Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 288: Không thấy




Khí tức của Lạc Thần quanh quẩn xung quanh ta, phả đến tai ta có chút ngứa.
Lúc trước ta cùng nàng xa cách nhau, chịu đựng hơn mấy tháng khổ tịch, hàng đêm khó có thể lâm vào giấc ngủ. Có khi nửa mê nửa tỉnh, sờ soạng trước ngực, nhưng lại là trống rỗng, chỉ đành phải ngồi dậy, nhìn gian phòng trống rỗng lạnh lẽo mà run sợ.
Đoạn thời gian kia, ta trôi qua rất đờ đẫn, tâm như đã chết.
Hôm nay thật vất vả chờ được nàng trở về, một viên tâm rốt cục giống như khôi phục lại nhịp đập, mà lại đập đến kịch liệt như vậy, bảo ta làm sao có thể không nhớ nàng.
Bị nàng ôm từ sau như vậy, lại nghe nàng nhẹ giọng nói khẽ, ta chỉ cảm thấy đầu quả tim đều muốn run rẩy.
Nàng càng đi quá giới hạn, ta ngược lại càng vui mừng.
Chỉ ngóng trông nàng đi quá giới hạn nhiều một chút càng tốt.


Cái suy nghĩ này chắc chắn là thập phần không biết xấu hổ, nhưng giờ này khắc này, ta ở đâu còn để ý những cái đó.
Buổi chiều ta có rất nhiều băn khoăn, phải để ý Trường Sinh, còn phải để ý chọn mua một vài thứ vụn vặt trong nhà, cái này cũng muốn để ý, cái kia cũng muốn để ý. Nhịn lâu như vậy, rốt cục nhịn đến lúc mọi thứ đã thoả đáng, hiện tại ta mới không muốn nhịn nữa.
Thân mình của ta ở trong ngực nàng giật giật, chuẩn bị xoay người sang chỗ khác, cẩn thận nhìn lại bộ dáng của nàng.
Chờ đến lúc bốn mắt chạm vào nhau, không khí vừa vặn phù hợp, ta liền có thể thuận lý thành chương mà hôn nàng.
Ta suy nghĩ như vậy, hai tay đặt trên cánh tay của nàng, thoáng dùng lực, muốn làm cho nàng buông ra chút ít, để có thể ở trong ngực nàng xoay chuyển thân mình. Ai ngờ nàng lại không buông tay, giống như vừa rồi mà đem ta ôm chặt trong ngực, đầu càng dán tới gần đây, cái cằm đặt ở trên vai ta.


Ta có chút nóng nảy, rồi lại cảm thấy kỳ quái.
Ta đều đã nhích người gợi ý cho nàng, xưa nay nàng luôn là người dễ dàng nhìn thấu tâm tư người khác, vì sao hiện giờ lại không hiểu được ý đồ của ta.
"Ngươi để cho ta xoay qua chỗ khác." Không có cách nào khác, ta chỉ đành thấp giọng thúc giục.
"Xoay qua làm cái gì?" Nàng biết rõ còn cố hỏi.
Ta bị nàng làm nghẹn lại: "Ngươi nói xem ta xoay qua làm gì?"
"Ta không biết, sao có thể nói bừa."
Nàng giả bộ đến giống như là người vô tội, tức giận trong lòng ta bốc lên lại như bị ngăn ở yết hầu, rồi lại không thể trực tiếp nói ra ta đang muốn xoay qua chỗ khác để hôn nàng.
Tuy nói ta đã hạ quyết tâm không muốn lại đi để ý cái này để ý cái kia, chỉ hận không thể dùng hết tất cả vốn liếng đi quấn lấy nàng một đêm, nhưng chút da mặt này ta còn muốn để ý đến.


Ta chỉ đành uyển chuyển nói: "Ta muốn mặt đối mặt nhìn thấy ngươi, cũng không muốn ngươi ở sau lưng ta."
Nếu không ta làm sao có thể hôn được nàng.
Lạc Thần từ hai tay đổi thành một tay ôm lấy ta, tay kia chậm rãi di chuyển đến bên trên mu bàn tay của ta, nhẹ nhàng từng chút, lại nói: "Nhưng lần này ta muốn ở sau lưng ngươi."
Ta: "......"
Trong khoảnh khắc, toàn thân ta giống như run lên một cái
Sau lưng?
Có......có ý tứ gì, chẳng lẽ lát nữa nàng muốn từ phía sau lưng mà tới sao?
Đến tột cùng là nàng thật sự chỉ muốn như vậy, hay là ta đã bị suy nghĩ sâu xa xông đến đầu óc nóng lên, nhất thời phân không rõ ý tứ bên trong lời nói này của nàng.
Hai gò má ta nóng bừng, tâm tư loạn chuyển, cảm thấy trong lời nói của nàng nhất định là cất giấu thâm ý.
Chẳng qua là lúc trước rõ ràng đã nói tối nay chỉ có ta được ăn nàng, nàng lại muốn ở sau lưng ta, nếu như nàng thật đúng luôn ở sau lưng ta, sẽ dễ dàng ăn ta, mà ta phải làm thế nào để ăn nàng? Ta bắt đầu suy nghĩ kỹ càng, nhất thời còn chưa nghĩ ra.
Chỉ trách ta ở phương diện này quá mức tài sơ học thiển, còn không biết rõ huyền diệu trong chuyện này.
Hoặc là, chuyện này vốn dĩ khó có thể làm được. Nàng nói như vậy, bất quá là muốn ám chỉ cho ta biết, tối nay nàng muốn động ta.
Trên lưng ta nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, mạnh miệng nói: "Ngươi cứ muốn ở sau lưng làm cái gì, nữ quỷ mới có thể lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau."
"Nữ quỷ?" Thanh âm của nàng ẩn dấu vài phần ý cười, dùng đôi má cọ vào sợi tóc của ta.
Vừa nhắc tới việc này, ta cắn răng nói: "Lại giả bộ. Mới vừa rồi không phải ngươi bố trí ta ở trong chuyện quỷ sao? Một khi tiến vào phòng tắm, nhất định phải cởi y phục, thử nước ấm, hơn nữa ta mua hoa, tự nhiên sẽ làm cánh hoa rơi vãi xung quanh bể tắm, đây đều là quá trình thập phần bình thường, ngươi đoán được sự tình ta sẽ làm, lại cố ý nói tỉ mỉ."
"Vậy ngươi cảm thấy nữ tử trong chuyện quỷ kia, thật ra là chỉ ngươi?" Lạc Thần hỏi ta.
"Chẳng lẽ còn không phải?" Ta hỏi lại.
"Vậy nữ quỷ kia là ám chỉ người phương nào?"
"Còn phải nói sao?" Ta khẽ nói: "Nữ quỷ trong chuyện xưa xuống tay với đai lưng nàng kia, chiếm hết tiện nghi, hiện tại ngươi đi quá giới hạn như vậy, cùng nữ quỷ trong câu chuyện kia không có sai biệt, tự nhiên là ám chỉ ngươi."
"Rất tốt." Lạc Thần nói.
"Ta nói ngươi là nữ quỷ, ngươi lại nói tốt?" Ta có chút nhịn không được, thiếu chút nữa không thể kéo căng thần sắc, lúc này nói đùa cùng nàng, lại thiếu chút nữa chậm trễ chính sự, vội vàng dùng tay ở trên người nàng vỗ nhẹ một chút, nói: "Ngươi đến phía trước ta, ta muốn nhìn ngươi."
"Nữ quỷ không thể bại lộ ở trước mặt người khác." Nàng nhẹ lẩm bẩm: "Sẽ hù đến ngươi."
Nàng lúc này nói hươu nói vượn, mà lại một mực chỉ nói về nữ quỷ, nhưng thời khắc này có "Nữ quỷ" như nàng ở sau lưng, ta một chút cũng không thấy sợ, ngược lại bị nàng câu ra vài phần ám muội, phối hợp nàng nói: "Rất nhiều nữ quỷ trong chuyện xưa đều rất mỹ mạo, làm sao hù được ta."
Lạc Thần lại nói: "Ta chỉ nghe qua rất nhiều Hồ Ly tinh trong chuyện xưa đều rất mỹ mạo."
Ta: "......"
Nàng ở bên tai ta nhẹ nhàng cười cười.
Tai ta như tê dại đi, thần sắc chống đỡ nói: "Nữ quỷ cũng là như thế."
"Ngươi mới nghe qua được mấy câu chuyện quỷ, nào biết những thứ này?"
"Ta đã nghe qua không ít chuyện quỷ." Ta nghĩ đến chuyện cũ, thập phần bất đắc dĩ đáp một câu.
"Ta chỉ kể qua cho Trường Sinh nghe rất nhiều chuyện quỷ, ở trước mặt ngươi mặc dù cũng có nói, lại chỉ là ít ỏi vài câu chuyện, 'không ít' này từ đâu mà đến?" Nàng cũng thật có vài phần nghi ngờ.
"Không phải nghe ngươi kể."
"Vậy đó là người phương nào?"
Ta thở dài: "Là...... Côn Luân."
"Côn Luân tiền bối đã từng kể cho ngươi rất nhiều chuyện quỷ sao?"
Dĩ vãng ta nghe nàng nhắc tới Côn Luân, đều là ở phía sau kèm thêm hai chữ tiền bối, rất kính trọng Côn Luân. Nhưng hôm nay nghe tới, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, bất quá nàng đã có thói quen gọi như vậy, tất nhiên là sẽ không thay đổi.
Ta liền cười nàng: "Lão yêu tinh ngàn năm như ngươi, đã một đống tuổi rồi, còn gọi Côn Luân tiền bối, ngươi cũng không biết xấu hổ."
"Kính xưng có khi không quan hệ đến niên kỷ, mà phải xem đối phương là người phương nào." Lạc Thần nghiêm nghị nói: "Côn Luân tiền bối là sư tôn ngươi, ngươi là thê tử của ta, ta tất nhiên phải kính trọng nàng."
"Ngược lại là cũng rất biết nói chuyện." Ta nghe xong lời ngon tiếng ngọt này, rất hưởng thụ, lại nói với nàng: "Lúc ta còn niên thiếu, được mẫu thân Sư Cẩm Niệm cùng Côn Luân nhặt về, ba người đều ở tại Huyên Hoa Hiên, khi đó Côn Luân thường xuyên giận ta, rất hay cùng ta đối nghịch, nàng luôn thỉnh thoảng tính kế ta một phen. Lúc ấy ta đã quên hết chuyện trước kia, mẫu thân để cho nàng dạy ta đọc sách, lúc mẫu thân ta ở bên cạnh, nàng ở trước mặt ta luôn đọc các loại sách hay, nhưng khi mẫu thân của ta đi rồi, nàng liền sẽ kể chuyện quỷ cho ta nghe, dùng cái này để làm ta sợ."
"Khi đó ngươi còn chưa trưởng thành, nhìn ngươi nhỏ như vậy, Côn Luân tiền bối vì sao lại sinh khí với ngươi?"
Ta nghĩ tới Côn Luân, trong lòng có chút chua xót, nhớ lại chuyện cũ lại cảm thấy buồn cười, ngũ vị tạp trần nói: "Bởi vì mẫu thân ta thập phần sủng ái ta, ta cũng thường xuyên dán lấy mẫu thân, từ khi ta xuất hiện, Côn Luân rất hiếm khi có cơ hội được đơn độc thân mật cùng mẫu thân ta, nàng nghẹn đến muốn hỏng, liền nhìn ta không vừa mắt."
Lạc Thần nghe được có chút ngoài ý muốn: "Côn Luân tiền bối là người như vậy?"
Ta nói: "Ngươi cho rằng Côn Luân suốt ngày bưng lên giương mặt nghiêm túc, liền cảm thấy nàng vẫn luôn là người đứng đắn sao? Lúc nàng còn trẻ, chỉ cần là gặp phải sự tình có liên quan đến mẫu thân ta, liền dễ dàng xúc động."
Nói đến chỗ này, lòng ta ảm đạm xuống: "Cũng chính là bởi vì phần xúc động này của nàng, mới gây ra sai lầm lớn, lúc nàng hối hận thì đã muộn rồi. Từ khi mẫu thân của ta rời đi, nàng hoàn toàn thay đổi bản thân, đem phần xúc động ở bên trong kia khoét đến máu tươi đầm đìa, triệt để ném đi, từ đó nàng chỉ còn lại là một thân cây khô héo."
Lạc Thần trầm mặc một lát, nói: "Từ nhỏ ngươi đã sợ tối, sợ quỷ, sợ sét. Ta hiểu được nguyên nhân ngươi sợ tối, là bởi vì lúc trước ngươi bị nhốt ở Long Tỏa Trầm Uyên ngàn năm, bên trong Hỗn độn cảnh tối đen như mực, ngươi cảm thấy rất hoảng sợ. Vậy sợ quỷ, nguyên nhân chính là bởi vì Côn Luân tiền bối lúc trước dùng chuyện quỷ hù dọa ngươi sao?"
"Ta rất sợ quỷ, một nửa nguyên nhân đúng là bởi vì Côn Luân." Ta lười biếng tựa ở trong ngực nàng, nói: "Chuyện quỷ của Côn Luân so với chuyện quỷ ngươi kể rất bất đồng, ngươi thường xuyên bịa chuyện, tự bài bố. Còn Côn Luân đều là dựa theo trong sách một chữ cũng không sót mà đọc lại, những cuốn sách chép lại chuyện quỷ kia thật sự vô cùng khủng bố, mỗi cái nữ quỷ đều là trẻ tuổi mỹ mạo, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ khiếp người. Đoạn thời gian kia, ban đêm ta thường mơ thấy ác mộng, mộng thấy nữ quỷ đến bên cạnh giường của ta để ăn ta, chỉ dám trùm chăn ngủ, mẫu thân của ta luôn để ý, đem ta từ trong chăn kéo ra."
"Vậy một nửa khác là vì sao?"
"Là vì mẫu thân Lưu Thiều của ta." Ta nghĩ đến mẫu thân Lưu Thiều cũng rất khổ sở, nói: "Lúc ta còn nhỏ theo mẫu thân Lưu Thiều đi qua một tòa thành quỷ quái của tộc Chiến quỷ, đi đến một cái sơn động, bên trong thật sự rất tà môn, nhìn không thấy đồ vật bên cạnh, lại nghe đến một chút động tĩnh cổ quái, ta cho rằng bên trong có ma quái, bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía, vừa vào sơn động kia một lát, liền bỏ chạy ra ngoài."
Tật xấu sợ quỷ của ta, đích thật là có từ nhiều năm trước, bởi vì ám ảnh tâm lý lúc nhỏ rất khó tiêu trừ, đến hôm nay cũng khó có thể khắc phục được nỗi sợ quỷ.
Ta không sợ quỷ vật, quỷ vật tới, ta dám đánh nó, cũng có không ít biện pháp để đối phó với nó.
Nhưng quỷ ở trong chuyện xưa phần lớn đều là vô hình vô chất, nhìn không thấy, sờ không được, làm cho lòng người hốt hoảng.
"Lúc ngươi còn nhỏ, chuyện lý thú ngược lại là rất nhiều." Lạc Thần đại khái là nghe ta kể lại chuyện cũ năm xưa cảm thấy hứng thú, lại nói: "Còn sét đánh thì thế nào?"
Ta nhớ lại cái này, càng cảm thấy bất đắc dĩ: "Cũng là bởi vì mẫu thân Lưu Thiều của ta. Nàng là Chiến Quỷ, tự nhiên cùng mẫu thân nhà bình thường bất đồng, nàng thân là Chiến Quỷ Nữ Vương, Thần Hoàng Vương Hậu, hứng thú lớn nhất chính là nấu cơm. Trước lúc lâm bồn, còn dám xuống bếp làm điểm tâm, kết quả đau bụng, nhưng thời điểm nàng cảm giác được đau đớn, lệ khí Chiến Quỷ sẽ đem hết thảy chung quanh chấn nhiếp ở bên ngoài, người trong Hoàng tộc cũng không dám lại gần, lúc sau dưới sự giúp đỡ của cô cô, mới ở trong phòng bếp sinh ra ta."
Lạc Thần bên tai ta đùa cợt nói: "Đây là lý do vì sao trù nghệ của ngươi tinh diệu như vậy?"
Ta: "......"
"Mẫu thân bất đồng với người khác như vậy, làm sao lại khiến ngươi sợ sét đánh?" Lạc Thần nói.
Ta nghe nàng gọi mẫu thân tự nhiên như vậy, trong lòng liền ngọt ngào, nói: "Nàng đã là Chiến Quỷ như vậy, hành sự tất nhiên sẽ vượt xa mẫu thân nhà bình thường. Lúc còn nhỏ, nàng vì rèn luyện ta, đem ta nhét vào trong một cái chuông lớn, chuông lớn này xuất hiện từ thời Thiên Hoàng tuyên cổ, có thật nhiều miệng, đến nay ta cũng không biết được nó dùng để làm gì. Chỉ biết được chung quanh có vẽ lôi trận, ta ở bên trong chuông nghe bên ngoài sấm sét từng trận, bị dọa sợ đến phát khóc, từ đó về sau, mưa to gió lớn nghe được tiếng sấm, ta liền lạnh run."
"Mẫu thân không hổ là mẫu thân."
Ta hừ một tiếng, nói: "Nói với ngươi bí mật nhiều năm như vậy, ngươi đã nghe đến thoả mãn sao?"
"Thoả mãn."
"Vậy để báo đáp lại, còn không mau cho ta nhìn ngươi một chút, một mực núp ở phía sau làm gì."
Lạc Thần nói: "Nữ quỷ sợ sẽ hù đến cô nương sợ quỷ như ngươi, chỉ đánh phải núp ở phía sau đầu."
"Còn ở đây giảo biện, đều nói tất cả nữ quỷ trong chuyện xưa rất đẹp mắt, mau mau hiện thân, để cho ta thưởng thức một phen." Tay của ta ngả vào bên cạnh eo nàng, xoa nhẹ một cái.
"Những thứ đẹp mắt kia đều là ngụy trang."
"Ngươi cũng tranh thủ thời gian ngụy trang một chút." Ngón tay ta vân vê nàng thúc dục, chỉ hận không thể lập tức hôn nàng, không biết tại sao nàng không chịu buông tay.
"Ta là nữ quỷ có tu vị thấp nhất, còn không biết làm thế nào để ngụy trang." Lạc Thần một tay đưa qua, che lại cặp mắt của ta, một tay ôm chặt lấy ta, nói khẽ: "Cô nương, ngươi không thể nhận ra ta."
Gió lạnh lại thổi vào, ta bị nàng che lấy hai mắt, chỉ cảm thấy thân thể càng nóng lên, nói: "Lúc ngươi đi vào chưa đóng cửa sao?"
"Chưa từng." Lạc Thần nói: "Lúc trước ta tiến vào, trên tay có bưng đồ vật, nếu như đóng cửa, nhĩ lực của ngươi tốt như vậy, vừa nghe được tiếng đóng cửa, liền sẽ biết được ta đã vào. Cho nên ta đem những vật kia đặt ở ngoài cửa, cũng chưa từng đóng cửa."
Ta tức giận nói: "Ngươi quả nhiên là có chủ tâm muốn vào đây dọa sợ ta."
"Hù dọa người là thiên chức của nữ quỷ."
Ta: "......"
"Ngươi đi đóng cửa lại, ta...... lạnh." Ta nói.
Kỳ thật ta sắp nóng đến hỏng rồi, nhưng nếu như cửa không đóng, ta liền không dám đi tắm rửa, chỉ đành phải tranh thủ thời gian hối thúc nàng đi đóng cửa, rồi cùng nàng tiến vào bể tắm.
"Được." Lạc Thần nói: "Vậy ngươi không thể mở mắt, nếu không để nữ quỷ biết được ngươi nhìn thấy nàng, nàng sẽ rời đi."
Ta: "......"
Tuy rằng nàng đang lượn quanh ta, nhưng từ trong đó ta lại nếm ra được vài phần thú vị. Nàng muốn làm nữ quỷ sao, ta đây liền thành toàn cho nàng.
Ta kéo khóe miệng, nén cười nói: "Ta cam đoan không mở mắt."
Bàn tay đang che mắt ta liền thu hồi, Lạc Thần cũng buông lỏng ra ta.
Toàn thân ta buông lỏng, biết được nàng đang đi về phía cửa, liền nhắm mắt, chờ nàng trở lại.
Chốc lát sau, truyền đến tiếng đóng cửa, gió lạnh bị chắn ở bên ngoài, ta lập tức nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có chút không thể chờ đợi được nữa.
Lạc Thần đi trở về, có thể nghe được nàng đem đồ vật đặt tại trên bàn thấp, giống như các loại ly, chén nhỏ, đĩa, còn có vài thứ khác, lúc tiếp xúc cùng mặt bàn, phát ra thanh âm cực thấp lại thanh thúy.
"Ngươi cầm thứ gì đến đây vậy?" Ta hỏi nàng.
"Vài thứ lúc tắm rửa cần dùng đến." Trong lúc nói chuyện, Lạc Thần đã đi đến đằng sau ta, nói: "Đợi đến lát nữa không thể nhìn ta, ngươi làm được sao?"
"Có thể." Trong lòng ta lại tính toán, ta lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, nàng làm sao có thể biết được, ngoài miệng nói: "Nữ quỷ không cho ta nhìn, ta cam đoan không nhìn."
"Ta không rảnh tay, không thể vẫn một mực lấy tay che mắt ngươi." Lạc Thần đứng đắn nói.
Ta hiểu rõ hàm nghĩa ba chữ mập mờ "không rảnh tay" của nàng, nói: "Ta sẽ tự nhắm mắt."
"Cái này cũng không ổn." Lạc Thần ở sau lưng ta cử động, phát ra tiếng xột xoạt nói: "Ta phải tìm cái biện pháp ổn thỏa hơn."
Ta không hiểu được nàng đang làm cái gì ở đằng sau ta, hơi hé mở tầm mắt, đã thấy nàng thò tay từ phía sau tới, trong tay quấn một mảnh vải trắng.
Nàng dùng hai tay kéo thẳng mảnh vải kia, đem nó nhẹ nhàng che lại hai mắt ta.
Trong lòng ta run lên: "......"
______
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nữ quỷ Preston về sau, lại là che mắt Preston 【.
Lợi hại cũng là ngươi đám bọn họ hai cái lão Yêu tinh lợi hại 【.
Lần trước Bá Vương phiếu vé trúng thưởng người Âu châu là"Lâm Giang sông bên trên" , nơi đây nói một chút, thứ hai Hắc Bạch sọ não sẽ ở họa (vẽ) tốt về sau tặng cho ngươi ~
Để cho:đợi chút nữa lần rút thưởng lúc, chúng ta tiếp tục người thứ ba sọ não 【.
Cảm tạ chấm điểm nhắn lại quăng uy (cho ăn) còn có ba ba 【.
_____
Thân gửi tặng chương đến các bạn. Cảm ơn đã ủng hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.