*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên những tiếng sấm chói tai liên tục vang lên, như thể trời cao nổi giận, cả đất trời cũng rung chuyển.
Một khí tức kinh khủng bao trùm cả đất trời, làm cho người ta không ngừng run rẩy.
“Bắt đầu rồi!”
Lâm Nhất nheo mắt lại, vội vàng nhìn về phía đỉnh núi đá, lôi kiếp thứ chín sắp bắt đầu.
Răng rắc!
Một tia sét dữ tợn đột nhiên xuyên qua không trung, từ trên trời đánh xuống, mây điện cuồn cuộn tựa như một con hung thú hoang dã, tia sét đánh xuống chính là móng vuốt sắc bén của nó.
Tử Diệm Ma Lang Vương ngưng tụ chân nguyên hùng hậu bao phủ toàn thân để chống lại tia sét này.
Rầm rầm rầm!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Ngay khi tia sét thứ nhất vừa đánh xuống liền có tia điện khác liên tục đánh xuống như vũ bão, chúng như thể chưa từng biến mất, không ngừng đánh vào người Tử Diệm Ma Lang Vương.
“Chuyện này...”
Lâm Nhất ngây ra như phỗng, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng như thế nào, sấm sét chớp loé nhưng tia lửa điện giáng xuống kia lại liên miên không dứt.
Không ngừng chồng chất lên nhau, ngưng tụ thành một cây cột sét rộng trăm mét, trông như thể dung nham lửa điện.
Tử Diệm Ma Lang Vương bên trong dung nham phát ra những tiếng tru thảm thiết mà điên cuồng, cơ thể của nó trông vô cùng to lớn bên trong cột sét.
Đúng, là to lớn.
Ngoại trừ to lớn, Lâm Nhất không thể tìm ra được từ nào để hình dung cảnh tượng chấn động trước mắt.
Cái mà nó đối mặt chính là cơn thịnh nộ của trời xanh, đằng sau những tiếng tru thảm thiết là ý chí kiên cường bất khuất.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Dư âm bắn ra từ tia sét tạo thành những cái hố sâu hoắm, bên trong hố là lửa điện bốc cháy hừng hực.
Đáng sợ…
May là mình đứng cách đó đủ xa, nếu không tia chớp lác đác kia mà đánh trúng người mình thì không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
Sau khi đợt lửa điện đầu tiên tạm dừng lại, đợt thứ hai rất nhanh lại bắt đầu.
Giữa không trung bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền, tia chớp ngưng tụ thành chiếc roi điện, xé rách bầu không quất thẳng xuống từ đám mây điện.
Giống như trong mây có người đang thao túng.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Từng roi từng roi quất mạnh xuống một cách vô tình, Tử Diệm Ma Lang Vương thình lình phát ra âm thanh gào khóc đau đớn. Lôi kình bao hàm trong sợi roi đó như thâm nhập cả vào trong linh hồn nó, khiến nó đau đến mức chết đi sống lại.