Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1847:




Trên mặt tiền bối Đường Du chẳng hề tỏ vẻ gì, cười lạnh lùng nói: “Nói là nghe danh đã lâu, nhưng rõ ràng là không phục, việc của đám trẻ thì để cho đám trẻ giải quyết. Tiểu Tuyết ngươi và Lâm Nhất cùng nhau đi qua đó xem sao”.  
Nghe đến lời nói của tiền bối Đường Du, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng của Mục Tuyết liếc nhìn sang Lâm Nhất, hờ hững nói: “Ta cảm thấy để một mình ta đi là đủ rồi”.  
Sau khi biết được Lâm Nhất là do Mặc Linh tiến cử, thì cơn tức của nàng ta cũng bị nén lại kha khá. Nhưng trong cách nói chuyện, trong lời nói bình thường, hàm ý phía sau lời nói vẫn cực kỳ chói tai.  
Có nàng ta ở đây, Lâm Nhất chỉ là người thừa mà thôi, có cũng được không có cũng chẳng sao.  
Đối với vẻ khinh thường mình rõ ràng của Mục Tuyết, vẻ mặt Lâm Nhất trái lại vẫn chẳng thay đổi gì, những việc tương tự thế này hắn đã trải qua nhiều rồi.  
Trong lòng đã như mặt hồ tĩnh lặng từ lâu, còn không đến mức nói chuyện một hai câu không hợp là lật mặt.  
Hiện tại hắn mặt như vô cảm, chẳng nói gì thêm.  
Gương mặt tiền bối Đường Du đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu nha đầu, mặc dù con ở tại Thiên Kiếm Tông tu luyện nhiều năm, nhưng trên thế giới này có biết bao nhiêu nhân tài nổi bật, thế lực cấp bá chủ cũng chưa chắc đã chiêu mộ được hết. Ắt sẽ có những con cá lọt lưới, rất không may, Lâm Nhất này lại chính là một trong số đó, đừng thấy hắn mới miễn cưỡng thăng cấp Huyền sư tam phẩm. Nhưng chỉ luận về tu vi võ đạo so với thân là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông như con thì chỉ có hơn chứ không kém”.  
Trong đôi mắt long lanh và xinh đẹp của Mục Tuyết thoáng qua vẻ khác lạ, trong lòng lại đầy cảm giác không phục. Thực lực của Đường tiền bối cho dù tính ở Thiên Kiếm Tông cũng là một trong số ít những kẻ mạnh, nhưng ở trong thư viện nhiều năm rồi nên tầm mắt e là hơi thấp.  
Nền tảng sức mạnh của Tông môn cấp bá chủ vượt xa sức tưởng tượng của người thường, so sánh với thế lực cấp chuẩn bá chủ thì còn hơn nhiều. Đệ tử nội môn của Tông môn cấp bá chủ đã có thể sánh được với đệ tử nòng cốt của thế lực chuẩn bá chủ. Còn đệ tử nòng cốt của Tông môn cấp bá chủ thì gần như đủ để khiến thế lực cấp chuẩn bá chủ phải ngẩng đầu ngắm nhìn.  
“So với ta chỉ có mạnh hơn chứ không kém? E là phải nói chỉ có kém hơn chứ không bằng mới đúng…”.  
Lời vừa dứt, đáy mắt Mục Tuyết có ánh sáp lập loè, một luồng uy áp cuồn cuộn phóng ra, ập thẳng về phía Lâm Nhất.  
Loại uy áp này có thế đến cực nhanh, nếu như người ngoài không kịp phòng bị thì chắc chắn sẽ phải trọng thương ngay tại chỗ.  
Thực lực nếu như kém hơn một chút thì có lẽ sẽ bị chấn đến hộc máu.  
Lâm Nhất từ đầu đến cuối đều không quá chú ý đến nữ tử này, nhưng khi luồng uy áp kia vừa mới phóng ra thì hắn đã nhạy cảm bắt được.  
Lập tức nhướn mày, một luồng uy áp hoàn toàn không hề kém cạnh từ trong cơ thể hắn bắn ra.  
Rầm!  
Uy áp kia của đối phương lập tức nổ tung ở xung quanh người Lâm Nhất, trong tiếng nổ rung trời, không khí nổi lên từng đợt sóng lăn tăn. Bóng dáng Lâm Nhất trong những gợn sóng này thoáng vẻ mờ ảo.  
Đợi đến khi gợn sóng tan đi, cuồng phong kéo đến, áo sam của Lâm Nhất phấp phới, tóc dài tung bay mà trên người hắn lại không hề dính chút thương tích.  
Viu!  
Đáy mắt Mục Tuyết thoáng vẻ khác lạ, bóng người loáng lên xoay tròn lao qua như một mũi tên.  
Nàng ta không hề phát tán ra kiếm ý của mình nhưng bản thân nàng ta phảng phất đã như một thanh bảo kiếm lấp lánh áng sáng, không cần phải tuốt ra khỏi vỏ đã mang đầy hàn mang sắc bén, phong mang tuỳ ý. Cơ thể cao ráo uyển chuyển phá không lao đến, phong mang chói lọi kia ập đến khiến hai má của Lâm Nhất rung lên.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.