Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1896:




“Tiểu tử nhà ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy có thể thắng được ta?”  
Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Mục Tuyết, mặc dù nàng ta không dám chắc chắn mình nhất định có thể thắng đối thủ, nhưng với thân phận là nhân tài kiệt xuất của Thiên Kiếm Tông, nàng ta sẽ không để mặc cho người khác coi thường mình.  
La Thâm cười khẩy: “Vậy thì hãy cho ta chứng kiến thực lực chân chính của cô đi”.  
“Như ngươi mong muốn!”  
Mục Tuyết khịt mũi, tay ngọc phất lên, một thanh trường kiếm toả ánh sáng xanh lục như ngọc bích lao ra khỏi vỏ, trên thân kiếm ánh lên tia sáng lạnh sắc bén, đây là một thanh huyền binh siêu phẩm có thể so sánh với bảo khí.  
La Thâm nhếch miệng cười gằn, vươn bàn tay phải rắn chắc ra nắm lấy chuôi thanh kiếm khổng lồ.  
“Chắc là bên cô có cao thủ đã nhìn ra manh mối từ kiếm pháp của ta, ta cũng không sợ nói ra đâu. Đúng vậy, Khai Sơn kiếm pháp của ta, chỉ cần không đỡ được chiêu đầu tiên thì đối thủ chắc chắn sẽ thua, kể cả công tử Táng Hoa cũng vậy. Còn cô, người được gọi là nhân tài kiệt xuất của Thiên Kiếm Tông, tất nhiên cũng không ngoại lệ”.  
Ầm!  
Lời còn chưa dứt, hắn ta nhẹ nhàng đặt thanh kiếm khổng lồ trong tay xuống bên cạnh, lưỡi kiếm thật lớn đâm sâu xuống đất hai tấc, nhất thời như có một ngọn núi cao từ trong tay hắn ta đổ xuống đất, cả hội trường rung chuyển dữ dội.  
Cùng lúc đó, một khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể La Thâm toát ra ngoài, làm cho hắn ta trông càng đáng sợ hơn.  
“Nhát kiếm thứ nhất!”  
La Thâm cầm kiếm cười lạnh lùng, vẻ sắc bén trong mắt bắn ta như tia điện. Hắn ta đột nhiên di chuyển, thanh kiếm khổng lồ nặng nề như núi kia nhẹ nhàng như bướm, lướt một vòng cung trên không trung.  
Grừ!  
Khi lòng bàn chân hắn ta rời mặt đất, sâu trong cơ thể như có một con yêu thú thượng cổ thức tỉnh, phẫn nộ gầm rống. Cùng với tiếng gầm kia, hắn ta bay tới, trên người phóng ra chín tia kiếm quang chói loá, kiếm quang bay tán loạn như lũ quỷ nhảy múa quanh người hắn ta.  
Bỗng nhiên, hắn ta trông như Ma Thần bước ra từ dưới địa ngục, kết hợp với nụ cười dữ tợn nơi khoé miệng, uy thế ấy khiến cho người ta vô cùng chấn động, nét mặt biến đổi.  
Lâm Nhất nhắm mắt lại cảm nhận chín tia kiếm quang bao phủ quanh người mình, hồn lực dồi dào đổ vào trong đôi mắt, hắn nhìn thấy một tia máu đang đập sâu trong chín tia kiếm quang đó, rất tà ác.  
Tia máu đó chỉ có một, nhưng nó lại đang nhanh chóng lan rộng ta như ngọn lửa càng cháy càng mãnh liệt.  
Ra vậy...  
Lâm Nhất dời mắt đi, trong lòng đã hiểu, thảo nào người này dám ăn nói hùng hồn như thế. Công pháp mà hắn ta tu luyện chắc là loại kiếm quyết ma đạo nào đó, tương tự những viên đan dược đốt cháy khí huyết để nâng cao thực lực trong thời gian ngắn.  
Nhưng công pháp kia bá đạo hơn nhiều, chỉ cần không đỡ được một chiêu, uy lực của kiếm pháp sẽ trở nên cuồng bạo hơn.  
Không ổn, chỉ cần do dự một lúc trước kiếm pháp này sẽ lập tức rơi vào thế bị động, không thể lật ngược tình thế.  
Gay rồi!  
Lâm Nhất khẽ biến sắc, hắn nhìn thấy sự do dự trong mắt Mục Tuyết, nàng ta dường như còn đang do dự có nên thi triển tuyệt chiêu vào lúc này không.  
Nếu tuyệt chiêu cũng không đỡ được nhát kiếm này, nàng ta không chỉ thua mà còn bị thương nặng.  
“Thua rồi”.  
Lâm Nhất thở dài, nhẹ giọng nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.