Đô Thị Thần Nhân

Chương 159:




Mấy người Sở Tâm Lam nhìn nhau cười, gật đầu tỏ vẻ tất cả do Lưu Vũ Phi làm chủ.

Sở Uyển Tỉnh hỏi: " Từ từ, vậy ngươi chuẩn bị hành động như thế nào?".

" Hanh hanh, bọn giáo đình so với chính phủ các nước phương tây còn kiêu ngạo hơn, trong lịch sử không biết có bao nhiêu cuộc chiến tranh đều do họ khơi mào, không biết có bao nhiêu văn minh tông giáo bị chúng hủy diệt hoàn toàn, lần này ta muốn chúng thưởng thức thống khổ bị người đánh tới cửa nhà, cũng để cho bọn họ biết bộ tộc Viêm Hoàng, không phải người mà để người khác đánh tới nhà mới phản kháng, ta lần này đánh cho bọn chúng hết cuồng vọng, ".

Giờ khắc này Lưu Vũ Phi mặt đầy sát khí, sát ý hiện ra làm cho khách nhân trong trong quán rượu cảm thấy nhiệt độ chợt giảm xuống.

Mấy người Sở Tâm Lam thầm than một tiếng, không biết là nhớ tới chuyện trước kia hay là vì sát khí Lưu Vũ Phi quá nặng.

Bảy người ở trong phòng đả tọa, khi bọn họ tỉnh dậy, cũng là giữa trưa. Trong ánh người phục vụ rất khác thường, bảy người từ trong một cái phòng đi ra.

Điều này làm cho nam nhân viên phục vụ đối với Lưu Vũ phi hâm mộ vô hạn, một đấu sáu a! tuy bọn họ không thấy được khuôn mặt Sở Uyển Tĩnh, nhưng là nhìn vóc người các nàng, cũng đã không nhịn được nuốt nước miếng.

May mắn Lưu Vũ Phi không sử dụng tâm linh thuật, nếu không khẳng định hắn sẽ biết mấy người phục vụ này mang ý niệm xấu xa trong đầu.

Lại nói về tên thánh đường võ sĩ được Lưu Vũ Phi tha mạng hắn khó khăn chữa lành vết thương của mình, chính phủ Mĩ phái người đến, đem thi thể đồng bạn hắn xử lý một chút, còn hắn thì đi về giáo đường.

Giáo đường lớn nhất New York, cũng là giáo đường lớn nhất nước Mĩ, trong tầng hầm dưới mặt đất tên thánh đường võ sĩ tên là Tiếu Ân, đang hướng đại giáo chủ Lạp Phu La bào cáo tình huống liên quan đến Lưu Vũ Phi. Lạp La Phu nghe xong tiếu ân báo cáo, trầm mặc hình dung những gì Tiếu Ân trải qua, hắn có thể tưởng tượng ra Lưu Vũ Phi rất cường đại.

Sau một lúc lâu Lạp Phu La khẽ vỗ đầu Tiếu Ân, nói: " Hài tử ngươi làm tốt lắm, ngươi là dũng sĩ dũng cảm, không có khuất phục trong tay dị giáo đồ cường đại, sau này thần hội sẽ phù hộ ngươi, hiện tại ngươi đi xuống tu dưỡng một phen, chuyện kế tiếp để ta lo ".

Thấy Lạp Phu La biểu tình từ từ thay đổi, Tiếu Ân nhất thời kêu to: " Giáo chủ đại nhân, ngài nhất định phải tin tưởng lời của ta, tên dị giáo kia thật sự rất mạnh, ngài nhất định phải nhờ giáo hoàng bệ hạ trợ giúp, thỉnh cầu Vatican phái người đến trợ giúp, thượng đế a, cái tên dị giáo đến từ đông phương quả thực chính là ma quỷ, hắn thật sự rất đáng sợ, rất là đáng sợ ".

Lạp Phu La nhẹ nhàng xoa đầu Tiếu Ân chậm rãi nói: " Hài tử nghỉ một chút đi, thần hội phù ngươi, an tâm ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy ngươi sẽ phát hiện tất cả đều tốt đẹp".

Thanh âm của Lạp Phu La có tác dụng thôi miên xâm nhập vào tâm thần Tiếu Ân chậm rãi bao phủ hắn sợ hãi trong lòng.

Tiếu Ân rốt cuộc thiếp đi, gọi hai gã thủ hạ đem Tiếu Ân đi, trong mơ hồ Lạp Phu La cảm giác sắp phát sinh chuyện lớn, Tiếu Ân báo cáo lại rất sâu sắc, làm hắn nghi ngờ.

Đầu tiên là giáo hoàng tự mình hạ lệnh tất cả nhân viên chiến đấu trong giáo đình phải ẩn núp, không cho phép bọn họ xuất hiện trước mắt mọi người.

Tiếp theo Tiếu Ân mang về tinh tức rất không tốt, một người phương đông thân phận không rõ ràng nhưng rất mạnh tới nhà khiêu chiến.

Lạp La Phu dự cảm, lần này chỉ ý của giáo hoàng, cùng tin tức Tiếu Ân mang về có liên quan.

Sự việc quan trọng Lạp Phu La liền báo lên Vatican, thỉnh cầu giáo hoàn giải trừ chỉ ý ẩn tránh tại Mĩ, cho phép nhân viên chiến đấu ở Mĩ chuẩn bị, còn hy vọng Vatican phái mấy cao thủ đến New York tọa trận, tiếp theo cùng nhau đối diện với khiêu chiến.

Bảo La cầm thư tín Lạp Phu La truyền đến, hiện tại hắn còn chưa dám xác định người khơi mào chiến tranh có phải là Lưu Vũ Phi, vạn nhất là thật hắn cũng không cần ra quyết định, trực tiếp báo Lạp Phu La chạy trốn, trái lại không phải Lưu Vũ Phi, quyết định như thế chỉ làm cho người ta chê cười.

Trước kia trên hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á, có hơn một vạn người bị pháp thuật Lưu Vũ Phi tiêu diệt, ngay cả một chút cặn bã đều không còn lại.

Trong hơn một vạn người đại đa số là thiên sứ và thánh kị sĩ mà bọn hén rất kính ngưỡng, Bảo La vừa nghĩ đến tình huống lúc ấy, đến bây giờ toàn thân vẫn đang còn phát lạnh.

Bảo La lần nữa triệu tập tài phán trưởng(giống như trọng tài trưởng), bốn hồng y giáo chủ, ở trong mật thất cùng nhau thương nghị như thế nào ứng phó với khiêu chiến giáo khu tại Mĩ gặp phải. New York, Lạp Phu La kiên nhẫn chờ đợi suốt hai tiếng, rốt cuộc nhận được chỉ ý mới nhất từ Vatican.

Cho phép Lạp Phu La triệu tập nhân viên đấu tại các giáo khu ở Mĩ, mà người trợ giúp từ Vatican trước tiên sẽ tới New York, ra lệnh Lạp Phu La nhất định phải đả kích mạnh mẽ dị giáo đồ khiêu khích kia, trong thư viết: Thần tôn nghiêm sẽ không tha bất cứ dị giáo đồ nào khinh nhờn.

Bảo La đánh cược, người khiêu chiến tại New York không phải Lưu Vũ Phi, bọn họ cũng biết thật sự là Lưu Vũ Phi, hậu quả sẽ không thể tưởng nỗi.

Sau khi Lạp La Phu nhận được chỉ ý, hắn lập tức bắt đầu tổng động viên cuộc chiến, bất quá giáo khu tại Mĩ cũng không có cao thủ tồn tại, bọn họ chỉ có thể điều động thành viên chiến đấu từ các nước khác.

Giáo khu Mĩ đột nhiên có động tỉnh lạ, làm sinh vật hắc ám kinh động, bọn họ nghĩ rằng giáo đình ở Mĩ bắt đầu hành động thanh trừ.

Tiếp theo hắc ám hội nghị tiến hành động viên, hai bên trước kia tại Đông Âu giáo chiến một lần, bởi vì trước đó không nghĩ giáo đình đột nhiên động thủ, kết quả làm cho hắc ám hội nghị tổn thất lớn.

Lần này như thế nào cũng không đạp lên vết xe đổ, chỉ so chậm một chút so với giáo đình liền phát ra lệnh chiến đấu.

Mặc kệ hai thế lực ngo ngoe dục động, Lưu Vũ Phi cho bọn họ thời gian cũng không nhiều.

Mấy giờ sau, bảy người Lưu Vũ Phi từ trong đả tọa tỉnh lại, chuẩn bị bắt đầu đến chơi trận đầu ở phương tây.

Những thành viên giáo đình này chỉ có thể trở thành búp bê của Lưu Vũ Phi mà không phải đối thủ, mà ngay cả một người trong mấy người Sở Tâm Lam bọn họ cũng không có khả năng đối kháng.

Lưu Vũ Phi đem phân bố của các giáo đưởng ở New York nói cho các nàng, khi một mình hắn thuấn di đến New York.

Hôm nay cũng không cần Lưu Vũ Phi xuất thủ, sáu người Sở Tâm Lam tự mình xung phong nhận việc, trò chơi thứ nhất do các nàng bắt đầu.

Các nàng tỏ vẽ muốn đem giáo đình tại New York phá hủy hoàn toàn, đồng thởi còn nói thần chức nhân viên không xứng Lưu Vũ Phi ra tay. Lưu Vũ Phi không nói gì, hắn chỉ cần kết quả mà không phải quá trình. Mấy người Sở Tam Lam mặc dù chưa cùng đánh nhau với người giáo đình, nhưng Sở Uyển Tĩnh tại lần ước hẹn trăm năm trước tiếp xúc qua, bởi vậy nàng đem tất cả hiểu biết của mình nói qua cho sư phụ.

Nhưng Sở Uyển Tĩnh không biết ước hẹn trăm năm trước là tu sĩ khổ tu, cùng với nhân viên thần chức hoàn toàn không phải một việc, bọn họ mới là cao thủ chân chính của giáo đình, mà nhân viên thần chức trong mắt mặt bọn họ, tu vi phổ biến rất thấp.

Sáu người vừa đến bầu trời New York, các nàng lập tức phân tán hướng sáu tòa giáo đính lớn nhất do mình chọn trước bay đi.

Lưu Vũ Phi đến trước một bước, một mình ở giáo đường lớn nhất tại New York, nằm tại quảng trường Hanover gọi là giáo đường Hanover, cũng là giáo đường của Lạp Phu La, quảng trường Hanonover là một ngã tư quan trọng ở New York, số lượng người qua lại rất lớn.

Mà chủ yếu đến giáo đường Hanover cầu nguyện, nhân viên cầu nguyện cũng là nhiều nhất.

Lưu Vũ Phi ngồi tại quán cà phê cách giáo đường một Km, hắn chỉ cần đem thần thức bao phủ toàn New York là có thể thưởng thức tiếp trò chơi.

Thần thức khổng lồ của Lưu Vũ Phi, bao quanh mục tiêu giáo đường tại ngã tư, bên trong giáo đường nhân viên qua lại hết sức bận rộn, vì phòng ngừa vạn nhất các thần phụ đã bị sơ tán, mà từ phụ cận thành thị chạy tới chính là nhân viên chiến đấu, không ngừng phân chia các tòa giáo đường trọng yếu.

Lưu Vũ Phi đồng thời phát hiện vô số sinh vật hắc ám, bọn chúng cũng giống Lưu Vũ Phi ẩn thân theo dõi nhân viên giáo đường, chỉ là hiệu quả của bọn chúng không có tốt như Lưu Vũ Phi.

Lúc này Lưu Vũ Phi phát hiện Sở Uyển Tính cách đây không xa bay tới, hắn mỉm cười: " Cuối cùng cũng tới ".

Sở Uyển Tỉnh cùng sư phụ, và mấy sư thúc sau khi tách ra tìm thẳng tới giáo đường Hanover, lần này nàng cũng không ẩn thân.

Ở quốc nội, Lưu Vũ Phi thường nói với các nàng, ở nước ngoài không cần bận tâm nhiều, ngay cả bị người phàm nhìn thấy cũng không sao.

Những phàm nhân này có thể bắt hắn như thế nào, ngay cả dẫn phát khủng hoảng cũng không cần các nàng quan tâm, chính phủ quốc gia đó sẽ giải quyết.

Lưu Vũ Phi lúc đó cứ đem ý nghĩ như vậy của mình áp đặt cho chư nữ Bổ Thiên Cung, bất tri bất giác các nàng bị đủ loại hành vi của Lưu Vũ Phi ảnh hưởng nặng, trước kia các nàng căn bản sẽ không hiển lộ hành tung của mình như vậy.

Sở Uyển Tĩnh lơ lửng trên bầu trời giáo đường Hanover, truyền âm rành mạch: " Đông phương Bổ Thiên Cung Sở Uyển Tĩnh đặc biệt đến chỉ giáo".

Cùng một câu này được nhắc lại ba lần.

Thanh âm không lớn lắm, nhưng lại dễ dàng truyền đến mọi người tại các khu phố phụ cận.

Tạo ra một trận đại hỗn loạn, vô số người có thể chịu được âm thanh, phát hiện Sở Uyển Tĩnh lơ lửng trên không.

Một người biết bay? hắn làm kĩ thuật gì? hay là đang đóng phim? hay hoặc là một xí nghiệp quảng cáo hoạt động?. Trong đầu mọi người nổi lên đủ loại ý niệm.

Lưu Vũ Phi mỉm cười, hắn không nghĩ Sở Uyển Tĩnh sẽ quang minh chính đại như thế phát ra khiêu chiến, nghĩ thầm: Xem ra các nàng đều là nhân sĩ chính phái, nếu như là ta ta bất chấp tất cả, trước tiên giáng thiên lôi xuống, sau đó không giết người cũng phải dọa bọn hắn một đầu đầy bụi, a a".

Bộ dáng của Sở Uyển Tĩnh hấp dẫn ngày càng nhiều ánh mắt người bình thường, bọn họ đại đa số tưởng rằng đây là đóng phim, một số người lấy ra điện thoại, máy quay phim hướng tới Sở Uyển Tĩnh bấm máy, Sở Tâm Lan và những người khác cũng gặp phải tình huống này.

Sở Uyển Tĩnh mặc dù dùng tiếng Trung để nói, nhưng nhân viên giáo đường có thể hiểu được đem ý tứ của Sở Uyển Tĩnh phiên dịch cho Lạp Phu La.

Trong giáo đường, Lạp Phu La nghe được tiếng Sở Uyển Tĩnh, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng tới, dị giáo đồ ta sẽ cho ngươi biết nơi này không phải địa phương các ngươi có thể giương oai.

Cùng thời gian đó Lạp Phu La nhận được tin tức có người tới năm tòa giáo đường khác khiêu chiến, bất quá hắn cũng không lo lắng, mặc dù thời gian rất cấp bách, bọn họ cũng tụ tập vài thành viên chiến đấu, mỗi giáo đường có một trăm người đến, hắn bên này nhiều nhất có hơn trăm thành viên chiến đấu.

Tại Vatican.

Bảo La cũng nhận được tin tức này, báo cáo lên chỉ là mấy phụ nữ, hắn cũng thở dài một hơi, chỉ cần không phải Lưu Vũ Phi hắn căn bản không để vào mắt.

Vatican cũng không cần phái nhân viên tới.

Lại không nghĩ rằng lần này tới lại là vài nữ tu sĩ ước hẹn trăm năm trước, lúc ấy trong mấy người Sở Uyển Tĩnh không một người nào là bọn chúng có khả năng đối phó.

Lạp La Phu biết bên ngoài giáo đường chặt ních người dân tò mò, một bên chỉ thị thủ hạ báo cảnh sát New York phái người lại đây giải tán người bình thường, một bên mang theo tất cả nhân viên chiến đấu đi ra nghênh chiến.

Ùn ùn tới hơn trăm người, nhất thời đem chiếm cứ một nửa cái sân không lớn lắm của giáo đường, Sở Uyển Tĩnh thấy bọn họ đi ra, tư thái đẹp đẽ lướt xuống, chỉ vào Lạp Phu La xem thường nói: "Bằng mấy người các ngươi cũng dám đi ra ứng chiến, những kẻ công lực mạnh đi đâu rồi?".

Nàng nhìn đám người Lạp Phu La này quả thực rất yếu, không có một chút bộ dáng cao thủ. Một thủ hạ hiểu tiếng trung bên cạnh Lạp Phu La, thấy Sở Uyển tựa như không để bọn họ vào mắt, không khỏi hừ lạnh một tiếng lên, lạnh lùng nói: "Dị giáo đồ cuồn vọng, tự cao, thần tôn nghiêm.... "

" Đừng kéo tên thần chó má của các ngươi ra với ta, nếu như các ngươi không gọi người đến, như vậy hôm nay các ngươi chờ chết đi ".

Sở Uyễn Tĩnh không khách khí chen ngang lời đối thoại của người này. Những người này đối với nàng ngay cả một chút chiến ý cũng không có, mà ngay cả Lạp Phu La thân phận cao nhất tu vi sâu nhất, đều chỉ là tu chân sĩ tu vi kim đan sơ kì.

Những người này căn bản không so được với những người nàng gặp ngày trước, khó trách Sở Uyễn Tĩnh đối với bọn hệ coi thường như thế.

Sở Uyễn Tĩnh bay lại, nhưng lại khiến ở bên ngoài hỗn loạn một trận, mới vừa rồi bọn họ căn bản là không thấy rõ Sở Uyển Tĩnh như thế nào biến mất, bọn họ vẻn vẹn chỉ nhìn thấy một đoàn thân ảnh từ không trung bay xuống.

Lúc này nói là đóng phim căn bản không người nào tin tưởng, rất nhiều người muốn chen vào giáo đường xem kết cục.

Hết lần này tới lần khác vài thành viên bên ngoài giáo đường gắt gao chặn cổng lại không cho bất cứ một người nào tiến vào, ở đây náo nhiệt không thể xem, cảnh sát New York đã tới một bên bọn họ giải tán người, một bên chậm rãi thông xe trên đường.

Ngay cả như vậy tác dụng cũng rất ít, có đôi khi lòng hiếu kì lại hại chết người.

Lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng phi cơ trực thang, hơn nữa còn là hai cái, không biết là ai đưa tin tới đài truyền hình, mấy công ty truyền thông khổng lồ ở Mĩ đều đưa trực thăng tới, đi trước sáu tòa giáo đường phát sinh hiện tượng dị thường quay chụp.

Nhìn trực thăng bay tới, Lưu Vũ Phi rất vui vẻ, như thể vậy chơi mới hay.

Lưu Vũ Phi biết Sở Uyển Tĩnh không thích tiếng phát ra từ các công cụ hiện đại, mỗi lần bị tiếng này xâm phạm biểu tình các nàng tỏ vẻ rất tức giận.

Lưu Vũ Phi vì nhân viên trực thăng mặc niệm một giây đồng hồ, như Lưu Vũ Phi sở liệu, hai chiếc trực thăng vừa mới tới, Sở Uyển Tĩnh liền nhăn mày, thầm hừ một tiếng: " Con chim sắt ghê tởm ".

Thân hình đột nhiên nhảy lên không, hai thành viên trên trực thăng thất kinh, nhưng vận mệnh bọn họ đã định, Sở Uyển Tỉnh lấy đại kiếm ra, thức thứ nhất của Bổ Thiên Quyết xuất ra.

Ngọc thủ chém ra hai lần, hai cố kiếm khí chói mắt từ đầu ngón tay nàng bộc phát ra, lăng không hướng trực thăng đánh tới.

Mấy người trên trực thăng kêu lớn " Không " phanh! Phanh! hai tiếng, kim loại cấu thành trực thanh như đậu hủ bị kiếm khí lợi hại cắt thành hai nửa.

Oanh oanh! Hai tiếng nổ vang lên, trực thanh nổ mạnh trong không trung, hai quả cầu lửa từ không trung rơi xuống đất.

Vì vậy trong đám người bên ngoài giáo đường vang lên tiếng kêu cha gọi mẹ, rất nhiều thị dân bị cầu lửa rơi xuống thôn phệ.

Nhưng Sở Uyển Tĩnh không quan tâm.

Nàng chỉ không thích ở bên bai có tiếng oanh minh chán ghét, lúc này dòng người bên ngoài giáo đường không cần cảnh sát đuổi, bọn họ liền chạy trốn.

Lạp Phu La lúc này không dám nói cái gì tàn nhẫn nữa, tất cả thành viên chiến đấu bị một chiêu của Sở Uyển Tĩnh làm kinh sợ.

Lạp Phu La sắc mặt sớm đã tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán hắn không ngừng chảy xuống.

Mới vừa rồi thành viên giáo đình kia đứng ra nói lời khó nghe, đã sợ sớm không còn đứng vững, nếu như không phải đồng bạn bên cạnh chống đỡ, lúc này sợ đã ngã trên mặt đất.

Sở Uyển Tĩnh quay lại mặt đất, mắt lạnh lunhf nhanh như điện đảo qua mọi người, trong lòng âm thầm thất vọng, đám người này quả thật không có cao thủ. Text được lấy tại Truyện FULL

Chỉ cần một chiêu vừa rồi đã bị sợ đến nỗi mỗi người sắc mặt đều như tro, nơi nào còn có uy phong vừa rồi.

Không muốn bọn họ lãng phí thời gian quý giá của mình, thanh âm Sở Uyển Tĩnh không chút cảm tình nói: " Các ngươi là đám phế vật, quả thực là lãng phí thời gian của ta, ta tiễn các ngươi đi gặp thượng đế đáng yêu vậy ".

Lạp Phu La cho dù nghe không hiểu, hắn cũng biết Sở Uyển Tĩnh muốn hạ sát thủ, hắn hét lớn một tiếng, tất cả thành viên chiến đấu lập thức xuất thần thông mạnh nhất của mình.

Thánh lực thêm vào đại kiếm, thành viên giáo đình phương tây chuyên sử dụng Thánh Kiếm Thập Tam Trảm, hướng Sở Uyển Tĩnh chém tới.

Hơn trăm người liên thủ, thanh thế thật đúng là không tồi, mang theo tiếng gào thét, hướng Sở Uyển Tĩnh.

Trong nháy mắt bị kiếm quang phủ lên, Sở Uyễn Tĩnh đột nhiên động, thân ảnh bay lên trên đỉnh đầu đám người này. Oanh! vị trí nàng mới đứng vừa rồi bị hơn trăm người đập nát tạo thành một cái hố to. Sở Uyển Tĩnh hai tay hoán đổi, mấy thủ ấn thuận tay xuất ra: " Tu La Quyết " từ trên đỉnh đầu hơn trăm người, đột nhiên chụp xuống một tấng hồng vụ, đồng thời bọn họ cũng không cam lòng bỏ qua " Thánh Kiếm Thập Tam Trảm " lần nữa xuất ra, huyết vụ trong thánh quang thanh khiết lần nữa nhấp nhoáng, vô số đạo kiếm khí hướng Sở Uyển Tĩnh trên không trung.

Trong ánh mắt hiện lên sự coi thường: " Tu La Chưởng, tuyệt mệnh ". Trên bầu trời bỗng nhiên chém xuống vô số thủ ấn màu đỏ, kiếm khí đám người giáo đính phát ra, bị chưởng ấn lăng không chém xuống quét sạch, một mảnh huyết chưởng như con rơi hút máu, xuyên qua đám người. Bởi vậy, trong đám người lập tức truyền ra tiếng thê lương bi thảm, như tiếng u hồn đòi mạng phát ra. Ngay cả cảnh sát bên ngoài giáo đường nghe được lông lá toàn thân dựng đứng, cả người không ngừng run lên.

Gần trăm người cùng bị vô số chưởng ấn tạo ra vết thương sâu có thể thấy được xương, hết lần này tới lần khác lại không có giết chết bọn họ.

Cuối cùng trên trời lần nữa hạ xuống thủ ấn máu, mỗi một chưởng phách ra mang đi tính mạng một người.

Máu tươi bắn tung téo ra, khiến cho trong không khí màu hồng càng nồng đầm, mùi màu tươi theo gió truyền đi rất xa.

Chỉ một chiêu của Sở Uyển Tĩnh, đã đem tất cả nhân viên chiến đấu của đại giáo đường Hanover tiêu diệt, nhưng nàng còn chưa chấm dứt.

Lần nữa bấm thủ ấn, mấy phù cú quái dị đánh vào giáo đường " Phá " lập tức vang lên một trận tiếng nổ, giống như tiếng sấm mùa xuân, chấn động cả đại địa.

Tòa giáo đường có lịch sử đã lâu, vẻn vẹn chống giữ ba mươi giâu, liền biến mất khỏi nhân gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.