[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 82: Thuốc giải và hồi âm




Trước một ngày đi làng Hogsmeade, chúng tôi để Goyle và Crabbe đến tiệm Công tước mật trước, cùng đến quán Ba Cây Chổi Thần để uống Bia bơ. Parkinson đến ngồi cũng phải ngồi giữa tôi và Draco, ngăn chúng tôi ngồi gần nhau, sau đó quay người cười khanh khách nói những điều ngu ngốc để hấp dẫn sự chú ý của Draco. Cả ngày tôi đều nhìn thấy mông cô ấy, thật là khó chịu.
Buổi chiều trở lại hầm Slytherin, có một học sinh lớp lớn đứng trước mặt tôi : “ Sylvia Hopper ? “
Tôi hơi ngạc nhiên : “ Vâng. “
“ Chủ nhiệm bảo em đến phòng ông ấy một chuyến. “ Anh ta nói.
“ Vâng, cảm ơn anh. “ Tôi nói.
“ Sao thế ? “ Draco hỏi.
“ Không biết nữa. “ Tôi rầu rĩ nói.
Parkinson vui mừng nói : “ Có thể là giáo sư Snape cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được trò Hopper, quyết định báo trước cho cậu ấy trước ngày nghỉ, tránh cho cô ấy vì đắc ý vênh váo quá mà làm ra việc xấu gì đó. “
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, rời khỏi phòng sinh hoạt chung, đi đến phòng độc dược.
Được rồi, những điều cô ấy nói là điều tôi lo lắng.
Tôi gõ cửa phòng độc dược.
“ Mời vào. “ Giọng nói mượt mà của giáo sư Snape vang lên.
Tôi đẩy cửa đi vào. Giáo sư Snape đang ngồi phía sau một chiếc bàn làm việc thật lớn, tay cầm chiếc bút lông chim, trước mặt là một xấp bài tập, nhăn hết cả trán lại.
Tôi lo lắng gọi : “ Giáo sư. “
Ông ấy cũng không thèm liếc nhìn tôi, đứng lên, đi về phía tủ đựng thuốc, lấy ra một lọ độc dược, nặng nề đặt nó lên bàn.
“ Cầm nó mang về. “ Giáo sư Snape khó chịu nói.
Tôi cầm lấy nó. Nước thuốc trong veo, hơi hơi có màu xanh lam, rất giống nước tinh khiết.
Tôi đương nhiên không có rằng nước trong bình của một Độc dược đại sư là nước, nên tôi lại hỏi : “ Đây là cái gì ạ ? “
“ Thuốc giải cấm ma thuật, nếu ta là trò, trò Hopper, “ ông ấy lạnh lùng nói, “ Sẽ không gửi vật trân quý khó kiếm được qua bọn cú mèo về. “
Ngừng một chút, ông ấy lại nổi giận nói : “ Thuận tiện nói với bà mẹ ngu ngốc của trò, xin thương xót, không lại tiếp tục quấy rầy thời gian riêng tư của giáo sư độc dược này. “
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, tôi đoán bộ dạng của mình hiện thời rất buồn cười.
“ Sao… sao ạ ? “ Tôi hỏi.
“ Ồ? Phần trống trong não trò Hopper quá nhiều đã làm trò không thể nào hiểu được ngôn ngữ của nhân loại sao?” Ông ấy lạnh lùng nói.
Tôi thật sự không thể tin được điều mà tôi vừa nghe thấy.
“À. Tôi đương nhiên không thể hi vọng quá nhiều vào quái vật đầu to Hopper có thể phát hiện những dị thường ở mẹ mình, nhưng mà,” ông ấy châm biếm nói, “Mười mấy năm qua, trò Hopper… người mẹ thân yêu nhất, thân thiết nhất vậy mà vẫn chưa bao giờ nói với trò, cô ấy là người nào sao?”
Tôi ngơ ngác lặp lại lời ông ấy: “Mẹ em là người nào ạ?”
“Ta không có nghĩa vụ phải trả lời trò, trò Hopper.” Giáo sư Snape nặng nề thở hắt ra: “Trò ra ngoài đi, ngay bây giờ.”
Tôi nghiên ngả lao ra ngoài văn phòng, đầu óc hỗn loạn.
Vậy đây là cái quái gì?
Vì sao giáo sư Snape lại đưa tôi thuốc giải cấm ma thuật về?
Blaise có liên hệ với giáo sư Snape từ bao giờ?
Blaise đang che dấu tôi điều gì?
Tôi trở lại phòng sinh hoạt chung, ngu ngốc cực kỳ.
Có thể là sắc mặt tôi rất lạ, Draco không ngừng hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi không trả lời cậu ấy, đến tôi cũng không hiểu ra làm sao.
Sau đó tôi nói lộn xộn đi viết phong thơ, lên tháp cú mèo gửi cho Blaise.
Đến tối lúc lên giường, tôi mới nhớ ra: bởi vì quá mức ngạc nhiên, tôi quên không nói cho giáo sư Snape là Lễ Giáng sinh này tôi không về nhà… Có lẽ ông ấy không thấy danh sách học sinh ở lại trường.
-----
Lúc thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhìn phòng sinh hoạt chung không có ai một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, tất cả mọi người đã về nhà.
Tâm tình tôi đã bình tĩnh hơn nhiều, tôi nghĩ cho dù Blaise nói ra sự thật làm cho người ta kinh hãi đến thế nào cũng không thể làm cho tôi ngạc nhiên được.
Nhưng đến khi tôi nhìn con cú ở ngoài cửa phòng sinh hoạt chung, tôi không thể phủ nhận rằng mình có tâm tình vội vàng.
Tôi cầm nó ngay lập tức, cởi bức thư trên chân nó.
Giống như mọi khi, Blaise lại cằn nhằn viết rất dài nói cho tôi biết cuộc sống của cô ấy.
“… Gadda kiêng ăn, từ lúc con đóng gói cho nó đồ ăn cú mèo thượng đẳng, nó liền không thèm ăn đồ ăn bình thường của cú mèo Muggle nữa. Bây giờ, nó ăn thịt tươi, bằng không nó sẽ cực kỳ cao ngạo từ chối phục vụ mẹ…”
“… Lại nói tiếp, mẹ nghe nói con có người bạn trai nhỏ? Cho thuận tiện, nghỉ hè con có thể mời cậu ấy đến nhà mình chơi…”
Tôi sặc một cái, lược một đoạn thư dài, câu trả lời mà tôi muốn thấy ở mặt sau cùng.
“… Về giáo sư Snape, à” cô viết, “Con yên, việc liên lạc với giáo sư dạy con mình là việc không thể chấp nhận sao? Qua ông ấy mẹ biết rất nhiều chuyện của con.”
“… Mẹ nghĩ con đã nói đúng, ông ấy là một người dịu dàng. A, mặc dù có chút thẹn thùng.”
Tôi vô cùng hoảng sợ đỡ trán.
Thẹn thùng? Cảm giác của mẹ với giáo sư Snape có sự lệch lạc chăng?
“Mẹ đang theo đuổi ông ấy.”
Tôi dụi dụi mắt, đọc đi đọc lại câu đó vài lần mới dám xác định là Blaise không viết sai.
Tôi có thể tưởng tượng được cô ấy nói trước mặt tôi những lời này với thái độ nhẹ nhàng bâng quơ.
Cô không biết những lời này mang đến ảnh hưởng nào… Tôi cảm thấy như mình bị sét đánh vậy… Tôi thật sư… Không có lời nào miêu tả được tâm trạng tôi lúc này.
Cô ấy nói thật sao? Theo đuổi vị giáo sư chớ ai đến gần kia à?
Tôi thừa nhận ông ấy là một chủ nhiệm rất xứng đáng, hơn nữa ông ấy là một phù thủy cường đại, cực kỳ có uy, nhanh nhẹn, có con mắt nhìn xa trông rộng, lại có kiến thức. Là một học sinh Slytherin, tôi không thể nào phủ nhận tôi vô cùng ngưỡng mộ cùng tôn trọng.
Nhưng mà theo đuổi ông ấy?
Giáo sư Snape sẽ coi điều này là nhục mạ! Chắc chắn!
Tôi đã tìm ra nguyên nhân vì sao học kỳ vừa rồi, giáo sư Snape luôn nghiêm mặt với tôi…
Tôi hít sâu một hơi, cho đến khi tôi đã bình tĩnh lại, tiếp tục đọc thư.
“… Về phần những thứ khác, con yêu, nghỉ hè chúng ta nói chuyện nhé, được không? --- Luôn luôn yêu con, Blaise.”
Tôi phẫn nộ ném bức thư ra ngoài. Con cú mèo chờ ở bên cạnh hoảng hốt, mấy cái lông rơi xuống đất.
Được không? Tôi có thể nói không sao?
Tôi đứng ở đây một lúc, rồi không vui vẻ gì cầm bức thư lên, đem năm Knuts bỏ vào cái túi nhỏ trên chân con cú, đi ra ngoài hầm Slytherin.
Cho dù giáo sư, học sinh ở lại trường ngày lễ Giáng sinh rất ít, nhưng trang trí Giáng sinh vẫn rất tuyệt vời. Dọc hai bên hành lang treo cây nhựa ruồi và cây tầm gửi quấn vào nhau, mỗi bộ áo giáp đều lộ ra ngọn đèn thần bí bên trong, trong Sảnh đường đặt mười hai cây thông Noel, trên cây treo ngôi sao vàng lấp lánh.
Sảnh đường có vẻ trống vắng, trên dãy bàn nhà Slytherin chỉ có mỗi mình tôi. Nhóm ba người Chúa cứu thế ngồi ở trên đầu dãy bàn Gryffindor, ba người đang thảo luận kịch liệt cái gì đó.
Tôi không có hứng thú giải quyết nốt bữa trưa của mình, rời Sảnh đường Hogwarts.
Nhóm ba người Chúa cứu thế chạy lên trước, trong lúc đó bọn họ vẫn tranh luận kịch liệt.
“Hopper!” Granger rời khỏi hai người kia, ôm hơn mười quyển sách thật dày.
Tôi dừng lại, chờ cô ấy đi đến.
“Xin chào, Granger.” Tôi để sự buồn bực xuống đáy lòng, miễn cưỡng duy trì lễ phép nói, “Để mình cầm hộ bạn mấy quyển sách, chỗ sách bạn đang cầm có vẻ nặng.”
“A, cám ơn…” Granger nở nụ cười có chút ngượng ngùng, “Thật ra… Mình nghĩ bọn mình cần nói chuyện một chút.”
“Đừng, Hermione! Weasley kêu lên, “Đừng hi vọng ở cô ấy!”
“Im đi, Ron!” Granger nghiêm khắc nói.
Tôi ôm mấy quyển sách nhìn cô ấy. Trên mặt cô ấy có biểu tình chờ mong lại nóng lòng.
Tâm tình tôi không tốt lắm, vốn cũng không muốn nói chuyện. Nhưng…
Tôi nở nụ cười khinh miệt đối với Weasley, nụ cười điển hình của nhà Slytherin. Cậu ta lập tức nhăn mặt lại khó chịu.
“ Mình nghĩ nơi này không thích hợp để nói chuyện. “ Tôi nói.
“ À, đương nhiên rồi ! Chúng mình có thể đến lớp Biến hình, nơi đấy không có ai. “ Granger vui vẻ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.