Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 2: Cuộc gặp gỡ ban đầu cẩu huyết




Một người mặc áo xanh đẩy xe lăn bằng gỗ đang đứng cách Ngải Thiển một trượng. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến người ta ngạc nhiên là nam tử ngồi trên xe lăn cơ. Hắn mặc trường sam trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết, tóc đen dài như mực buông xõa, không buộc bằng bất cứ thứ gì. Vài lọn tóc buông xuống ngực hắn làm tôn lên màu trắng của trường sam. Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như được thần thánh ưu ái. Hàng mi cong dài, mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào sáng bóng, đôi mắt xinh đẹp chứa dịu dàng thản nhiên, tựa như nhìn rõ tất cả mọi vật nhưng lại như tất cả đều không lọt vào đôi mắt ấy. Đôi tay được tay áo dài che đi, đôi chân cũng bị vạt áo che khuất, ngồi im giữa xe lăn màu đỏ, cao quý như thần, thanh nhã như tiên giáng trần.
Người áo xanh đứng sau lưng hắn khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhìn bọn ăn xin chằm chằm.
“Sao các đệ lại ăn hiếp người khác thế?” Nam tử lên tiếng, giọng nói thanh nhã như ngọc như người hắn vậy. Trong giọng nói ấy chứa sức mạnh không ai hiểu được, dường như tất cả những gì xấu xa khi thấy hắn đều phải xấu hổ mà bỏ trốn.
Ngải Thiển không để ý tới nam tử tóc dài mặc trường sam này tại sao lại phải ngồi xe lăn, mà chỉ thẫn thờ nhìn hắn, nghĩ thầm: “Nếu chụp mấy tấm hình đem bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.” Nhất thời, nàng quên luôn đau đớn trên người.
Bọn ăn xin gầy nhom nghe thấy lời của nam tử như tiên giáng trần kia thì nhao nhao nhìn hắn đầy xấu hổ, không biết nên làm gì. Trước mặt một tiên nhân, bọn chúng có cảm giác tự thẹn mình dơ bẩn. Lâu sau, tên ăn xin gầy nhom mới dám lên tiếng một cách yếu ớt: “Nó là ma tinh, nên bọn đệ mới…”::nhok DDLQĐ::
“Ma tinh?” Đôi mắt thâm thúy của nam tử như tiên giáng trần hơi híp lại, nhắc lại lời nó.
“Đúng vậy.” Tên ăn xin gầy nhom bỗng nói đúng lý hợp tình, “Nó là ma tinh. Mười năm trước, chính mắt bọn đệ thấy nó giết một con trâu trong nháy mắt.”
Nam tử nhìn Ngải Thiển. Mười năm trước nàng chỉ mới khoảng 5,6 tuổi mà thôi. Vậy mà đã có thể giết được một con trâu? Thật là có khả năng đặc biệt.
Ngải Thiển nhìn tên ăn xin, chẳng hiểu tại sao. Giết một con trâu mà  là ma tinh? Vậy bọn nó giết người thì là gì? Ma vương à?
“Cô bé có từng gây tổn thương cho người nào chưa? Dù thế nào đi chăng nữa, bọn đệ đông như vậy lại ăn hiếp một cô bé là sai rồi.” Nam tử khoát nhẹ tay chặn lời nó lại, nói với bọn ăn xin, “Các đệ đi đi.” Giọng nói vẫn thanh nhã như ngọc.
Bọn ăn xin gầy nhom nghe thấy vậy thì như nhận được lệnh đặc xá, nhấc chân chạy vèo đi, đến cái bóng cũng không kịp thấy. 
http://
Nam tử áo trắng gật đầu với người áo xanh sau lưng. Hắn lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn về phía Ngải Thiển. 
Tới trước mặt Ngải Thiển, nam tử áo trắng dịu dàng giải thích dễ hiểu với nàng: “Không sao.” Dứt lời, hắn phất nhẹ bàn tay vẫn giấu trong tay áo, một luồng ánh sáng màu trắng bao bọc lấy nàng. Ngải Thiển phát hiện ra người mình không còn đau nữa. Nàng cúi đầu nhìn thì thấy vết thương trên người đã không còn. Chuyện gì xảy ra vậy? Khả năng đặc biệt à? Ngải Thiển trợn to mắt, nhìn nam tử áo trắng bằng ánh mắt không thể tin được. 
Nam tử áo trắng khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn Ngải Thiển càng thêm dịu dàng: “Không đau nữa rồi.” Lại bỗng cau mày, “Phải thay quần áo này đi.” Dứt lời, hắn nhẹ phất tay phải, một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Ngải Thiển lại kinh ngạc đến rớt cằm. A? Này…Quần áo rách rưới trên người mình đã không còn, thay vào đó là váy dài bằng lụa mỏng màu xanh nhạt. Mái tóc rối bù trở nên mềm mại, phản chiếu ánh sáng mặt trời. Ngải Thiển rất muốn nhìn xem mặt mình bây giờ thế nào. Tất cả trước mắt nói cho nàng biết có cái gì đó bất thường. Nhưng trong nhất thời nàng không biết được đó là gì, chỉ đành nhìn nam tử đẹp như tiên giáng trần bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Ta là Nguyệt Ca. Tên muội là gì?” Nam tử áo trắng dịu dàng nhìn Ngải Thiển.
Ngải Thiển ngây ngốc nhìn nam tử áo trắng, nói: “Ngải Thiển.” Nguyệt Ca? Hắn tên là Nguyệt Ca. Cái tên thật đẹp, thật xứng với hắn. Nguyệt Ca Nguyệt Ca, Nguyệt dưới Thiển. Bỗng Ngải Thiển nở nụ cười ngốc nghếch. Rồi nàng vỗ mạnh lên đầu mình một cái. Mình đang nghĩ gì vậy? Y như kẻ háo sắc vậy. Cần phải nghĩ xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ nam tử này mới đúng. Ngải Thiển tự khinh thường mình dưới đáy lòng.
Nguyệt Ca khẽ nhếch khóe môi nhìn Ngải Thiển. Tiểu tử ăn xin này thật là đáng yêu, tất cả suy nghĩ đều viết trên mặt. “Muội không có chỗ nào để đi, phải không?” Đưa tiểu nha đầu này về là một ý hay.
“Vâng.” Đôi môi đỏ mọng của Ngải Thiển hơi cong lên, gật đầu một cách vô ý thức.
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
“Vậy về với huynh được không?” Nguyệt Ca nói tiếp.
“Về với huynh? Về đâu?” Ngải Thiển ngỡ ngàng.
“Núi Tử Nguyệt.” Nguyệt Ca nhẹ nhàng nói ba chữ.
“Núi Tử Nguyệt? Huynh ở trên núi à?” Ngải Thiển sững sờ hỏi. Núi Tử Nguyệt ở đâu? Chưa từng nghe thấy. Là khu biệt thự mới khai thác à?
Nguyệt Ca không nói gì. Ngải Thiển tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn mạnh mẽ. Bỗng, nàng nhảy dựng lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Nguyệt Ca với thái độ không thể tin được.
Nguyệt Ca khẽ nhíu mày. Nàng bị cái gì kích thích vậy?
Đôi môi đỏ mọng của Ngải Thiển khẽ mở rồi khép, không thể thốt ra một chữ, chỉ mở lớn đôi mắt đen láy. Bây giờ nàng mới biết được bất thường ở đâu. Người này…Sao hắn lại mặc quần áo như diễn viên trong phim cổ trang vậy? Có điều hắn đẹp hơn nam minh tinh nhiều. Còn có…Ngải Thiển nhìn xung quanh, tường đá, nhà gỗ, ngói đỏ, quán nhỏ, người bán hàng rong…Cảnh tượng thời cổ đại thật sinh động. Nàng nhìn quần áo cổ đại trên người mình, vẫn không hiểu nó được biến ra từ đâu. Đây là đang đóng phim à? Nhưng nàng nhớ rõ ràng mình bị tai nạn xe, sau đó liền mất đi ý thức. Tỉnh lại thì thấy mình trở thành một tên ăn xin, vết thương chồng chất, không có cha mẹ bên cạnh. Còn bị bọn ăn xin vây đánh, kêu mình là “Ma tinh, ma tinh…” gì đó. Nỗi đau đớn cực kỳ rõ ràng đó không thể là đang đóng phim được.
http://
Tất cả cho Ngải Thiển biết rằng mình đã xuyên không như trong tiểu thuyết. Còn nhớ bạn học của mình cả ngày ngâm trong tiểu thuyết xuyên không như si như say. Ban đầu mình còn khinh thường họ. Thay vì mơ mộng hão huyền còn không bằng nắm lấy thời gian mà kiếm thêm chút tiền của.::nhok DDLQĐ::
Bây giờ, Ngải Thiển đã hiểu rõ chuyện trong truyền thuyết đã xảy ra với mình nhưng vẫn không tiếp nhận nổi thông tin bất ngờ này. Bỗng nàng trợn mắt rồi hôn mê.
Nguyệt Ca phản ứng nhanh, vung tay áo trắng như tuyết lên liền cuốn Ngải Thiển vào lòng mình. Hắn cúi đầu nhìn người đáng yêu trong lòng, cười dịu dàng, nói: “A Thương, chúng ta về thôi.”
“Dạ.” Người áo xanh tên là A Thương cung kính chuyển xe lăn, ánh sáng trắng lóe lên, cả người cả xe liền biến mất tại chỗ.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.