Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 411:




Hắn thật sự không biết gì về luyện đan.
Nhưng bây giờ dựa vào vân lộ đặc biệt của chủ nhân thẻ tre, hắn đã tái tạo được một viên đan dược.
Nếu hiệu quả của viên đan dược này tốt thì có thể chứng minh một điều.
Quá trình luyện đan không quá quan trọng, tác dụng chân chính nằm ở vân lộ bí ẩn này.
Hiện tại hắn chỉ có một vấn đề đang băn khoăn, đó là có nên ăn Tiên Thiên đan màu trắng bạc này không.
Không ăn… mới lạ!
Đối với người khác mà nói, có lẽ họ sẽ do dự một lát, không dám liều, nhưng với Lâm Nhất mà nói, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán.
Advertisement
Hắn đưa Tiên Thiên đan vào miệng, nhẹ nhàng nuốt xuống.
Những loại đan dược khác cho vào miệng là tan, nhưng viên đan dược này lại như hòn đá, không những không tan mà còn không hề tản ra dược lực.
Nếu không phải Lâm Nhất biết nó là Tiên Thiên đan thì hắn sẽ cho rằng mình ăn phải một viên đá.
“Sao lại thế nhỉ?”
Khi Lâm Nhất còn đang ngạc nhiên thì viên đan dược màu trắng bạc đã rơi thẳng vào Tử Diên Hoa trong đan điền.
Hắn nhẩm niệm, nhanh chóng cho Tử Diên Hoa nở rộ để nuốt viên đan dược màu trắng bạc vào.
Advertisement
Sau đó hắn khoanh chân ngồi xếp bằng, kiếm quyết lặng lẽ xoay tròn.
Vù!
Công pháp vừa vận hành, đan dược màu trắng bạc trong Tử Diên Hoa lập tức tản ra dược lực dồi dào mà mạnh mẽ.
Dược lực đáng sợ cuồn cuộn như núi lửa phun trào, phát ra tiếng động lớn trong Tử Diên Hoa.
Phần lớn linh nguyên vừa tiêu hao lập tức phục hồi ngay lập tức.
Vẫn chưa kết thúc, đan dược vẫn còn một phần lớn chưa hoà tan.
Hắn đã dừng lại ở Tiên Thiên ngũ khiếu rất lâu rồi, dưới tác động của viên đan dược này không ngờ nó lại thả lỏng, bắt đầu chậm rãi phát triển.
Lòng Lâm Nhất chấn động, đây chỉ là một viên Tiên Thiên đan thôi đấy!
Với tu luyện lúc trước, Lâm Nhất luyện chế Tiên Thiên đan như ăn cơm uống nước, không có mấy chục mấy trăm viên, muốn chuyển cấp tu vi là điều không dám nghĩ.
Tiên Thiên đan nói quan trọng thì rất quan trọng, giống như người phàm phải uống nước vậy, tu luyện cảnh giới Tiên Thiên hầu như không thể thiếu Tiên Thiên đan, mỗi ngày khổ luyện đều cần dùng tới.
Nói không quan trọng thì cũng không quan trọng, nó chỉ là một viên đan dược cơ bản, không có tác dụng thần kỳ nào khác.
Nhưng hiện tại Tiên Thiên đan màu trắng bạc này đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩ của Lâm Nhất.
Đan dược tinh khiết được công pháp hấp thu hoàn toàn mà vẫn chưa tiêu tán, sao còn là đan dược cơ bản nữa?
Sau khi Tiên Thiên đan hoàn toàn được luyện hoá, Lâm Nhất ngạc nhiên phát hiện Tử Diên Hoa đã lặng lẽ nở thêm một cánh nữa, tổng cộng là ba mươi mốt cánh hoa.
Tử Diên Kiếm Quyết của hắn đột phá ngũ trọng bình cảnh, thăng cấp lên lục trọng!
Nhưng vẫn chưa đạt đến viên mãn, khi đạt tới lục trọng viên mãn phải nở được ba mươi sáu cánh hoa.
Lâm Nhất mở mắt, trong mắt tràn đầy vui sướng không thể che giấu.
Tuế Nguyệt Tâm Kinh, ngươi thực sự đã cho ta một bất ngờ lớn!
Đồng thời, ở một sân lớn nguy nga hoành tráng chiếm một vùng rộng lớn trong nội thành đế đô.
Vương Diễm và một nhóm thiếu niên đang tụ tập với nhau.
Đây là tư gia mà Vương gia ban cho Vương Diễm, có thể tự do ban thưởng tư gia ở nội thành đế đô, điều này đã thể hiện sự giàu có của Vương gia.
Mặt khác cũng có thể thấy được Vương gia rất coi trọng Vương Diễm.
Ngoài Vương Diễm, những thiếu niên khác đều là người mới danh ngạch hạt giống năm nay của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Những người này ai cũng khí chất bất phàm, vẻ mặt cao ngạo.
Trong số họ có một người còn nổi bật hơn, thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả chỉ vì tu vi đáng sợ cảnh giới Huyền Võ của hắn ta.
Thiếu niên này tên Lãnh Mạch, là nhân tài kiệt xuất của Lãnh gia ở quận Tần Thiên, Vương Diễm khá coi trọng người này.
Lãnh gia ở quận Tần Thiên cũng được coi là thế gia có căn cố nghìn năm, không thể so sánh với tứ đại tông tộc nhưng cũng phi thường.
“Diễm huynh, sao không thấy nhị thiếu gia đâu ạ?”, có người lấy làm lạ hỏi.
Vương Diễm hờ hững đáp: “Bế quan rồi, gia tộc thưởng cho hắn một viên Phá Huyền đan, chắc ba ngày nữa là có thể đột phá được Huyền Quan”.
Lời này vừa thốt ra, mắt những thiếu niên khác đều phá sáng, lộ rõ vẻ hâm mộ.
Không hổ là Vương gia của tứ đại tông tộc, gia tộc giàu có, Phá Huyền đan mà cũng thoải mái ban tặng được.
Tuy rằng gia tộc của bọn họ cũng có thể có Phá Huyền đan nhưng chắc chắn sẽ không được là chuyện thường tình thế này.
“Diễm huynh, ta đã tra ra chuyện mà huynh nhờ rồi. Tiểu tử đó rất thông minh, trốn trong một nhà trọ ở nội thành”, lại có thiếu niên khác lên tiếng.
“Có cần tìm người xử lý hắn không?”
Vương Diễm xua tay: “Bây giờ anh tài đều tập trung ở đế đô, tai mắt quá nhiều, nếu tiểu tử này đã trốn ở nội thành thì tạm thời cứ để hắn sống thêm vài ngày. Ba ngày nữa sẽ có rất nhiều cơ hội xử lý hắn!”
Lãnh Mạch nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Ý Diễm huynh là cuộc khảo nghiệm tông môn ba ngày sau đúng không?”
Vương Diễm gật đầu: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, cuộc khảo nghiệm ba ngày sau ngươi còn có trọng trách. Một tên rác rưởi Tiên Thiên ngũ khiếu chưa có kiếm ý hoàn chỉnh thôi, không đáng nhắc đến”.
“Nhưng Diễm huynh, có vẻ Lạc trưởng lão rất thích tên đó, liệu…”
“Đương nhiên ta đã nghĩ tới điểm này, có ông già kia ở đấy, muốn giết hắn gần như là không có khả năng. Nhưng ta có cách rồi, các ngươi đừng vội”.
Vẻ mặt Vương Diễm lãnh đạm, hắn ta bình tĩnh nói: “Lần này ta gọi các ngươi tới không phải vì tiểu tử đó, tên ấy không đáng để ta phải hao tổn tâm tư, ta tìm các ngươi tới là vì cuộc khảo nghiệm tông môn ba ngày sau”.
“Diễm huynh, rốt cuộc khảo nghiệm tông môn này là gì?”
“Ta không thể nói cụ thể cho các ngươi, nhưng có thể cho các ngươi chút quà”.
Vương Diễm cười bí ẩn, vỗ tay một tiếng.
Mấy đệ tử mặc trang phục của Lăng Tiêu Kiếm Các bước vào, trên tay cầm vài hộp đựng kiếm.
“Khảo nghiệm tông môn không thể sử dụng bảo khí. Đây là huyền khí hàng đầu mà ta cho người làm, đã ngâm trong luyện huyết trì của Kiếm Các, mỗi người chọn một hộp đi”.
“Cảm ơn Diễm huynh”.
Nhóm thiếu niên lập tức phấn khích.
Bọn họ vốn đã mạnh, có lợi khí giúp đỡ càng như hổ mọc thêm cánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.