Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 410:




Khi nước Đại Tần còn chưa thành lập thì đế đô đã tồn tại, chỉ là khi ấy không phải Hoàng thành mà thôi.
Ngày nay Hoàng thất đã cắm rễ ở đây hàng chục nghìn năm.
Nói một cách chính xác, nội thành mới là Hoàng thành thật sự, ngoại thành sau này mới được mở rộng, đến giờ mới chỉ hơn một nghìn năm lịch sử.
Một lúc sau, Lâm Nhất đã xác nhận đợt dao động dưới chân mình.
Nó thật sự rất giống với vân lộ mà hắn lĩnh ngộ, nhưng khác biệt cũng rất lớn.
Nó dày hơn, phức tạp hơn mang lại cho người ta cảm giác bao la và khổng lồ như núi cao mà mọi người ngưỡng mộ.
Advertisement
“Huynh sao vậy?”
Lý Vô Ưu thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Nhất thì hỏi.
Lâm Nhất suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ngươi có cảm nhận được dao động dưới chân không? Tuy rất mờ ảo nhưng mỗi bước đi đều có thể cảm nhận được rõ ràng”.
Lý Vô Ưu cười bảo: “Ta còn tưởng huynh đang nghĩ chuyện gì. Đây là đại trận hộ thành cổ xưa lan khắp nội thành đế đô, để Hoàng thất có thể vững vàng khống chế đế đô. Trong nội thành này, cấm vệ quân Đại Tần có thực lực tuyệt đối, cho dù người ở trên cảnh giới Huyền Võ cũng không dám tuỳ tiện khiêu khích, đều bởi vì trận pháp này”.
“Hiểu rồi”.
Advertisement
Phải nói rằng nội thành thật sự nghiêm ngặt hơn ngoại thành.
Võ giả đi lại trên đường hầu như không thấy ai ở cảnh giới Hậu Thiên, thi thoảng có thể dễ dàng bắt gặp cao thủ cảnh giới Huyền Võ.
Hay nói chính xác hơn là ở nội thành của đế đô này.
Cảnh giới Huyền Võ cũng không thể coi là cao thủ, bởi vì quá nhiều.
Sau khi đi dạo một vòng, hai người tìm được một nhà trọ trong nội thành.
Mặc dù đã mở được khẩu khiếu, có thể coi không khí là thức ăn nhưng cả hai vẫn có cảm giác thèm ăn.
Ở thảo nguyên Mạc Bắc, hai người dãi gió dầm sương, điều kiện rất khó khăn nên bây giờ đến nhà trọ phải ăn một bữa đàng hoàng.
Khi đi nghỉ, Lâm Nhất đóng cửa, bắt tay vào nghiên cứu thẻ tre.
Quang mang ở đầu ngón tay loé lên, từng vân lộ phức tạp được hắn khắc hoạ dưới nền phòng.
Sau mười lăm phút, rất nhiều vân lộ với linh quang lấp lánh hiện lên, chúng rung lên như có sự sống.
Bây giờ hắn khắc hoạ những vân lộ này vẫn chưa thể so sánh với chủ nhân thẻ trẻ, chỉ tiện tay nhặt lấy nhưng cũng không đến mức trúc trắc khó hiểu.
Hàng trăm vân lộ hiện lên trước mặt hắn.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhất lấy một viên Tiên Thiên đan đặt vào chính giữa những vân lộ.
Từ khi rải vân lộ cơ bản, ngưng tụ thành vân lộ hoàn chỉnh phức tạp hơn, Lâm Nhất vẫn luôn muốn lạc ấn vân lộ hoàn chỉnh lên đan dược.
Trên đường đến đây hắn đã thử hơn mười lần, nhưng hầu như đều thất bại.
“Có lẽ lần này sẽ thành công”.
Mặc dù thất bại nhiều lần nhưng mỗi lần đều có rất nhiều tiến bộ, đến giờ Lâm Nhất đã rất tự tin.
Dứt lời, Lâm Nhất đưa tay ra.
Hàng trăm vân lộ phức tạp và không liên quan, dưới sự dẫn dắt của ngón tay Lâm Nhất chúng lần lượt gắn liền, hoàn mỹ giống như một trò chơi ghép hình.
Thoạt nhìn chúng giống như từng giọt nước hợp lại, sau đó tiếp tục ngưng tụ cô đặc.
Bùm!
Cuối cùng sau khi hoàn toàn dung hợp thành một thể với Tiên Thiên đan, cả viên đan dược ánh lửa bay vút lên cao phát ra tiếng nổ lách tách.
Linh nguyên Tiên Thiên trong cơ thể Lâm Nhất khoảnh khắc đó cũng như nước lũ vỡ đê, chảy xiết ào ạt.
Sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, Tử Diên Hoa ở đan điền bất giác nở ra, linh nguyên Tiên Thiên dồi dào không ngừng phun ra ngoài như nước suối cuộn trào.
Linh nguyên tinh thuần gần như đều trút hết vào trong viên Tiên Thiên đan đang cháy.
Một lúc sau, toàn thân Lâm Nhất mồ hôi nhễ nhại, giống như vừa trải qua trận chiến sinh tử.
Không chỉ linh nguyên tiêu hao gần hết mà tinh thần cũng kiệt quệ.
Xì xì!
Tiên Thiên đan bốc lên từng làn khói trắng, trong những làn khói lơ lửng còn có rất nhiều tạp chất màu xám.
“Thành công rồi sao?”
Lâm Nhất lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghiêm nghị không dám chắc chắn.
Sau khi khói trắng tản đi hết, hắn mới thận trọng bước tới, một viên đan dược màu trắng bạc toả ra quang mang xuất hiện trước mặt hắn.
“Nếu mình nhớ không nhầm thì Tiên Thiên đan màu đỏ thẫm mới đúng”.
Lâm Nhất nghi hoặc, đưa tay đặt viên đan dược màu trắng bạc vào lòng bàn tay.
Nặng thật!
Đột nhiên hắn cảm thấy viên đan dược nặng hơn trước không chỉ mười lần.
Điều khiến Lâm Nhất ngạc nhiên hơn cả là dưới đáy đan dược còn có một đoá Tử Diên Hoa nhỏ.
Chỉ là Tử Diên Hoa này hơi thô, chưa được tinh xảo cho lắm.
Nhưng nhỏ thế này cũng vẫn nhìn ra được đại khái là hình dáng của Tử Diên Hoa.
Hắn đếm thật kỹ, không nhiều không ít, vừa đúng ba mươi cánh hoa đã nở.
“Tại sao sau khi lạc ấn, vân lộ hoàn chỉnh lại biến thành Tử Diên Hoa nhỉ? Thật thú vị…”
Khoé miệng Lâm Nhất nở một nụ cười, phát hiện vân lộ trong thẻ tre càng lúc càng bí ẩn.
Hắn cầm Tiên Thiên đan màu trắng bạc trong tay, nghĩ đến điều huyền diệu sâu xa hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.