Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1846:




Mục Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt trợn lên nhìn Lâm Nhất nói: “Hôm qua ta mới về thư viện, nhưng đã nghe được không ít lời đồn về ngươi. Một kiếm khách đến từ Đế Quốc Đại Tần, tự xưng là công tử Táng Hoa, những việc ngươi làm trong thư viện Thiên Phủ ta tương đối là ngông cuồng. Không chỉ ra tay đả thương người, mà còn sỉ nhục mấy đệ tử nòng cốt, ta nói không sai chứ”.  
Chẳng trách vừa mới xuất hiện đã cực kỳ có địch ý với mình, hoá ra là trước đó đã nghe ngóng tin tức rồi.  
Vậy thì đúng là chẳng trách thật, cách làm việc trong thư viện của Lâm Nhất quả thực là chọc cho không ít người khó chịu.  
Nhất là trong cuộc chiến hồ Huyền Âm, không chỉ vả mặt ba đệ tử nòng cốt, mà còn cướp đi đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia nữa.  
Nếu như nàng ta đi nghe ngóng tin tức từ những người khác, vậy thì những lời đánh giá về hắn chắc chắn là không tốt rồi.  
Còn về địch ý, mặc dù nói là nàng ta đã từng tu luyện ở Thiên Kiếm Tông, nhưng dù gì cũng là cháu gái của Viện trưởng, thư viện cũng chẳng khác gì nhà của nàng ta.  
Nghe nói có người ở trong nhà mình gây rối, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.  
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất liền nghĩ thông hết đầu đuôi câu chuyện, lập tức tuỳ ý nói: “Cô nói gì thì là thế đi”.  
Thái độ chẳng sao cả này khiến đáy mắt Mục Tuyết cuộn lên hàn mang, lạnh giọng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng không có người có thể áp chế được ngươi, ở trước mặt ta tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút!”  
Nha đầu này, đúng là vô vị.  
Trong lòng Lâm Nhất thầm cười lạnh, chẳng thèm để ý.  
“Mục Tuyết, tính khí của nha đầu con vẫn chẳng thấy thay đổi gì”.  
Tiền bối Đường Du thấy vậy vội vàng cười hoà giải nói: “Lâm Nhất nếu không có gì bất ngờ sẽ thay mặt thư viện Thiên Phủ xuất chiến, đến lúc đó chính là đồng bạn của ngươi rồi”.  
“Đồng bạn? Ta còn chưa có đồng ý đâu, ta không thích hắn”.  
Mục Tuyết liếc mắt nhìn Lâm Nhất thẳng thừng nói.  
Đường Du cười khổ: “Nhưng hắn cũng là do Mặc Linh tiến cử, lời của Mặc Linh con cũng không nghe theo sao?”  
“Không thể nào, Mặc Linh tỷ chắc chắn là bị hắn lừa rồi”.  
Đáy mắt Mục Tuyết thoáng vẻ khác lạ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất hiện rõ hai chữ không tin.  
Cộp! Cộp! Cộp!  
Đúng vào lúc tiền bối Đường Du không biết phải làm sao để hoà giải bầu không khí này, từ bên ngoài lầu trúc có âm thanh bước chân vang lên, vẻ mặt của Du trưởng lão khá căng thẳng xông vào: “Không hay rồi, người của Bạch Ngọc thư viện đến rồi”.
Thư viện Bạch Ngọc, là một trong những nhân vật chính của cuộc chiến giữa năm thư viện lần này, mặc dù có chút kém hơn thư viện Tử Lô đã chiến thắng trong cuộc chiến lần trước.  
Nhưng đối với thư viện Thiên Phủ mà nói, cũng là một đối thủ tương đối mạnh.  
Vào lúc mà cuộc chiến giữa năm thư viện chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên đến thăm như vậy, e là không có ý tốt.  
“Người nào đến?”  
So với vẻ vội vã của Du trưởng lão thì tiền bối Đường Du trông có vẻ càng bình tĩnh hơn.  
Du trưởng lão sau khi bình tĩnh lại liền đáp: “Chỉ là mấy người bậc đệ tử, nói là nghe danh thư viện Thiên Phủ đã lâu, nay đến thăm viếng làm khách”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.