Các cậu nói là… “ Lời nói kiêu ngạo chậm rãi, “ Muốn mình, một người bị hại, đi làm chứng cho Buckbeak ? “
“ Đúng thế. À, mình biết… cậu không giống những người Slytherin khác… “, Potter lắp bắp nói, “ Cậu thậm chí còn đề nghị Hagrid… làm cho tiết học thú vị hơn. “
“ Cảm ơn lời nhận xét của cậu, “ Tôi lạnh lùng nói, “ Nhưng rất tiếc… tôi không đồng ý. “
“ Vì sao ? “ Potter hơi bực bội, ánh mắt xanh nhìn tôi đầy thất vọng.
Tôi ngừng một chút, lại nói : “ Tớ nghĩ là cậu có thể nhớ rõ là vì nó mà mình suýt chết. Nó rất nguy hiểm, Potter. “
“ Đó đều là lỗi của Malfoy. “
“ Đương nhiên, đúng là do Draco tạo nên, mình không nghi ngờ điều này. “ Tôi gật đầu, “ Nhưng cậu có nghĩ đến không ? Nếu Blaise không mang theo thuốc cầm máu bên người, mình đã chết, Potter. “
Bọn họ không trải qua, bọn họ không biết được lúc đối mặt với móng vuốt sắc nhọn của Buckbeak, khi nhìn thấy cơ thể mình bị xé rách, máu văng khắp nơi, nỗi sợ hãi này không từ nào có thể tả nổi.
Giọng tôi nhẹ nhàng nói, “ Trong vườn thú của Muggle, một con thú làm con người bị thương cũng sẽ bị xử tử, Potter, cho dù là nguyên nhân gì. “
“ Thật xin lỗi. “ Granger nói, “ Cậu không thể giúp đỡ bác Hagrid, phải không ? “
“ Đúng thế. Mình chỉ có thể đảm bảo là mình sẽ không nhúng tay vào chuyện này. “ Tôi nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“ Tớ biết ngay mà. “ Weasley cao giọng nói với hai người kia, “ Các cậu trông cậy vào cái gì vậy ? Trông cậy vào một Slytherin độc ác, xấu xa là cô ấy, người ở cùng với một con rắn khác là Malfoy, sẽ đột nhiên phát lòng nhân từ trợ giúp một con vật đáng thương à ? “
Tôi mạnh mẽ xoay người.
“ Không nên nghĩ mình là chính nghĩa, Weasley ? “ Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng.
“ Đương nhiên, đương nhiên, “ Weasley cười lạnh, “ Đối với Slytherin, Malfoy mới được coi là chính nghĩa. “
“ Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi hành động của Malfoy đều đúng. “ Tôi lạnh lùng, “ Nhưng tôi không thể phủ nhận việc cậu ta đối xử tốt với tôi. Cậu ta cho rằng tôi giúp đỡ cậu ấy, cho nên cậu ta đối xử tốt với tôi. Là một người bạn, điều này đã đủ rồi. “
“ Cậu còn mong muốn gì ở tôi ? Tôi đã hứa là sẽ không làm nhân chứng buộc tội Buckbeak là đủ rồi, tôi nghĩ rằng tôi làm thế là quá nhiều.” Tôi châm chọc nói, “Lui một bước… tôi không giúp cậu ta, chẳng lẽ tôi lại đi giúp cậu sao? Weasley?”
“Ngài Weasley chính nghĩa làm tôi nhớ rõ, tôi đã có đầy đủ ý tốt đối với các cậu, nhưng cậu đã đối xử với tôi như thế nào. Dùng tình cảm của một cô gái làm vũ khí chống lại đối thủ, ngài Weasley thật là giỏi. Nếu lúc ấy tôi thật sự thích Potter, câu nghĩ lúc đấy tôi sẽ bị đả kích như thế nào?”
“Bị toàn bộ bạn học cô lập, loại ra khỏi tập thể! Bị trêu chọc! Đương nhiên,” Tôi kéo dài giọng, “có thể ngài Weasley cao thượng đã không chú ý đến việc nhỏ này.”
Potter áy náy rũ mắt xuống, khuôn mặt Weasley căng lên, hồng rực.
“Tôi thưởng thức Granger là một người học giỏi lại chăm chỉ, Potter đầy chính nghĩa và hiền lành, Weasley, cậu có sở trường gì?” Tôi khinh miệt xoay người rời đi, “Cậu chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
---
Tôi nghĩ rằng sau khi đấu võ mồm với Weasley sẽ làm tâm trạng tôi tốt hơn, nhưng sau một lúc nói chuyện, tôi cảm thấy tâm trạng mình càng tệ hơn.
Lúc sau Potter cùng Granger tìm tôi giải thích, Gryffindor dũng cảm cùng thẳng thắn nên bọn họ cũng không xấu hổ mà giải thích, tôi thưởng thức điểm này, nhưng người nên giải thích lại không phải là bọn họ.
Tâm trạng tôi vẫn cứ thế đến ngày Giáng sinh.
Knight cũng không thường ở trong ký túc xá, nó thích ra ngoài đi bộ hơn. Có lần tôi ra khỏi lâu đài tản bộ, thấy nó đi vào Khu rừng cấm, bên cạnh còn mang theo bạn tốt, một con mèo lớn có màu vàng cam.
Knight không thường theo tôi, tôi cũng không có tâm trạng làm luyện tập bùa chú, vì thế mỗi ngày tôi đều sử dụng hết thời gian của mình ở Thư viện.
Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng trong ngày Noel, phát hiện cuối giường mình là một đống các túi và hộp, lúc xuống giường tôi mới phát hiện đó là quà tặng Giáng sinh. Có vẻ các món quà Giáng sinh Hogwarts được chuyển đến không giống như các bưu kiện khác thường được nhận ở bàn ăn sáng.
Blaise tặng tôi một quyển sách của Muggle kiến thức và giải thích thời kỳ trưởng thành…, Draco tặng tôi một phương pháp pha chế độc dược từ xưa, Goyle cùng Crabbe đưa đều là kẹo ngọt và sô cô la. Zabini tặng tôi quyển sách ‘Làm sao để tăng sức quyến rũ của người phụ nữ - một trăm bùa chú làm đẹp’.
Thật là quái đản!
Tôi để quà tặng của Zabini ở một góc sáng sủa.
Knight vẫn còn ngủ say, bên cạnh nó đặt một cái hộp, đó là quà của tôi tặng nó, bên trong là một túi đồ ăn loại tốt nhất của Pell Borg Dog.
Tôi rời phòng ngủ khi đã đến lúc ăn trưa, tiến vào Sảnh đường, tôi phát hiện các bàn đều được để dựa vào tường, trung tâm phòng có mười hai người ngồi cùng nhau trên một cái bàn, trên mặt bàn là một đống gà tây nướng.
Các giáo sư Dumbledore, McGonagall, Snape, Sprout và Flitwick đều ở đây cả, ông Filch cũng đã đến. Học sinh thì có ba người, ngoại trừ tôi còn có hai học sinh năm nhất có vẻ rất hồi hộp.
Giáo sư Snape nhìn thấy tôi, hừ một tiếng.
“Trò Hopper vậy mà chưa trở về nhà với người mẹ yêu quái khổng lồ của mình à? Tôi rất lấy làm ngạc nhiên.” Ông ta lạnh lùng nói.
Tôi mất tự nhiên tránh ánh mắt của ông ấy, chọn vị trí xa ông ấy nhất để ngồi xuống.
“Mẹ của con nói Giáng sinh này bà ấy bận việc, không cho con về nhà, giáo sư.”
Mặt của ông ấy càng ngày càng tối.
“À, hãy thoải mái đi, Severus, hôm nay là Lễ Giáng sinh đấy!” Cụ Dumbledore cười đùa vui vẻ. Tôi cảm kích nhìn về phía cụ.
Nhóm ba người Chúa Cứu thế đẩy cửa Sảnh đường tiến vào, Weasley vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt, lắc lắc đầu.
“Giáng Sinh vui vẻ!” Cụ Dumbledore nói với bọn họ, “Hôm nay chúng ta có ít người, sử dụng các dãy bàn của các nhà có vẻ đần độn quá… Ngồi đi, ngồi đi nào.”
Bọn họ ngồi ở một bên mặt bàn.
“Pháo!” cụ Dumbledore nhiệt tình nói, đưa một cái pháo to màu bạc đưa cho giáo sư Snape, ông ấy không tình nguyện cầm lấy rồi kéo. Pháo nổ ‘phịch’, giống như phóng thương vậy, nó tản ra, lộ ra đầu nhọn giống cái mũ của phù thủy, trên đầu còn có một ngôi sao.
Giáo sư Snape mấp máy môi, ông ấy đưa mũ cho giáo sư Dumbledore, cụ lập tức đội nó lên thay cho chiếc mũ phù thủy của mình.
“Ăn nào!” Cụ cười nói với tất cả mọi người.
Trên người giáo sư Snape đột nhiên có tiếng kêu của một đồ vật nào đó.
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía ông ấy, ông ấy không biểu hiện gì chỉ quơ đũa phép, âm thanh liền tắt.
Tôi vội vàng thu lại ánh mắt, đưa dao về phía con gà tây nướng.
Nhưng trên người giáo sư Snape lại vang lên tiếng kêu.
Khuôn mặt giáo sư Snape đen xì, ông ấy lại quơ đũa phép, cái âm thanh kia lại biến mất. Nhưng cái âm thanh kia lại vang lên đến lần thứ ba.
“Ấy, Severus,” cụ Dumbledore nhìn ông ấy, “Tôi nghĩ là có người tìm anh đấy, đúng không?”
Giáo sư Snape lạnh nhạt đưa ly lên hướng về phía chúng tôi chào hỏi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tôi, giống như cơn gió rời khỏi Sảnh đường, đến khi hết bữa ăn cũng không thấy ông ấy quay lại.
“Sao thế nhỉ?” Tôi nghe Weasley nhỏ giọng nói với Potter, “Tuy rằng ông ta không ở đây làm mình rất vui, nhưng năm trước cái lão Biên bức đầu đầy mỡ vẫn ở lại trong Lễ Giáng sinh mà?”
Tôi cắt miếng thịt gà tây chặn miệng mình lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.