*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Diệm Ma Lang Vương này e là có huyết mạch của yêu thú thượng cổ nếu không cũng không đến mức như vậy.
“Đây mới là đợt thứ ba mà thôi, sợ là phải thất bại rồi”.
Nếu như thất bại, cho dù có là yêu thú cảnh giới Thiên Phách, đối với Lâm Nhất mà nói nó không đáng để mạo hiểm.
Chẳng qua đám yêu thú cảnh giới Tử Phủ đang ẩn náu kia hẳn sẽ không tha cho nó, cho dù thất bại cũng sẽ cắn nuốt nó một cách không chút lưu tình.
Cá lớn nuốt cá bé, quy luật rừng xanh trong thế giới yêu thú lại càng tàn khốc hơn.
Bất kỳ yêu thú nào độ kiếp thất bại cũng đều có hậu quả như vậy.
Yêu thú dám độ lôi kiếp đều đã ôm lòng phải chết để đi đấu với trời xanh.
Nghĩ như vậy thì từng đợt từng đợt lôi kiếp giáng xuống kia.
So với vẻ ngạo nghễ lúc đầu, Tử Diệm Ma Lang Vương này sau khi trải qua năm sáu lần lôi kiếp rửa tội, khí diễm của nó đã ủ rũ đi rất hiều.
Đối diện với cơn thịnh nộ của trời xanh, khí diễm vốn dĩ ngút trời rốt cuộc cũng bị đè bẹp.
Nó, rốt cuộc đã đánh giá thấp lần lôi kiếp thứ chín.
Cảnh tượng như vậy ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ.
Bốp!
Trên đỉnh núi đá, Tử Diệm Ma Lang Vương vừa mới đứng dậy lập tức bị một luồng sấm sét đánh xuống khiến nó ngã vật ra đất.
Tử Diệm Ma Lang Vương nằm rạp trên mặt đất giãy giụa một hồi thế mà lại bò dậy lần nữa.
“Nó muốn làm gì vậy?”
Lâm Nhất thoáng nhíu mày, rõ ràng đã thất bại rồi còn muốn chịu hết tất cả lôi kiếp?
Bây giờ nếu như chấp nhận từ bỏ.
Mặc dù chật vật nhưng ít nhiều còn có chút cơ hội để tránh thoát được sự đuổi giết của những yêu thú khác, càng kéo dài thời gian thì hy vọng lại càng mong manh.
Một cảnh tượng kỳ quái bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.
Tử Diệm Ma Lang Vương hết lần này đến lần khác ngã xuống lại đứng dậy. Đến cuối cùng, nó chỉ còn lại một bộ xương nhầy nhụa máu thịt, ngoại trừ ngọn lửa màu tím còn cháy trên đỉnh đầu chứng minh nó vẫn còn sống ra thì trông nó chẳng khác gì một thi thể.
“Không dậy được nữa rồi à?”
Lần này, Tử Diệm Ma Lang Vương nằm im bất động, cuối cùng vẫn không thể bò dậy.
Mây điện trong không trung lúc này cũng dần tản đi.
Bầu không khí khủng bố mà áp lực cũng dần tan biến trong vùng trời này, duy chỉ có lửa điện tàn dư lại trên mặt đất là mãi vẫn không tắt.
“Rốt cuộc vẫn thất bại rồi”.