Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 1: Giới thiệu




Trong một tòa biệt thự siêu xa hoa, một tiếng rống của sư tử Hà Đông phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm.
“Anh, họ gì cũng được, tại sao phải là họ Ngải chứ?” Trong phòng khách sang trọng, lúc này một phu nhân trung niên tao nhã hai tay chống nạnh rất không có khí chất, đứng cạnh ghế salon bằng da thật, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên tuấn nhã đang bắt chéo chân đọc báo.
Nghe phu nhân chất vấn, người đàn ông trung niên bỏ tờ báo sang một bên, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn phu nhân: “Anh họ Ngải bởi vì cha anh họ Ngải. Vậy sao lúc đầu em không chọn tên khác mà lại là Thiển?”
“Thiển Thiển, tên này rất hay.” Phu nhân trung niên cãi lại nói.
“Ừ, tiền, tiền. Tên này rất dễ nghe nhỉ?” Khóe mắt người đàn ông trung niên mang theo nụ cười, hỏi ngược lại.
“Này…” Phu nhân nghẹn họng.
“Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Con thấy tên mình rất hay mà. Ngải Thiển, yêu tiền, tên thật hay. Họ hay, tên cũng hay.” Thiếu nữ hoa quý vẫn ngồi trước bàn ăn ra sức nhét đầy bụng uống ngụm canh cuối cùng, nói không rõ. Cô mặc áo sơ mi trắng in hoa và một cái váy hoa ngắn, đi đôi xăng-đan màu trắng. Mái tóc dài cột thành cái đuôi ngựa thật cao, kẹp một cái kẹp màu hồng nhạt, nhìn rất trẻ trung xinh xắn, ai nhìn thấy cũng thích.
Phu nhân trung niên và người đàn ông cùng quay sang nhìn Ngải Thiển, không nói lời nào. Bọn họ vẫn cho rằng không phải vì bọn họ chọn tên này nên con gái bảo bối mới như thế - yêu tiền như mạng. Không, phải nói là yêu tiền hơn mạng. Nếu bọn họ sửa lại tên thì sở thích của con gái có thay đổi không? Nhưng con gái lại kiên quyết phản đối đổi tên! Nó rất thích cái tên này. Bọn họ vì chuyện đặt tên mà ngày nào cũng làm ầm ĩ.
“Ba, mẹ, con đi học đây. Tạm biệt!” Ngải Thiển nhấc cái cặp sách bên cạnh lên, phóng về phía cửa chính.
Phu nhân trung niên và người đàn ông lại nhìn nhau lần nữa, thở dài đầy bất đắc dĩ. Con gái của bọn họ cái gì cũng tốt nhưng hơi quá yêu tiền. Dĩ nhiên, có ai không yêu tiền đâu? Có điều con gái của bọn họ thấy tiền còn hưng phấn hơn cả mèo thấy chuột, chuột thấy gạo nữa. 
Có người hỏi nhà bọn họ thiếu tiền nên tính cách của con gái mới như thế à? Bọn họ chỉ muốn hỏi ngược lại rằng nhà giàu nhất nước mà thiếu tiền thì nhà nào có tiền? Người hỏi liền nghẹn họng. Xem ra Ngải Thiển yêu tiền đơn giản là trời sinh, là đam mê.
Bên trong cái đầu nho nhỏ của Ngải Thiển luôn luôn nghĩ xem làm cách nào để có nhiều tiền hơn. Hơn nữa cô chỉ yêu tiền mặt, tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với những con số trên thẻ ngân hàng. Lớn một trăm, nhỏ như một xu, Ngải Thiển đều coi như nhau. Thú vui lớn nhất trong cuộc sống của Ngải Thiển chính là mình có khả năng vơ vét của cải. Đến thăm căn phòng trữ tiền của Ngải Thiển là biết mười sáu năm nay cô đã tiến hành kiếp sống vơ vét của cải ra sao. Trong căn phòng 50 mét vuông, tiền giấy, tiền xu, tiền cổ…chất đống được phân chia rất gọn gàng.
Một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, Ngải Thiển coi như không thấy những bảo bói đầy bàn, bò thẳng đến bên cạnh ba yêu dấu, duỗi bàn tay nhỏ bé, lấy ví tiền trong túi quần tây của ba ra, lấy mấy vạn đồng trong ví ra. Lúc này Ngải Thiển cười hài lòng, nhìn tiền mặt cầm nặng tay, đôi mắt to đen láy sáng như sao. Ba mẹ yêu dấu và bạn bè thân thiết đều sững sờ, đây là —— tình yêu với tiền?
Ba tuổi, Ngải Thiển thu gom toàn bộ phế liệu trong nhà, mang đi bán được hơn một vạn đồng.
Năm tuổi, Ngải Thiển giải thích một cách dễ hiểu: “Chi phiếu, thẻ tín dụng một vốn bốn lời đều là mây trôi với bản tiểu thư. Chỉ có tiền mặt mới cho bản tiểu thư cảm giác an toàn.”
Bảy tuổi, Ngải Thiển giải thích một cách dễ hiểu: “Mạng có thể không cần nhưng tiền thì không thể không cần.” Từ đó, những lời này trở thành châm ngôn sống của cô.
…..
Ngải Thiển không cần tài xế đưa đón đi học, bởi vì cô cho rằng làm thế sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội vơ vét của cải. Cô đạp chiếc xe đạp màu hồng, dọc theo đường đi, đôi mắt sáng của cô không ngừng tìm kiếm trên mặt đất. Xe đạp nhẹ nhàng linh hoạt chạy trên con đường ngoại thành sạch sẽ. Sáng sớm, gió thổi bay bay những sợi tóc của Ngải Thiển. Trên mặt đường sạch sẽ không hề có vật bỏ đi nào.
Đột nhiên, Ngải Thiển thắng gấp xe lại. Đôi mắt to đen láy còn sáng rỡ hơn cả ánh mặt trời sớm mai. Nhìn theo tầm mắt cô, cẩn thận tìm tòi một lát mới thấy được trong một kẽ hở nhỏ ở ven đường phía đối diện có một tờ tiền màu đỏ đang phát sáng. Dưới ánh sáng mặt trời, số “100” trên tờ tiền màu đỏ cực kỳ bắt mắt, tỏa sáng rực rỡ trong mắt Ngải Thiển.
Ngải Thiển bỏ xe đạp lại, chạy nhanh về phía tờ tiền. Mới chạy đến giữa đường thì có một chiếc xe đạp lao nhanh qua, cuốn theo một cơn gió, tờ tiền 100 đồng liền bay theo. Mắt thấy tờ tiền bay tới chỗ khác, Ngải Thiển vừa đuổi theo vừa mắng to đầy tức giận: “Đi xe mà không mở to mắt ra à? Không thấy trên mặt đất có tiền sao?”
Thiếu niên đi xe đạp chỉ để lại cho Ngải Thiển một cơn gió.
Rốt cuộc, tờ tiền 100 đồng bay tới giữa đường thì dừng lại. Ngải Thiển đuổi theo, cúi xuống nhặt lên. Cô nhẹ nhàng thổi bụi dính trên tờ tiền, hai tay kéo nhẹ, vuốt phẳng nó. Lúc này cô mới cười hài lòng, đứng dậy, định quay lại lấy xe của mình. Nhưng vừa quay người lại thì chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang lao về phía mình. Tốc độ đó…
Ngải Thiển chỉ mơ hồ nghe được giọng nói đầy hoảng sợ của ai đó: “Tránh ra mau, tránh ra mau….”
“Mạng có thể không cần nhưng không thể không cần tiền.” Ngải Thiển đã làm đúng như châm ngôn sống của mình. Cuối cùng vì một tờ tiền mệnh giá một trăm đồng mà tạm biệt tính mạng hoa quý của mình.
……..
Trên con đường Lâm Lập có rất nhiều tửu quán. Đường cái rộng rãi phồn hoa, bên tai không dứt tiếng rao bán của các tiểu thương. Mùi thơm tản ra từ tửu quán ra đường lớn, khiến con sâu tham ăn trong lòng người đi đường ngọ nguậy.
Mọi người đi đường đều mặc hoa phục cẩm y. Trong một ngõ nhỏ của con đường có một đứa trẻ ăn mày gầy yếu đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt. Mái tóc nó rối bời, bộ quần áo rách rưới không nhận ra hình dạng ban đầu, không đủ che thân thể nho nhỏ. Trên da thịt lộ ra chỗ xanh chỗ tím, không thấy chỗ nào lành lặn. Bên cạnh đứa trẻ là một cái chén vỡ dính đầy bùn đất, trong chén trống không. Nhìn dáng vẻ liền biết nó là đứa trẻ thường xuyên bị ăn hiếp. Nhưng không ai dừng lại nhìn nó một cái khi đi ngang qua.
Thời gian từ từ trôi đi, hoàng hôn phủ xuống, đường phố phồn hoa thay đổi một bộ mặt khác. 
Ánh sáng mặt trời yếu ớt lặng lẽ chiếu vào người đứa trẻ ăn xin, tỏa ra một vòng sáng. Hai mắt đang nhắm chặt của đứa trẻ đột nhiên mở ra. Đôi mắt dưới mái tóc rối bù sáng như sao, mang theo chút mơ hồ.
“Có chuyện gì vậy?” Đứa trẻ ngồi dậy, mơ hồ quan sát hoàn cảnh xa lạ bốn phía.
Cúi đầu nhìn, nó liền hét lên, bật lên từ trên đất như một con cá chép, “Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao mình lại biến thành thế này?” Trên người đứa trẻ là vải rách, vừa nhảy, vừa la hét đầy hoảng sợ.
Chợt có người đi ngang qua, nhìn đứa trẻ đầy khinh thường.
Đứa trẻ không để ý tới ánh mắt xung quanh mà vẫn kêu la như cũ. “Trời ạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải là mình nhặt tờ một trăm, sau đó bị xe tông sao? Bây giờ phải làm thế nào? Mình phải sống sao đây? Lại còn biến thành bộ dạng này nữa chứ.” Nhặt tờ một trăm? Bị xe tông? Không sai, đứa trẻ ăn xin này chính là Ngải Thiển – người vì nhặt tờ một trăm mà bị xe tông.
Trên người Ngải Thiển là bộ quần áo rách nát, trên cánh tay đầy những vết tím bầm cũ có mới có, đáy lòng cảm thấy bất lực. Rốt cuộc, Ngải Thiển không nhảy nữa, đi lại gần vách tường bên cạnh, định để mình bình tĩnh một chút.
Ngải Thiển dựa lưng vào vách tường, đôi tay mềm nhũn rũ xuống hai bên. Cô đã không còn kích động nữa, trong đại não bỗng có một đống tin tức lớn nhảy ra, tiếng “Ong ong” khiến đầu cô như nổ tung. Ngải Thiển thử kiềm chế, tiếp nhận tin tức truyền tới từ đại não từng chút một.
Cô đang cố gắng tiếp nhận tin tức lộn xộn từ đại não thì bỗng phía trước có sáu, bảy tên ăn xin vây lại, cách cô khoảng một trượng thì dừng lại, mặt đầy hoảng sợ mà nhìn cô.
Những tên ăn xin này đều ăn mặc rách rưới, tay trái cầm một cái chén vỡ, tay phải cầm một cành trúc. Tên ăn xin đứng giữa chừng 20 tuổi, vóc người nhỏ gầy, khuôn mặt gầy nhom bẩn thỉu, đôi mắt hạt đậu tràn đầy hoảng sợ. Tên ăn xin gầy trơ xương giơ cành trúc chỉ vào Ngải Thiển, giọng run rẩy: “Đồ ma tinh này, mày…Không phải mày đã chết à? Sao…sao lại còn sống?”
Ngải Thiển mờ mịt nhìn bọn ăn xin, không rõ là có chuyện gì. Thân thể run lên một cách khó hiểu, tâm trạng sợ hãi không kiềm chế được lan ra, trong dần dần hiện lên một đoạn ngắn. Một đám ăn xin đang điên cuồng mắng một đứa trẻ ăn xin: “Ma tinh, mày là đồ ma tinh.” Tay vẫn không ngừng quây đánh đứa trẻ ăn xin.
Chuyện gì vậy? Ngải Thiển rất sợ hãi. Đoạn ngắn dần hiện ra trong đầu là sao? Đoạn này tựa như là trí nhớ. Sao cô lại có? Bọn ăn xin trước mắt có chuyện gì vậy? Sao lại mắng mình là ma tinh? Còn nói gì mà sao còn sống?
“Lão đại, bây giờ phải làm sao?” Một tên ăn xin thấp bé bên cạnh run lẩy bẩy, nhỏ giọng hỏi tên ăn xin gầy nhom.
Tên ăn xin gầy nhom nhìn chằm chằm Ngải Thiển một lúc lâu, không trả lời tên ăn xin nhỏ thấp. Hắn không còn hoảng sợ nữa, thậm chí còn nở nụ cười đắc ý: “Không sao. Tuy nó còn sống nhưng vẫn rất sợ chúng ta, đừng lo. Nếu còn sống thì chúng ta khiến nó chết lần nữa là được.”
Tên ăn xin thấp bé nghe tên ăn xin gầy nhom nói thế cũng chầm chậm ổn định tâm trạng lại, cẩn thận đánh giá Ngải Thiển. Thấy thân thể Ngải Thiển run lên không ngừng, trên mặt là sự sợ hãi không che giấu được, liền tin lời tên ăn xin gầy nhom. Đứa trẻ này vẫn sợ bọn chúng, không bởi vì sống lại mà thay đổi.
Đột nhiên tên ăn xin gầy nhom giơ tay lên, ra hiệu với những tên ăn xin khác. Những tên còn lại hiểu ý, ùa lên trước. Ngải Thiển còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một trận mưa nắm đấm giáng lên thân thể bé nhỏ. Cô chưa từng chịu đau đớn như thế. Mười sáu năm sống trên đời đều lớn lên từ trong nhà kính, chưa hề cầm cái gì nặng, sao có thể chịu được hành hạ như thế. Không bao lâu sau cô đã cảm thấy mình sắp chịu không nổi. Nắm đấm độc ác rơi vào trên người khiến toàn thân đau đớn. Ngải Thiển nhắm mắt lại, không giãy giụa vô ích mà nhận lấy những cú đấm nhưng vẫn kiên cường không để mình ngã xuống.
Lúc Ngải Thiển sắp ngất đi thì bọn ăn xin bỗng dừng động tác lại. Hồi lâu không thấy nắm đấm rơi xuống người, Ngải Thiển không khỏi kinh ngạc, mở mắt ra. Cô thấy bọn chúng đứng thẳng, ánh mắt dại ra nhìn phía trước. Nhìn theo tầm mắt bọn chúng, Ngải Thiển cũng kinh ngạc.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.