Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1735:




Cũng giống như những người khác, hắn không xem trọng không gian tu luyện của tầng thứ nhất lắm.  
Dù sao thời gian không nhiều, phải sử dụng triệt để ngọc bài của Mặc Linh mới được.  
Nghĩ vậy, Lâm Nhất bèn di chuyển trong bầu trời.  
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  
Kim Ô Ấn ở sau lưng sáng rực lên, Lâm Nhất thi triển thân pháp đến cấp độ cao nhất, tốc độ không thua kém gì đệ tử nòng cốt của những thế lực khác, thậm chí còn nhanh hơn.  
Hắn dễ dàng tránh đi quả cầu lửa rơi xuống từ không trung, không bao lâu đã đi tới một lỗ hổng.  
Hắn không thể đi vào, có một màng mỏng ngăn cản đường đi!  
Phá!  
Lâm Nhất thầm quát một tiếng, nhanh chóng di chuyển, đánh tới một quyền.  
Rắc rắc rắc!  
Màng mỏng kia chống chọi một lát thì ầm ầm sụp đổ, Lâm Nhất di chuyển vào trong, đi tới tầng hai của mật cảnh Hoả Ngục.  
Hắn đảo mắt nhìn một vòng, trong tầng hai này có khá nhiều đệ tử đang tu luyện.  
“Đi đến tầng ba xem sao”.  
Nhưng cảm nhận sơ qua, Lâm Nhất không hài lòng với hoàn cảnh trong tầng hai lắm.  
Một khắc sau, hắn đột phá kết giới hoả diễm trên bầu trời, đi tới tầng ba của mật cảnh Hoả Ngục.  
Tầng ba của mật cảnh cần ít nhất thực lực Âm Huyền đại thành mới có thể tu luyện ở đây.  
Dù tu vi trước mắt của Lâm Nhất chỉ là Âm Huyền tiểu thành, nhưng kết hợp với Long Tượng Chiến Thể đỉnh phong, thực lực bộc phát ra không thua kém Âm Huyền đại thành là mấy.  
Nếu chỉ là tồn tại Âm Huyền đại thành sơ kỳ thì chưa chắc đã là đối thủ của hắn.  
Trong bí cảnh tầng ba.  
Mây trôi như nước, sóng nhiệt ngút trời, có vô số quả cầu lửa chói mắt cuồn cuộn phá vỡ chân trời, chiếu sáng rực không gian này.  
Từ sau khi hắn đến tầng ba, hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ vẫn không ngừng rung lên.  
Lâm Nhất gật đầu, có lẽ linh khí thiên địa trong tầng ba này đủ rồi.  
Lâm Nhất đảo mắt, tìm được một nơi yên tĩnh. Hắn ngồi xuống, giơ tay chạm vào mặt đất, cảm thấy nóng ran, tu luyện ở đây thật sự khá thử thách sức chịu đựng của thân thể.  
Nếu không thể chịu đựng, cho dù vào tới bảo địa cũng không thể ở lại được lâu.  
Nhìn từ phía xa, Lâm Nhất có thể thấy trên người rất nhiều bóng người ngồi xếp bằng là ánh lửa ngút trời, đều bị ánh lửa dày đặc chói mắt bao phủ.  
Ánh lửa kia có kích thước không giống nhau.  
Có cái chỉ cao một trượng, có cái cao đến mười mấy trượng, thậm chí còn có một vài bóng người hiếm hoi bị ánh lửa cao đến mấy chục trượng bao phủ, đến mức trên bầu trời còn có tia chớp đỏ thẫm rơi xuống.  
Dù hắn đứng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.