Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2589:




Người ở giữa không trung, Long Hạo tức giận quát lên một tiếng, phong mang lộ rõ. Kiếm ý Tiên Thiên đại thành bùng phát toàn bộ, kiếm trong tay tỏa sáng giữa màn đêm, giống như một con ác long nóng nảy chém xuống ma khuyển.  
Phụt!  
Ma khuyển gai xương vừa mới đứng vững đã bị tiếng rít gào đánh bay, trên người có vết chém đáng sợ dài đến nửa mét. Có một mảng thịt lớn bị cắt xuống, vết thương trông như bị ác long cắn một miếng.  
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, mặc dù người này tuổi khá lớn chiếm được chút lợi, nhưng thực lực đúng là cực kỳ lợi hại.  
Nhất là kiếm pháp mà ông ta sử dụng, e rằng phẩm cấp rất cao, mơ hồ có chút phong phạm của kiếm pháp thượng cổ, chắc chắn là tàn giản trong di tích nào đó suy diễn ra.  
Long Hạo quay đầu nhìn phản ứng của Lâm Nhất, nhưng lại phát hiện vẻ mặt hắn bình tĩnh, chỉ là thực lực bùng phát ra đã nâng lên cấp bậc tương đương với hắn ta.  
“Tên nhóc này…”  
Long Hạo cười gượng, muốn khoe mẽ trước mặt hắn một chút thật là khó khăn.  
Không thể không nói con ma khuyển gai xương này rất xui xẻo, gặp phải Long Hạo và Lâm Nhất, hai người này ra tay khiến nó luôn ở trong trạng thái bị động chịu đòn.  
Bất lực hơn là hai kiếm khách đều có ý lấy nó thị uy với người kia, ngươi xuất một kiếm, ta lại xuất một kiếm mạnh hơn.  
Sau mấy phen giày vò liên tục, chỉ mới nửa khắc trôi qua, con ma khuyển gai xương này đã bị chém tan xương nát thịt.  
Yêu đan Bán Bộ Thiên Phách cực kỳ quý giá của nó cũng bị chém vỡ vụn dưới kiếm khí xao động của hai người.  
Ma khuyển gai xương vừa chết, những yêu thú còn lại rất dễ giải quyết, bị hai người thanh trừ sạch sẽ giống như cắt cỏ.  
“Nhóc con, ta không giấu ngươi, ta là Thanh Y Tầm Long Sứ của Kiếm Minh, phụ trách giúp Kiếm Minh tìm kiếm nhân tài kiếm đạo ở cổ vực Nam Hoa. Ta quả thật là người của thành Mộ Kiếm, thành Mộ Kiếm chính là đại bản doanh của Kiếm Minh ở Nam Vực”.  
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, trong lúc hai người nghỉ ngơi, Long Hạo lên tiếng trước tiên.  
Vì ông ta phát hiện Lâm Nhất là người khá quả quyết, nếu mình cứ giả vờ hồ đồ, có lẽ Lâm Nhất sẽ không quan tâm đ ến mình.  
Khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp tu luyện.  
Ông ta tin rằng Lâm Nhất chắc chắn sẽ làm vậy, cho nên có thời gian rỗi là nói ngay lập tức.  
“Kiếm Minh?”  
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi hoặc.  
Long Hạo cười nói: “Ngươi chưa cần biết Kiếm Minh làm gì, Kiếm Minh không cấm thành viên của mình gia nhập tông môn, là một tổ chức khá phân tán. Chỉ phục vụ vì kiếm khách, mọi người cùng nhau giao lưu, so tài võ nghệ, vấn kiếm tầm đạo”.  
“Không có hứng thú”.  
Lâm Nhất lạnh nhạt đáp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.