Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1658:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, kiếm ý Tiên Thiên hoàn toàn được phóng thích.  
Ông!  
Tiếng kiếm ngân vang khắp trời đất, kiếm ý kh ủng bố từ trên người hắn xộc thẳng lên trời.  
Phút chốc, kiếm âm trong trẻo và thánh khiết quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách, liên miên không dứt.  
Cuồng phong nổi lên, bụi đất mù mịt, từng gốc cổ thụ chọc trời liên tục bị chấn gãy.  
Trăn Tử Tinh Lôi Điện đang đuổi giết ngựa Huyết Long thình lình xoay người, đôi mắt đỏ như máu nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất.  
Rống!  
Trăn Tử Tinh Lôi Điện lập tức gầm lên một tiếng đầy giận dữ, uy áp kh ủng bố bộc phát, nó hùng hổ trườn về phía Lâm Nhất với tốc độ tia chớp.
“Đúng là đồ thù dai, sắp chết đến nơi rồi vẫn không chịu buông tha ta”.  
Nhìn trăn Tử Tinh Lôi Điện trườn nhanh đến, Lâm Nhất nhếch môi cười, sát ý lạnh lẽo trong mắt dần ngưng tụ.  
Súc sinh không biết sống chết, mi tưởng ta vẫn còn như lúc trước, mặc cho mi khi dễ à?  
Nhớ đến tình cảnh thê thảm của mình khi bị con trăn lôi này điên cuồng đuổi giết lúc ở hồ Tử Vân, trong lòng Lâm Nhất bỗng dâng lên lửa giận ngút trời.  
Ầm!  
Bên trong Tử Phủ, dòng chân nguyên bạc óng sóng sánh hệt như con sóng dập dềnh trên mặt hồ. Ở giữa hồ có một đóa Tử Diên màu tím bạc đang lẳng lặng nở ra. Phút chốc, chân nguyên hùng hậu và cô đọng bắt đầu chảy xuôi khắp các kinh mạch trong cơ thể hắn.   
Uy áp thuộc về Tử Phủ bộc phát từ trên người Lâm Nhất, thoáng chốc nghiền nát uy lực của trăn lôi.  
Ầm! Ầm! Ầm!  
Còn chưa chính thức giao thủ, chỉ khí thế va chạm thôi mà đã tạo thành dư chấn đáng sợ đến như vậy.  
Một kẻ thoát thai hoán cốt, khí thế như mặt trời ban trưa, một kẻ đã là nỏ mạnh hết đà, sức lực cạn kiệt.  
Ai mạnh ai yếu… vừa nhìn là rõ!  
Trăn Tử Tinh Lôi Điện đang điên cuồng xông đến thì bị uy áp Tử Phủ của Lâm Nhất nổ bay ra ngoài, phút chốc kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.  
Ánh mắt nó khi nhìn Lâm Nhất lóe lên tia hoảng sợ, vội xoay đầu chạy thục mạng về phía hồ Tử Vân.  
“Muốn đi à? Muộn rồi…”  
Lâm Nhất khẽ quát một tiếng, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm Táng Hoa. Ngay khoảnh khắc năm ngón tay hắn siết chặt chuôi kiếm, vòm trời bỗng trở nên u tối, mây đen cuồn cuộn, bầu không khí như bị đè nén, báo hiệu một cơn giông tố sắp kéo đến.  
Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!  
Khi kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất bay vọt lên trời, chém ra một kiếm.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.