Đô Thị Thần Nhân

Chương 160:




Giáo đường Hanover của New York nổi tiếng từ nay về sau biến mất trong mắt mọi người, Sở Uyển Tỉnh hướng tới phương hướng Lưu Vũ Phi khẽ cười, giống như tiên nữ nhẹ nhàng bay đi.

Bên kia Sở Tâm Lam cũng hoàn thành nhiệm vụ, các nàng cũng giống Sở Uyển Tĩnh không có gặp đối thủ đáng để ra tay, trên đường trở về vẫn đem vài giáo đường nhỏ phá hủy.

Các nàng rời đi, để lại New York vô số nghi vấn.

Các nàng là từ đâu đến? Tại sao muốn phá hủy giáo đường? Tin tức này làm cho chính phủ Mĩ vắt óc suy nghĩ cũng không ra nguyên nhân trong đó.

Cản sát phụ trách trị an bên ngoài cũng không hoàn toàn ngu dốt, bọn họ cũng không ngốc đến mức muốn bắt Sở Uyển Tĩnh, hơn nữa là một người biết bay, ngay cả cảnh sát cố tình muốn bắt, bọn họ cũng không biết tìm nơi nào.

Đợi đến khi hồng vụ do Sở Uyển Tĩnh thi triển Tu La Chưởng tan đi, ngoài này cảnh sát mới từng bước cẩn thận tiến vào bên trong giáo đường. Chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang thi thể, trên mỗi cổ thi thể lộ ra vết thương ngang dọc, dày đặc căn bản không có chỗ nào lành lặn.

Cảnh tượng kinh khủng này, làm cho tất cả cảnh sát tại hiện trường điên cuồng nôn mửa.

Một gã cảnh sát trưởng lập tức ý thức được, nếu như hình ảnh như vậy bị truyền thông truyền bá ra ngoài, nếu công chúng biết được cảnh tượng này sẽ dẫn phát hỗn loạn vô pháp tưởng tượng.

Hắn lập tức hạ lệnh cảnh sát phong bế bên ngoài khu phố này, không cho bết cứ phóng viên nào tiến vào, nếu có phóng viên tiến vào cũng phải đem bọn họ đuổi ra. Do việc máy bay trực thăng bị đánh rơi, nên có rất đông phóng viên dũng mãnh tiến vào phố Hanover.

Mặc kệ phóng viên dùng bất cứ biện pháp gì, cái cần nhất là cảnh sát không cho bọn họ tiến vào đường Hanover.

Sự việc sau đó, phàm là cảnh sát tiến nhập hiện trường không được nói cho người khác, lúc này đây bọn họ đang chứng kiến một cảnh kinh khủng nhất trong cuộc đời.

Chuyện lớn như vậy, chỉ là cục cảnh sát không đủ để ứng phó, chính phủ Mĩ rất nhanh phái đặc nhiệm quốc gia hành động, tiến vào phố Hanover tiến hành điều tra.

Màn đùa giỡn này kết thúc nhanh như vậy, làm cho Lưu Vũ Phi thất vọng đồng thời cũng hoang mang không thôi.

Tại sao trong giáo đường không có được một người gọi là cao thủ tồn tại, chẳng lẽ giáo đình thực lực đến tình trạng này? đường đường là tổng bộ lớn nhất nước Mĩ, chỉ có một chút thực lực như vậy, như vậy bọn họ như thế nào tranh đoạt địa bàn cùng hắc ám hội nghị? Lưu Vũ Phi không biết tại New York không có cao là do hắn gây ra.

Ước hẹn trăm năm trước, bị hắn tiêu diệt mấy nghìn người kì thật chính là thực lực của giáo đình. Đúng là vì vậy mới làm cho các giáo đường đều thiếu cao thủ, ước hẹn trăm năm trước số ít khổ tu sĩ thoát được, một bộ phận đến Đông Âu tác chiến với hắc ám hội nghị, một bộ phận khác vẫn ở lại Vatican.

Còn có một nguyên nhân chính là Bảo La căn bản không nghĩ tới, đêm hôm đó Lưu Vũ Phi là người phát ra khiêu chiến, sau mấy giờ lập tức dẫn người lại đây.

Chỉ có thời gian mấy giờ, nhân thủ tăng viện cũng không nhanh như vậy lại đây, Vatican cấp một ít chấp sự cao cấp, dùng phi cơ sang Mĩ trước.

Theo Sở Uyển Tĩnh rời đi, Lưu Vũ Phi cũng không có hứng thú nhìn xuống, hắn chuẩn bị đi tới nơi hai tiểu quỷ hút máu chơi đùa cách đây không xa, xem trò chơi đương nhiên phải có vé.

Trên một tòa nhà cách vị trí Lưu Vũ Phi không xa, hai con quỷ hút máu không biết vận rủi sắp xảy ra, đang rất phấn khởi vỗ tay ăn mừng giáo đường Hanover bị người ta phá hủy, làm cho bọn chúng càng cao hứng chính là đại giáo chủ Lạp Phu La cũng bị lăng trì xử tử.

Mặc dù giáo đình và hắc ám hội nghị trước kia tạm thời liên hợp cùng chống lại đối thủ chung, nhưng loại hợp tác tại giao ước trăm năm trước hoàn toàn thất bại, các quốc gia nhỏ ở Đông Âu theo chiến tranh mất đi.

Bất cứ sinh vật hắc ám hội nào đều thích chứng kiến giáo đình xui xẻo.

" Mai Nhĩ Tạp Đa, ngươi nhìn xem đám thần phụ đáng chết cuối cùng bị báo ứng, nhìn đám thần phụ này bình thường cao cao tại thượng, bây giờ bị người ta giết như giết gà, thật hả hê, ha ha nói vậy cuộc sống sau này, ít nhất một đoạn thời gian không phải nhìn của đám thần phụ, chúng ta không bao giờ phải lo lắng trên đường sẽ gặp tài phán chấp sự, người phụ nữ kia tốt nhất nên đem chấp sự giáo đình chi viện đánh cho tơi bời tan tác, như vậy quả thực càng thêm hoàn mĩ ".

" Ha ha ha, hôm nay quả thật rất vui, Gia Lan ngươi nói mấy người kia phá hủy giáo đường là vì cái gì, nghe ngữ khí các nàng hẳn là người Trung Quốc, người phương đông rất đáng sợ! người Trung Quốc càng đáng sợ! các nàng thật sự là rất mạnh chỉ ba mươi giây đã đem sáu tòa giáo đường phá hủy, nếu như hắc ám hội nghị có người mạnh như vậy, chúng ta đây không bao giờ phải sợ đám chấp sự chó má, đáng tiếc a! sinh vật hắc ám chúng ta không có người mạnh như vậy tồn tại".

Gia Lan gật đầu nói: " Đúng vậy, thật sự không biết trong sinh vật hắc ám chúng ta lúc nào mới có thể đi ra một cường giả như vậy, tại sao người Trung Quốc lại mạnh như vậy? Mai Nhĩ Tạp Đa ngươi nói xem tại sao? trước kia trong hội nghị nói đến một sự cố lớn! ". Nhìn đồng bạn lắc đầu, Gia Lan cười thần bí nói: " Ngươi biết không? Ta nghe tộc trưởng nói đến, một đoạn thời gian trước hắc ám hội nghị, Đức Lỗ Y, đám giáo đình rác rưởi này, còn có các nước nhỏ phương đông, cùng phái nhân viên đi Đông Nam Á cùng người Trung Quốc đánh một trận, kết quả.... ".

" Kết quả thế nào a? Ngươi đừng mập mờ a, nhanh lên một chút nói cho ta biết, ta tò mò muốn chết ".

" Kết quả Lộ Đức gia tộc, còn có vài gia tộc khác chỉ có năm sáu người bình an trở về, ngươi biết lúc ấy hắc ám hội nghị chúng ta nói có hơn một vạn người, nghe nói ngay cả ma thần của ma giới cũng tham dự, chính là bị một người Trung Quốc rất mạnh đánh cho tan tác, a a may là gia tộc của chúng ta không tham gia, bằng không ta cũng không thể cùng ngươi ở chỗ này nói chuyện phiếm ".

" Thật vậy sao? Gia Lan ngươi không phải biên lại chuyện xưa sao? việc này ta như thế nào cũng chưa nghe qua, ngươi là từ nơi nào biết được tình huống này, ngươi nói đến người Trung Quốc thật sự có người mạnh như vậy sao? Ngay cả ma thần cũng không phải đối thủ bọn hắn?".

Hai con quỷ hút máu căn bản không phát hiện phía sau mình có một người ẩn thân, chúng vẫn ở chỗ này hăng hái nói về chuyện xưa.

Lưu Vũ Phi đột nhiên thay đổi chủ ý, đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu bọn chúng.

Gia Lan, Mai Nhĩ Tạp Đa bị bất ngờ, liền ngã xuống mặt đất.

" Gia Lan, ngươi vỗ đầu ta làm gì?".

" Mai Nhĩ Tạp Đa, ngươi dám đánh ta".

Hai quỷ hút máu cùng nhau kêu lên: " Đáng chết, ta đánh ngươi lúc nào ".

Lời vừa ra khỏi miệng, hai con quỷ hút máu hoảng sợ nhin nhau.

Gia Lan hỏi lại: " Bạn thân, mới vừa rồi ngươi thật sự không đánh ta?".

" Thượng đế đáng chết, ta thật sự không đánh ngươi a, ngươi không thấy ta cũng bị người đánh ngã lăn ra đất sao?".

" Người nào? ra đây cho ta, nếu không chúng ta bắt được sẽ hút cạn máu của ngươi".

Gia Lan, Mai Nhĩ Tạp Đa đồng thời hét lớn.

" A a, hai con rơi nhỏ biết chuyện còn làm càn a! Không đùa với các ngươi nữa ".

Lưu Vũ Phi giải trừ pháp thuật ẩn thân, khẽ cười mói: " Ngàn vạn lần đừng cố công kích ta, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng ".

Lỗ chân lông của Gia Lan và Mai Nhĩ đột nhiên dựng đứng, sau lưng ớn lạnh, ngay cả khi Lưu Vũ Phi vừa mới hiện thân, bọn họ cố gắng công kích Lưu Vũ Phi.

Kết quả không đợi bọn họ ra tay, người đã bị một cỗ lực lượng quái dị trói buộc.

Nghe được ngữ khí trêu chọc của Lưu Vũ Phi, bọn họ thật sự khóc không ra nước mắt.

Đối với bọn Lưu Vũ Phi họ quá kinh khủng, thân thể bị xâm hại lúc nào không biết, dễ dàng đem bọn họ cố định ở chỗ này làm cho bọn họ run như cầy sấy.

Lưu Vũ Phi vỗ vỗ khuôn mặt bọn họ: "Nghe nói thân thể quỷ hút máu các ngươi rất cường hãn, không biết đem các ngươi từ nơi này ném xuống, có thể bị ngã chết không ". Nghe nói như vậy, hai con quỷ hút máu thiếu chút nữa khóc lên, nơi này là tâng ba mươi, lại dưới tình huống từ nơi này rơi xuống, nếu không chết, khớp xương toàn thân khẳng định sẽ bị đảo lôn, đến lúc đó không không có thời gian mấy năm căn bản không khôi phục được.

Hết lần này tới lần khác bọn họ bị Lưu Vũ Phi cố định, muốn xin tha cũng phát không ra tiếng, chỉ có thể không ngừng biểu lộ ánh mắt xin tha, nước mắt lại càng chảy xuống, Lưu Vũ Phi cười nhạt, nhưng Gia Lan và Mai Nhĩ Tạp Đa nhìn lại là nụ cười tàn nhẫn. " Các ngươi dù sao cũng sẽ không chết, chỉ là chịu chút đau khổ thôi, yên tâm đi sau này ta cũng không muốn gặp lại các ngươi, cũng không cần biết các ngươi sẽ ra cái dạng gì ". Nói đến chỗ này, hai con quỷ hút máu nhận mệnh nhắm hai mắt lại, cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên, sau đó đột nhiên rơi xuống.

Chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, hai người Gia Lan trong lòng sợ hãi cực điểm, hết lần này đến lần khác lại không có biện pháp kêu to, trong lòng hai con quỷ hút máu đem hết tất cả thần linh cùng cầu khẩn.

Ngày hôm nay, cảnh sát trên đường Hanover lại một lần nữa nhìn thấy một sự kiện bất khả tư nghị.

Chỉ thấy trên tầng ba mươi của một tòa nhà, đột nhiên rơi xuống hai người.

Phanh! Phanh! Vang lên hai tiếng thật lớn, hai xe hơi đứng ở đầu đường, bị Gia Lan, Mai Nhĩ Tạp Đa đập nát.

Khi thân thể bọn họ tiếp xúc đầu xe, liền hôn mê bất tỉnh.

Mấy cảnh sát lập tức theo thói quen nghề nghiệp chạy tới xem xét, từ mái nhà cao như vậy rơi xuống muốn không chết cũng khó.

Thoáng xem xét Gia Lan và Mai Nhĩ Đa Tạp, mấy cảnh sát thất kinh, lập tức gọi xe cứu hộ.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà hơn ba mươi tầng, không khỏi phát ra tiếng than sợ hãi.

Từ tầng lầu cao như vậy nhảy xuống( cảnh sát đều nghĩ rằng bọn họ tự sát) nhưng họ chỉ bị trọng thương, làm cho mấy cảnh sát không thể không kinh ngạc, Gia Lan và Mai Nhĩ Tạp Đa gặp vận đen nhưng vẫn còn may.

Lưu Vũ Phi trên mái nhà nhìn thoáng qua, khẽ vỗ tay sau đó cười khẽ như u linh rời khỏi hiện trường. Hôm nay ở New York rất hổn loạn, cục an ninh đầu tiên nhận được tin hơn trăm binh sĩ bảo vệ gián điệp Trung Quốc bị người dùng thủ pháp tàn khốc chém thành thịt nát, vài cao thủ từ giáo đình tới hỗ trợ cũng bị người ta sát hại.

Càng li kì chính là, mấy chục nhân viên đặc nhiệm, không biết bị làm sao chỉ đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích nữa người.

Hôm đó chính phủ Mĩ vẫn có thể giấu diếm, nhưng mấy giờ sau, mấy tòa giáo đường lớn nhất New York bị mấy nữ tử Trung Quốc thần bí phá hủy hoàn toàn, làm cho chính phủ đau đầu chính là, mấy trăm nhân viên thần thức cũng bị chết. Tất cả bọn họ đều không thể thú nhận trước công chúng, cũng không dám nói ra sự thật trước công chúng.

Còn phái rất nhiều chuyên gia đem toàn bộ những người chứng kiến ngày hôm đó thôi miên, đồng thời cũng phong tỏa tất cả các phương tiện truyền thông, nghiêm cấm bất cứ phương tiện nào nói đến sự kiện giáo đường.

Chỉ có nhân viên tình báo chính phủ, từ một nơi bí mật gần đó điều tra chân tướng sự việc.

Mấy giờ sau, nhân viên trợ giúp từ Vatican cũng đến, bọn họ đối mặt chỉ là một mảnh phế liệu, cùng mấy trăm khối thi thể không đầy đủ.

Đại chấp sự dẫn đội, đứng ở cạnh giáo đường Hanover bị phá hủy, phẫn nộ rít gào: " Mặc kệ các ngươi là ai, mặc kệ các ngươi là người nào, chỉ cần các ngươi còn sống trên đời một ngày, ta thề trước gia tộc, ta Hoắc Y nhất định phải giết chết các ngươi ".

Vatican, Bảo La cũng nhận được báo cáo mấy tòa giáo đường ở New York bị phá hủy hoàn toàn.

Cầm báo cáo trên tay, Bảo La, bốn hồng y đại giáo chủ, tài phán trưởng của sở tài phán tông giáo, ba phó tài phán trưởng ở trong phòng hội nghị vẫn chưa lên tiếng.

Bầu không khí có vẻ cực kì áp bức, Bảo La tâm tình hết sức ủ rũ.

Hắn từ khi tiếp nhận chức giáo hoàng tới nay, ở trăm năm ước hẹn trước gặp một lần đả kích rất lớn, lực lượng tổn thất chủ yếu là giáo đình, hiện tại giáo đường ở New York bị người ta nhổ tận gốc, khiến cho hắn chí khí hùng tâm từ từ bị tiêu hao.

Chứng kiến bầu không khí có chút không hay, giáo hoàng Bảo La là người đầu tiên nói: " Các vị, các vị cũng thấy được sự điên cuồng của dị giáo đồ, ở New York hung hăng khinh nhờn tôn nghiêm của giáo đình chúng ta, tiếp theo bọn họ lại còn phát ra khiêu chiến, như vậy chúng ta nên làm như thế nào a?".

" Đối với dị giáo đồ dám khinh nhờn chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ, phải phái nhiều chấp sự đến Mĩ trước tìm mấy dị giáo đồ, giáo hoàng bệ hạ, chiến thần đại nhân không phải để cho chúng ta rất nhiều thiên sứ sao? Chúng ta có thể mời bọn họ đi tới Mĩ trước, chỉ cần không phải người kia, ta tin tưởng trên đời này không có người nào là đối thủ của thiên sứ ". Truyện được copy tại Truyện FULL

Tài phán trưởng đưa ra ý nghĩ của mình.

Những người khác cũng gật đầu, tỏ vẻ đây là biện pháp duy nhất.

Để chiến đấu thiên sứ đi Mĩ trước, Bảo La không phải không nghĩ tới, hắn lo lắng là sẽ dẫn Lưu Vũ Phi tới, hơn nữa A Thụy Tư khi rời đi, cũng không lưu lại chỉ thị rõ ràng, có cho phép điều động thiên sứ chiến đấu hay không.

Thấy Bảo La trầm mặc không nói, một gã hồng y đại giáo chủ lại hỏi: " Giáo hoàng bệ hạ, ngài không nghĩ tài phán trưởng để nghị là phương pháp tốt nhất sao? chắc chắn thần cũng sẽ không để chúng ta mặc kệ hắn giết người, hơn nữa chúng ta đều là con dân của thần, hướng thần cầu trợ là điều hiển nhiên ".

Bảo La cuối cùng quyết định mời chiến đấu thiên sứ hỗ trợ, bởi vì chiến đấu thiên sứ ẩn tàng tại Hi Lạp, Bảo La cần phải đi trước.

Trở về quán rượu, mấy người Sở Uyển Tĩnh tụ tập tại phòng Lưu Vũ Phi, thấy Lưu Vũ Phi trở về, Sở Uyển Tĩnh lập tức hỏi: " Tiên sinh, đám người phương tây này sao yếu như vậy, nhiều người như vậy ngay cả một người giống cao thủ cũng không có, lần trước trên đảo nhỏ so với bọn chúng mạnh hơn biết bao nhiêu lần, thành viên như vậy ta còn có chút hứng thú ".

"A, a điều này ta không có nghĩ đến, theo lý thuyết thực lực một giáo đình phương tây rất mạnh, không nghĩ tới gặp phải đám rác rưởi, mặc kệ chúng ta hôm nay phá hủy vài tòa giáo đường, ta tin cao thủ chân chính rất nhanh sẽ lại đây, đến lúc đó vẫn còn có hội động thủ sao? ".

Lưu Vũ Phi cười nói: " Mấy vị sư tỷ, các ngươi đã lâu không động thủ, hôm nay vì ta mà các vị phải dính máu, tiểu đệ thật sự không yên tâm".

" A a, sự đệ lúc nào biết khách khí vậy, ngẫu nhiên động thủ cũng không phải là chuyện gì xấu, chúng ta sau khi đột phá cấp bậc kim tiên thành công, cũng muốn tìm một người luận bàn một phen, chỉ tiếc đám mọi rợ này không có một cao thủ, hơn nữa người sinh ra rồi chết đi bất quá chỉ là tuần hoàn sinh tử ".

Nếu Sở Tâm Lam tự mình đều mở lời như vậy, Lưu Vũ Phi cũng không nhiều lời, nói nhiều một chút ngược lại làm cho người ta cảm giác khách khí.

Tối hôm đó, Lưu Vũ Phi đang đả tọa đột nhiên mở hai mắt:" Hắc hắc, vừa rồi mấy vị sư tỉ còn nói không có đối thủ tốt, không nghĩ nhanh như vậy một đám người chim đã đến cửu ".

Vừa nói thần thức của Lưu Vũ Phi, cũng xuyên qua căn phòng làm thức tỉnh sáu người Sở Tâm Lan.

Cũng chỉ có quái vật như Lưu Vũ Phi lúc đả tọa mới dám đem thần thức thả ra, nhưng lại không ảnh hưởng tới việc tu luyện.

Sáu người Sở Tâm Lam không phát ra một hơi thở bay ra quán rượu, Lưu Vũ Phi theo sau bọn họ.

" Sư đệ, ngươi vì sao đánh thức chúng ta? Chẳng lẻ có người đến sao?".

" A a Tâm Thu sư tỷ, ngươi đoán đúng rồi, ban ngày các ngươi không phải nói không có đối thủ sao? bọn họ tới rồi, bọn chúng có thể xem như cao thủ ".

" Thật sao? bọn chúng ở đâu đưa chúng ta đi gặp ".

Đang lúc nói chuyện, một chuyến bảy người theo hướng New York bay đi. Trong đêm đen, mười lăm tên chiến đấu thiên sứ, trên bầu trời New York không ngừng bay lượn, bọn họ đang tìm khí tức cường già.

Bảy người Lưu Vũ Phi bay được nửa đưởng, chiến đấu thiên sứ liền cảm nhận được có sáu khí tức phi thường cường đại, hướng bọn họ tiếp cận.

Lưu Vũ Phi tu vi rất cao, chỉ cần hắn không hiển lộ căn bản không người nào có thể phát hiện hắn tồn tại.

Mười lăm tên thiên sứ biến sắc nhìn nhau.

Chiến đấu thiên sứ đầu lĩnh nói: " Chẳng lẽ mấy người kia, xem bộ dáng bọn họ thật sự rất mạnh, nếu như không ngoài dự liện hẳn là tiên nhân phương đông, Cáp Lý, lập tức thỉnh cầu trợ giúp, bọn họ ít nhất cũng là tu vi kim tiên ".

Tên thiên sứ gọi là Cáp Lý, sử ra một phương thức quái dị, nhanh chóng chuyền tin đi.

Chỉ một lúc sau, bảy người Lưu Vũ Phi liền tới New York, đối diện mười lăm tên chiến đấu thiên sứ.

Thấy Lưu Vũ Phi, sắc mặt mười lăm tên thiên sứ đại biến, thiên sứ đầu lĩnh trong lòng âm thầm chửi rủa tổ tông Bảo La, bọn họ trước kia tại Đông Nam Á kiến thức qua sự lợi hại của Lưu Vũ Phi, chỉ một chiêu đã đem vài tên chủ thần biến thành tro bụi, người này không phải cấp bậc bọn họ có khả năng đối kháng.

Năm người Sở Tâm Lam lần đầu tiên thấy thiên sứ, chỉ vào bọn họ hỏi: " Tĩnh nhi, đây có phải thiên sứ phương tây, ân bọn chúng thật rất đẹp mắt, về phần tu vi nhìn qua cũng chẳng ra gì, bất quá so với đám rác rưởi kia mạnh hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không dưới một chiêu ".

" Vâng sư phụ, lần trước trên hòn đảo nhỏ có một đàn, bất quá tu vi cũng chẳng ra gì, hơn một vạn người bị pháp thuật tiên sinh tiêu diệt ".

Không để ý tới sắc mặt rất khó coi của đám thiên sứ, Lưu Vũ Phi cười nhạt nói: " Tâm Lam sư tỷ, cái này chỉ là thiên sứ cấp thấp, bọn bọ chỉ bốn cánh, theo thứ tự lên trên còn có lục cánh, cho đên mười hai cánh, ta từng kiến thức qua mấy thiên sứ mười hai cánh, bọn họ lực chiến đấu đủ so với kim tiên trung giai, a a mấy vị sư tỷ hôm nay bọn họ giao cho các ngươi, các ngươi thấy như thế nào? ".

Sở Tâm Lam gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.