*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất gật đầu, thân thể chợt loé, lao thẳng về phía ngọn lửa kỳ lạ kia.
Trong ngọn lửa có một cánh cửa vặn vẹo, Lâm Nhất di chuyển qua lại ở bên trong, nhưng vẫn không thể đi vào trong.
Thấy cảnh này, mọi người bên dưới quảng trước lập tức cười cợt.
Không phải đệ tử nòng cốt mà cũng muốn đi vào mật cảnh Hoả Ngục, thật là mơ giữa ban ngày.
Lâm Nhất đứng trong lửa đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau mới hiểu ra, lấy ngọc bài của Mặc Linh cầm trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó, cánh cửa vặn vẹo lập tức bộc phát ra một lực hút đáng sợ hút cả người Lâm Nhất vào bên trong.
“Sao có thể?”
“Thật sự đi vào rồi!”
“Một chấp sự khách khanh lại có thể đi vào mật cảnh Hoả Ngục!”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rất nhiều đệ tử chỉ có thể tu luyện trên quảng trường bên dưới đều vô cùng khiếp sợ, có thể nói là cảm thấy cực kỳ bất bình.
Một chấp sự khách khanh đến thư viện chưa được nửa tháng lại có thể đi vào mật cảnh Hoả Ngục.
Còn bọn họ đến đây ít thì một năm, nhiều thì hai năm, lại chỉ có thể tu luyện trên quảng trường một cách đáng thương.
Đi vào trong, hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Rốt cuộc sao tên này có thể làm được!
Rất nhiều người nhìn lên, nét mặt rất là không cam lòng.
Nhưng dù có không cam lòng đến mức nào cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, ngoài hâm mộ ghen tị thì không làm được gì nữa.
Ầm!
Sau khi tầm nhìn rõ ràng lại, hoàn toàn xuyên qua không gian vặn vẹo, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên.
Thứ có thể nhìn thấy trước mắt là một vùng đỏ thẫm, bầu trời tràn ngập ngọn lửa vô tận, trong ngọn lửa mang theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, tựa như bầu trời kia được tạo thành từ dung nham kéo dài bất tận.
Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ ngạc nhiên, không gian rộng lớn này có dung nham tập trung thành mây lửa cuồn cuộn chuyển động.
Thi thoảng có một lỗ hổng to lộ ra, ngọn lửa sẽ như dòng nước thép bị đun chảy, chảy xuống trông rất chói mắt.
Khắp không gian đều tràn đầy linh khí thiên địa hung ác, khắp nơi đều là mặt đất nứt toác, ánh lửa phun trào.
Trong không gian tạo thành từ ngọn lửa này có rất nhiều bóng người, xuất hiện từ các lối vào.
Sau khi xuất hiện, những người này mượn ngọn lửa lơ lửng giữa không trung bay về phía lỗ hổng trên trời.
Khác với sự rung động của Lâm Nhất, bọn họ đã quen thuộc với không gian này từ lâu, lập tức đi tới nơi mình muốn.
Lâm Nhất nhìn một vòng, hắn có thể cảm nhận được hơi thở cực kỳ mạnh mẽ trên người những người này.