Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1897:




Đúng như dự đoán, sự do dự trong phút chốc này đã khiến cho Mục Tuyết chịu thiệt rất lớn, bị thanh kiếm khổng lồ to bằng một người kia đánh bay ra xa, kiếm suýt rời khỏi tay nàng ta.  
Sau mười chiêu, chín tia kiếm quang bao phủ quanh người La Thâm đã sáng rực đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng. Dưới sự thiêu đốt của tia máu, chúng biến thành chín con du long vờn quanh người hắn ta.  
Kiếm khí cuồng bạo không ngừng dao động, phát ra tiếng rít chói tai, ép Mục Tuyết phải lùi lại liên tục.  
Bùm!  
Lại một tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên, Mục Tuyết hộc máu, bị đánh văng ra xa, thân hình yêu kiều của nàng ta trên không trung trông rất yếu đuối.  
“Thiên Kiếm Tông cũng chỉ có thế thôi!”  
Một tia tà quang xẹt qua trong mắt La Thâm, hắn ta cười khẩy, bay thẳng lên trời. Trong tình thế chắc chắn sẽ thắng, thanh kiếm khổng lồ nặng nề như núi kia lại đánh mạnh vào người Mục Tuyết.  
Răng rắc!  
Dù Mục Tuyết đã cố gắng phòng thủ, nhát kiếm này vẫn rất nguy hiểm, thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xương gãy.  
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, vô cùng kinh hãi.  
Trước đòn nguy hiểm này, chênh lệch mạnh yếu rõ ràng như thế thực sự khiến người ta đau lòng cho Mục Tuyết.  
Nhưng dù như vậy, La Thâm có vẻ vẫn chưa muốn buông tha, hắn ta lại xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó lao nhanh đi như một con mãnh hổ.  
Keng!  
Nhưng khi thanh kiếm khổng lồ của hắn ta sắp chém xuống với khí thế như sấm chớp thì bị một chiếc quạt xếp màu bạc cản lại.  
Chiếc quạt xếp màu bạc rất tinh xảo, trông nó khá nhỏ bé trước thanh kiếm khổng lồ kia.  
Nhưng khi ở trong tay người khác, nó lại có thể vững vàng cản thanh kiếm kia, Mặc Linh lạnh lùng bảo: “Trận đấu này, thư viện Thiên Phủ nhận thua”.   
“Nhận thua? Nàng ta chưa nói gì nữa kìa”.  
La Thâm liên tục cười khẩy, dường như không có ý định bỏ qua.  
“Ta nói, trận đấu này thư viện Thiên Phủ nhận thua!”  
Vẻ mặt Mặc Linh trở nên lạnh lùng, một khí thế sắc bén b ắn ra từ trong đôi mắt, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi của La Thâm lập tức bị che khuất, yếu đi một nửa.  
“La Thâm, về đi”.  
Trên khán đài, Tào Hưu cười khẽ bảo, vẻ hài hước hiện lên trên mặt. Đúng là nên dạy cho thư viện Thiên Phủ một bài học, để họ biết ai mới là vương giả trong tương lai.  
Có điều dồn ép quá nhanh cũng không thú vị lắm.  
“Hừ”.  
La Thâm khịt mũi, không cam lòng quay lưng rời đi.  
Đợi khi Mặc Linh đưa Mục Tuyết về, vẻ mặt của đám người thư viện Thiên Phủ đều trở nên rất khó coi. Vết thương bên hông Mục Tuyết không ngừng chảy máu, thấm đỏ cả một mảnh, nàng ta suýt chút nữa đã bị chém đứt eo.  
Vết thương nặng đến mức khiến người ta run sợ.  
“Đau... quá...”
Sắc mặt Mục Tuyết trắng bệch, đôi mắt vô lực mở ra, miệng phát ra âm thanh yếu ớt.  
Lâm Nhất liếc mắt, sắc mặt khẽ biến, đây là định làm gì?  
Mặc dù hắn không có thiện cảm với nàng ta, nhưng trận chiến giữa năm thư viện hoàn toàn không đến nỗi lấy mạng người, thậm chí có thể dừng lại đúng lúc, dù sao chỉ cần phân được thắng thua là đủ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.