Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 287: Đi quá giới hạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về phần cái bể tắm này, ta cũng dùng tới cơ quan thuật.
Bất quá cơ quan sử dụng trong lúc xây bể tắm, là loại cơ quan đơn giản nhất. Trong sinh hoạt hằng ngày cơ quan được sử dụng chỉ vì nhanh và tiện, tất nhiên không thể theo kịp các loại cơ quan chặt chẽ phức tạp khác.
Chỗ tiếp giáp bể tắm được gắn hai thanh ống trúc, một lạnh một nóng, xuyên phòng này mà ra, đi đến bên cạnh.
Bên cạnh phòng tắm lớn chính là phòng chứa nước, bên trong có đặt riêng hai bể nước nóng cùng nước lạnh, dung tích rất lớn có thể đựng được rất nhiều. Bên trong đáy bể nước nóng có một chỗ rỗng, còn làm một cái lồng lớn, có thể châm củi nhóm lửa ở trong, chờ toàn bộ nước trong bể được đun nóng lên, còn có thể lấy than ở trong bếp, liên tục giữ ấm.
Bể nước nóng cùng bể tắm được nối liền tương liên nhau bằng ống trúc, ở miệng ống trúc bên phía bể tắm xưa nay luôn có phiến che nghiêm mật, lúc tắm rửa đẩy ra phiến che, liền có thể nhẹ nhàng mà rót nước ấm vào bể tắm.


Mặc dù tắm rửa cần đến một nửa nước lạnh, nhưng chỉ cần trong bể nước còn có nước ấm, liền có thể thêm vào.
Mà bể nước lạnh lại cùng nước giếng trong sân tương liên với nhau, nước giếng được múc lên, thông qua ống trúc được nối liền vào bể nước lạnh, rót nước giếng vào bên trong bể. Ở một chỗ khác cũng nối liền với bể tắm, vừa có thể đồng thời rót nước ấm vào bể, lại có thể thuyên chuyển nước từ bể nước lạnh vào trong, điều hòa thành nước ấm, rất thuận tiện. Mặt khác, bể lạnh cùng bể nóng cũng thiết trí ống trúc nối liền nhau, đầu tiên đem nước ở bể lạnh rót vào bên trong bể nóng, khi đó bể nóng mới có thể có nước để đun.
Chỉ là nếu như lấy ống trúc bình thường để dẫn nước ấm, không dùng được bao lâu liền muốn thay đổi cái mới, mỗi lần thay rất phiền toái, nhưng mà thanh trúc này được ta ngâm qua nhựa Rèn thể thảo, không có phiền toái như vậy.


Hoàng Đô được Thiên Hoàng tuyên cổ thần tức tẩm bổ, kỳ trân dị bảo khắp nơi, có rất nhiều côn trùng, chim thú, hoa cỏ cây lạ mà bên ngoài không có. Có vài người chỉ vì một cây linh dược, liền muốn trăm phương ngàn kế tiến vào Hoàng Đô, nhưng bên ngoài Hoàng Đô ảo trận ngàn vạn, chưa từng có ngoại nhân có thể tìm được đường vào.
Rèn Thể thảo là một loại cỏ quý hiếm chỉ có ở Hoàng Đô, rất khó nghiền nát, nhưng nếu sử dụng biện pháp đặc biệt thì có thể lấy ra được nhựa cây của nó.
Lúc rèn, nếu đem đao kiếm vừa đúc xong ngâm ở bên trong nhựa cây này vài ngày, liền có thể tạo ra một tầng cực mỏng quang màng phía ngoài kiếm, nhìn không thấy, lại dị thường chắc chắn.
Chờ bể tắm được rót vào xấp xỉ nước, còn có một chút sẽ đầy, ta liền ngồi ở bàn thấp bên cạnh chậm rãi chờ đợi.


Lụa trắng sau lưng rũ xuống, ta không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn nước trong bể tắm chậm rãi dâng cao.
Phòng tắm tĩnh mịch, ta cảm thấy có chút lạnh, suy nghĩ cũng thả bay xa.
Kỳ thật ý tưởng về bể tắm này, mới đầu không phải xuất phát từ tay ta.
Mà là Côn Luân.
Ta từng xem qua bản thảo của Côn Luân, hôm nay cũng ở trên nền móng Côn Luân dựng nên, tiến hành hoàn thiện, mới xây một gian phòng tắm lớn như vậy.
Lúc trước khi xem bản thảo, ta cũng không rõ vì sao Côn Luân là người thông hiểu cơ quan thuật như vậy, lại sẽ có tư tưởng nhàn hạ thoải mái đi suy tư một cái bể tắm, thật sự là vô cùng không biết trọng dụng nhân tài.
Đợi cho đến sau khi biết được chân chính quan hệ giữa mẫu thân Sư Cẩm Niệm của ta cùng nàng, ta mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng vốn dĩ muốn ở Huyên Hoa Hiên xây một cái bể tắm như vậy là để nàng và mẫu thân Sư Cẩm Niệm của ta cùng nhau tắm.
Côn Luân nghĩ đến thật đẹp.
Lúc ta còn niên thiếu, khuôn mặt Côn Luân luôn luôn bình tĩnh, đối với ta rất nghiêm khắc, trong việc học nếu như vẫn chưa hoàn thành, sẽ phạt ta đi ra ngoài đứng.
Lạc Thần cùng nàng bất đồng, năm đó ta vẫn còn nhỏ, thời gian cùng Lạc Thần ở Thanh Huyên, ngoài miệng Lạc Thần tuy rằng nói sẽ phạt ta đi góc tường đứng, nhưng một lần cũng chưa từng thật sự phạt qua ta, bất quá là che dấu sự mềm lòng của nàng mà thôi.
Côn Luân nhưng sẽ thực sự phạt, tuyệt đối không hai lời. Ta bị phạt đứng mấy lần, rất hiểu tư vị khó chịu kia, việc học tự nhiên không dám trì hoãn.
Nhưng Côn Luân ở trước mặt mẫu thân Sư Cẩm Niệm của ta, lại hoàn toàn là một bộ dáng khác.
Lúc mẫu thân Sư Cẩm Niệm của ta còn tại thế, ta được nàng cùng Côn Luân nhặt về, ba người một nhà dừng lại ở Huyên Hoa Hiên.
Khi đó ta mới từ mộ công chúa Cô Tô trốn ra, thân thể yếu ớt, ban đêm thường xuyên gặp phải ác mộng, mẫu thân đau lòng ta, đêm đến liền ôm lấy ta ngủ, Côn Luân chỉ đành phải ở trong một gian phòng khác một mình.
Mới đầu, Côn Luân ở trước mặt ta rất nghiêm túc, sau lưng kỳ thật rất dính mẫu thân ta, ngại vì mẫu thân luôn mang theo ta, nàng chưa từng có bao nhiêu cơ hội dán sát vào mẫu thân. Trong lòng Côn Luân có oán hận, mỗi ngày nhìn thấy ta, liền xụ mặt.
Khi đó ta rất sợ Côn Luân.
Chịu đựng mẫu thân đi dỗ ta ngủ một đoạn thời gian, Côn Luân rốt cục không thể nhịn được nữa. Một đêm, ta đang ngồi ở trên giường chờ mẫu thân tới đây cùng ta, không nghĩ tới lại chờ đến Côn Luân.
Côn Luân nhìn chằm chằm vào ta, lạnh lùng nói: "Tối nay Niệm Nhi sẽ không tới, ngươi chớ chờ đợi."
Ta co rúm lại nhìn nàng: "...... Vì sao?"
Côn Luân đáp: "Niệm Nhi nói rằng tối nay không muốn cùng ngươi ngủ, nàng muốn ngủ chung cùng ta."
Ta cho là thực, trong lòng ủy khuất, lại chỉ có thể một mình núp trong chăn nằm ngủ. Ngủ đến mơ mơ màng màng, ta cảm giác được mẫu thân đi đến bên giường nhìn lấy ta, nhưng sau khi nàng nhìn ta xong, lại thật sự rời đi.
Ta rất khổ sở, lặng lẽ đứng dậy, đi đến trước cửa phòng của mẫu thân cùng Côn Luân.
Đèn đã tắt, lại có thể nghe được tiếng cười của mẫu thân ở bên trong.
Mẫu thân ta ở trong phòng nhẹ giọng cười hỏi Côn Luân: "Ngũ tỷ, ngươi thoải mái sao?"
Thanh âm của Côn Luân có chút kỳ quái, giống như đang than nhẹ, còn thở dốc từng hồi một. Khi đó ta thật sự không hiểu, Côn Luân rõ ràng là không thoải mái, bằng không thì vì sao nàng lại phát ra thanh âm khó chịu như vậy.
Nhưng Côn Luân lại run rẩy đáp: "Niệm Nhi, rất..... thoải mái."
Mẫu thân ta vừa cười vừa hỏi: "Ngũ tỷ, ngươi có muốn thoải mái hơn một chút không?"
Mẫu thân gọi Côn Luân là Ngũ tỷ, khi đó ta đứng ở ngoài cửa, cũng nghe được có chút không quen. Ngày thường mẫu thân gọi 'Côn Luân' tương đối nhiều, Ngũ tỷ rất ít khi gọi qua. Côn Luân là Ngũ đệ tử của Phong thuỷ lão sư Nhiếp Ô Ảnh, mẫu thân của ta lại là nữ nhi của Thiên Quan Sư Lãng, hai người cũng không phải là đồng môn.
Nhưng ban đêm, khi mẫu thân và Côn Luân ngủ cùng một chỗ lại sẽ gọi nàng Ngũ tỷ, còn gọi đến uyển chuyển như vậy, lúc ấy ta không biết lý do vì sao.
Chẳng qua là, mẫu thân xưa nay luôn gọi nàng là Côn Luân, ta tỉnh tỉnh mê mê, cũng học theo mẫu thân gọi như vậy.
Ngay từ đầu Côn Luân còn nhíu mày, rất không vui: "Ngươi bộ dáng nho nhỏ, là vãn bối, sao dám gọi thẳng tên ta."
Mẫu thân ta lại ôn nhu nói: "Y Nhi, sau này ngươi cứ gọi nàng là Côn Luân, nàng không dám không đáp ứng."
Mẫu thân ta lên tiếng, Côn Luân mới thôi, từ đó về sau, ta liền một mực gọi nàng là Côn Luân, từ nhỏ đến lớn, chưa từng thay đổi.
Đêm dần về khuya, trong phòng có tiếng cười đồng thời vang lên, còn có một chút tiếng động xột xoạt. Ta không biết động tĩnh kia rốt cuộc là cái gì, nhưng ta hiểu được, mẫu thân ta và Côn Luân ngủ cùng một chỗ, so với ngủ cùng ta, xem ra càng vui vẻ hơn.
Côn Luân nhất định cũng rất vui khi cùng mẫu thân ta ngủ chung, bằng không vì sao không thoải mái, cả người đều run rẩy còn có thể nói là thoải mái, nàng có lẽ rất ngóng trông được cùng mẫu thân ta ngủ chung một chỗ.
Các nàng càng vui vẻ, ta liền càng thương tâm, đã cho rằng mẫu thân không còn thương ta, cho nên mới muốn ngủ cùng Côn Luân, cũng không muốn giúp ta.
Ban đêm không ngủ được, ta liền trở lại trước phòng mình, ngồi bên bậc cửa trước phòng vụиɠ ŧяộʍ khóc, còn không dám khóc to sợ các nàng nghe thấy.
Đêm khuya sương lạnh, ta khóc một hồi lâu, lúc này mới trở về nằm ngủ, kết quả nhiễm phong hàn, ngày hôm sau thức dậy vẫn một mực ho khan.
Ta vừa ho vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy mẫu thân cùng Côn Luân từ trong một gian phòng khác đi ra, mẫu thân ta mặt mày mang đầy ý cười, xuân phong dịu dàng, Côn Luân một tay vịn eo, một tay vịn lấy vai mẫu thân ta, giống như hận không thể treo ở trên người nàng.
Côn Luân nhìn thấy ta, lúc này mới thần sắc nghiêm nghị, đứng thẳng người.
Mẫu thân nghe thấy ta ho khan, vội vã chạy qua hỏi ta: "Xảy ra chuyện gì, là ban đêm đá chăn ra nên nhiễm phong hàn?"
Nàng ôm ta, thấp giọng tự trách nói: "Nếu sớm biết được ngươi sẽ đá chăn, đêm qua ta liền không để cho ngươi ngủ một mình. Nhưng đêm qua Côn Luân nói với ta, ngươi muốn luyện can đảm, không chịu để cho ta dỗ ngươi ngủ, ta tới đây thấy mình ngươi sớm đã ngủ, chỉ đành phải theo ý ngươi. Là mẫu thân không tốt, mẫu thân không nên tùy ý ngươi làm như vậy, đáng lẽ phải đi theo bồi ngươi."
Lúc ấy ta mờ mịt nhìn qua mẫu thân, nói: "Ta chưa từng đá chăn. Là Côn Luân đêm qua tới đây nói, ngươi không muốn ngủ cùng ta, muốn cùng nàng ngủ, ta rất khổ sở, một mình ở cửa phòng khóc hồi lâu, ban đêm lạnh, thế nên mới nhiễm phong hàn."
Đã qua rất nhiều năm, đến nay ta vẫn nhớ đến thần sắc lúc ấy của mẫu thân.
Trong mỉm cười của nàng lại mang theo chút hàn ý, nàng quay đầu lại nhìn về phía Côn Luân.
Côn Luân đứng ở cửa phòng, bộ dáng co quắp.
Lúc này ta mới hiểu được Côn Luân ở giữa làm khó dễ, hai mặt lừa gạt, chỉ vì cùng mẫu thân ta ngủ một giấc. Kỳ thật Côn Luân hoàn toàn có thể lừa gạt ta, nói mẫu thân bị phong hàn, không muốn lây bệnh cho ta, nhưng nàng lại càng muốn nói rằng mẫu thân không muốn cùng ta ngủ, để cho ta thương tâm.
Mẫu thân ta cười nói: "Ngũ tỷ, ngươi ra sân đứng nửa canh giờ, không được nhúc nhích, được không?"
Mẫu thân của ta là thật ôn nhu, nàng phạt Côn Luân đứng, mà vẫn cười như gió xuân.
Côn Luân ngoan ngoãn chịu phạt, phạt đến một nửa, ta lấy điểm tâm mà mẫu thân đặc biệt làm riêng cho ta, đẩy một cái băng ghế, ngồi ở trước mặt nàng mà ăn.
Côn Luân bị phạt đứng bao lâu, ta liền ăn đến bấy lâu.
Nhìn ta ăn điểm tâm, ánh mắt kia của Côn Luân, hận không thể cắn ta.
Cho đến sau này, Côn Luân phạt ta đứng bên ngoài, ngoại trừ thúc giục ta cần cù học tập, có lẽ còn bởi vì nhớ đến mối thù ban đầu ấy.
Cửa phòng tắm chưa từng đóng lại, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, lại đem ta thổi đến thanh tỉnh chút ít.
Nước trong bể tắm đã dâng cao rất nhiều, bạch khí mịt mù, ta ngồi ở bên cạnh bể tắm thu hồi suy nghĩ, chỉ cảm thấy ấm áp không ít.
Côn Luân muốn xây một cái bể tắm để tắm cùng mẫu thân ta, tâm nguyện như vậy, theo mẫu thân ta rời đi mà bỏ ngỏ, nhiều năm qua đi, bản thảo từ lâu đã phủ đầy bụi trần.
Hôm nay, ta cũng sửa một cái bể tắm, cùng suy nghĩ của nàng không sai biệt lắm, bên trong dùng không ít kỹ xảo trong bản thảo lúc trước của nàng, cũng coi như thay nàng thực hiện.
Hiện tại, ta bình an vui sướng, cùng Lạc Thần, Trường Sinh một nhà ba người vẫn ở tại Huyên Hoa Hiên. Mặc dù Huyên Hoa Hiên đều đã tu kiến một lần nữa, nhưng chỗ này dù sao cũng là nơi ẩn cư mà lúc trước Côn Luân và mẫu thân dựng lên, là nơi truyền thừa tâm nguyện của các nàng.
Nếu như Côn Luân cùng mẫu thân có thể nhìn thấy, thật tốt biết bao.
Các nàng chắc chắn sẽ vui vẻ.
Nhưng là, không thể.
Khóe mắt ta chua xót, ở bên bể tắm tĩnh tọa trong chốc lát, lúc này mới hòa hoãn lại.
Nóng lạnh vừa phải, mắt thấy mực nước dâng đến không sai biệt lắm, ta khép lại hai mảnh phiến che kín ống trúc, bàn tay ở trên mặt nước quét qua, khêu nhẹ gợn nước bên dưới, muốn thử xem độ ấm trong nước có thích hợp hay không.
Vẫn còn có chút nóng, gợn nước theo ngón tay ta khinh động, một vòng lại một vòng dao động ra phía ngoài.
Ta nhìn chăm chú vào vằn nước kia, đáy lòng bỗng dưng khẽ động, lại nghĩ tới vừa rồi Lạc Thần ở trong phòng Trường Sinh kể chuyện quỷ, cũng là khinh động mặt nước như vậy tạo ra vằn nước, lập tức thu ngón tay trở về.
Xấu bụng, rõ ràng biết được ta chắc chắn sẽ lấy tay đi thử độ ấm, còn nói đến quá trình kia tỉ mỉ như vậy.
Còn tốt, trong bể tắm chưa thả cánh hoa, mặt nước thanh tịnh thấy rõ dưới đáy, hiện tại ở dưới đáy cái gì cũng không có. Nếu đã rải đầy cánh hoa, ta thật sự không dám tưởng tượng, phía dưới trùng điệp vô vàn cánh hoa kia, đến tột cùng là cất giấu cái gì.
Ta nghĩ đến đây, tự đem bản thân sợ tới hoảng hốt, lấy tay sờ lên cổ, lại ra mồ hôi.
Sau lưng vắng lặng cực kỳ.
Ta đối mặt với bể tắm, nhiệt khí bốc lên phả đến trên mặt ta.
Nhưng sau lưng đã có gió bên ngoài thổi tới, phía trước nóng, phía sau lạnh, trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác như băng hỏa đụng vào nhau.
Ta giống như cảm giác được cái gì, chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy lụa trắng trước mặt nhẹ nhàng tung bay, cảm thấy có vài bóng dáng mơ hồ sau tấm màn lụa kia, cũng theo tấm màn tung bay mà bắt đầu lay động, hình như có người đang di chuyển.
Toàn thân ta lạnh lẽo, chăm chú nhìn kỹ, thấy những bóng dáng kia bất quá đều là thân ảnh các loại bài trí trong phòng tắm, chỉ là bị lụa trắng che đến mơ hồ, trong lòng ta vốn dĩ đang hoảng sợ nên nhất thời nhìn hoa mắt.
Căn bản không có người.
Lúc thu hồi ánh mắt, lại hoảng hốt nghe được sau lưng truyền đến chút động tĩnh.
Ta lại lần nữa quay đầu nhìn lại, một lòng nhảy đến cổ họng, không thể đi lên, lại không dám xuống.
Nghiêng tai nghe ngóng, nhưng lại nhận ra đó là thanh âm gió thổi làm di chuyển màn lụa.
Mà thôi, cũng không thể luôn tự hù dọa chính mình như vậy. Nếu để Cô Cô biết được, nhất định sẽ muốn mắng ta thân là Điện hạ, vậy mà sợ quỷ, thật sự ném đi thể diện toàn tộc.
Ta khẽ cắn môi, đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo.
Trước tiên liền bắt đầu cởi ngoại bào.
Vừa đem vạt áo cởi bỏ chút ít, lại nhớ tới ngọai bào trong chuyện quỷ Lạc Thần đã nói, rõ ràng treo ở trên giá áo, lại đột nhiên rơi xuống mặt đất, động tác trên tay lập tức dừng lại.
Ta chỉ đành kéo cái ghế bên cạnh tới gần, đem ngoại bào cởi ra, đặt trên lưng ghế dựa.
Tối nay ta không cần treo bằng giá áo, dùng lưng ghế đặt tạm một phen, ta tức chết nàng.
Nhưng ta giận không đến nàng, hiện tại Lạc Thần căn bản không ở trong phòng tắm.
Nơi đây chỉ có một mình ta.
Nghĩ lại lại cảm thấy không có tư vị gì, hối hận không nên đi đấu khẩu khí cùng nàng, không nên đòi tự chứng minh rằng bản thân không sợ. Ta sợ quỷ, đây là sự thật, có gì tốt mà che dấu, nếu như nàng có thể ở thời điểm mà ta sợ hãi, ôm lấy ta, thật là tốt biết bao.
Đang lúc hối hận, bên hông lại cảm giác được một cỗ lực đạo nhẹ nhàng dán sát vào đây.
Một cái tay lạnh buốt từ phía sau vươn ra, vòng trên eo ta.
Ta thoáng chốc sợ hãi, trong nháy mắt chỉ cảm thấy lỗ chân lông quanh thân đều theo bàn tay vươn tới này mà tạc lên, nhất thời cứng lại tại chỗ.
Nháy mắt tiếp theo, ta nghe được hơi thở mang theo hương thơm thanh nhã quen thuộc, hoảng sợ trong lòng lập tức lại từ trên da thịt rời đi, chẳng qua là da gà bị dọa đi ra vẫn còn bị giữ lại, nhất thời không thể lặn xuống.
Người phía sau tuy rằng chưa từng lên tiếng, nhưng nàng đứng đằng sau ta, ta chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.
"Thanh Y." Hai tay Lạc Thần từ phía sau ôm lấy ta, đầu tựa vào gần, mặt dán nơi hõm cổ của ta, nhu hòa gọi lấy.
Nàng đi đường luôn luôn lặng yên không một tiếng động, mà nàng hiểu rõ ta đang sợ hãi, khi từ phía sau ôm lấy ta, vốn đã có thể cố ý không lên tiếng.
Nhưng nàng vẫn gọi tên ta, sợ sẽ thật sự hù đến ta.
Giống như lúc trước, nàng thấy ta ở trong phòng Trường Sinh, nghe được một nửa chuyện quỷ liền bỏ đi, cũng rất nhanh đuổi theo ta, nói ta chờ một chút, đợi lát nữa cùng nàng đi phòng tắm.
Tuy rằng nàng là một cái lòng dạ thâm sâu không lường được, nhưng lại là cái lòng dạ thâm sâu cực ôn nhu.
Cuối cùng ta bại ở trong ôn nhu này của nàng, không thể ly khai nàng.
"Ta còn chưa bắt đầu tắm rửa, ngươi thế nào đã tới?" Trong lòng ta đối với việc nàng đã đến rất mừng rỡ, ngoài miệng vẫn còn vài phần giả bộ, nói: "Lúc nãy ta đã nói cái gì, phải chờ sau khi ta tắm xong, ngươi mới được tiến vào. Ngươi đã đáp ứng, còn dám đổi ý?"
"Dám." Lạc Thần lại nói.
"Ngươi thật lớn mật." Ta hừ một tiếng: "Đi quá giới hạn."
Nàng không lên tiếng, hai tay lại thu lại, đem ta ôm sát hơn, sợi tóc mềm mại cọ vào cổ của ta.
Ta chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, chỉ cảm thấy hô hấp càng có chút gấp, nói: "Ngươi...... Ngươi làm cái gì?"
"Điện hạ nói ta đi quá giới hạn." Nàng  khẽ nói: "Ta tự nhiên là phải đi quá giới hạn cho Điện hạ nhìn."
____________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương kế tiếp nữ quỷ Preston 【.
Mặt khác ghi đến Côn Luân, ta có chút ít cảm khái, muốn cùng mọi người nói một chút trong nội tâm lời nói.
Cái này văn là 2010 Năm bắt đầu ghi, đi qua gần mười năm, ta còn tại ghi, mà lại còn phải lại rất nhiều rất nhiều năm, mới có thể viết xong cái này vốn.
Ta nhớ được mười năm trước, một ít độc giả hỏi ta, vì cái gì Côn Luân là Sư Sư đích sư tôn, lại trực tiếp gọi nàng danh tự, cảm giác rất kỳ quái.
Hiện tại ta rốt cục có thể nói, cái này không kỳ quái, vừa bắt đầu ta liền định tốt rồi hết thảy, mười năm về sau, ta mới tại văn ở bên trong điểm ra đáp án của vấn đề này. Nhưng lúc đó hỏi ta vấn đề này các độc giả trên cơ bản cũng đã vứt bỏ văn ly khai, đã không cách nào biết rõ các nàng lúc trước tò mò đáp án.
Ta viết văn khoảng cách lâu dài, ngay từ đầu liền bố tốt rồi tất cả, chẳng qua là viết rất chậm, nhưng trong chuyện xưa thế giới nhân vật kỳ thật tại đầu óc ta ở bên trong đã toàn bộ thành hình, có lẽ ngươi muốn tại mười năm trước biết rõ một đáp án, mười năm sau, ta thật sự sẽ cho ra.
Nhưng là, phải đợi.
Thời gian sẽ cải biến mọi người đọc cảm thụ, sẽ theo ưa thích, lại bởi vì thời gian quá lâu, mà trở nên phiền chán, tâm tính cũng sẽ biến hóa, cảm giác nhìn cái gì đều giống như thay đổi. Giống như là cái này thế gian vô cùng nhiều người đều rất khó làm được một mực ưa thích một người, lại thế nào khả năng vẫn đối với một cái văn ôm không thay đổi tâm cảnh.
Nhưng ta là tác giả, ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Ta vĩnh viễn nhớ rõ, các nàng tại lòng ta ngọn nguồn, tại nơi này ta xây dựng trong thế giới, là bộ dáng gì.
Vô luận đi qua bao lâu, nên cho đáp án, ta đều nói rõ rõ ràng, dù cho đáp án này, phải đợi rất nhiều rất nhiều năm, mới có thể chứng kiến. Đây là của ta hứa hẹn, lời hứa đáng giá nghìn vàng.
___________
Đọc xong vui lòng để lại cmt cho có động lực đi các bợn :( đọc xong ko ai nói gì, buồn thiu.
Mà chương này khiến t đau lòng Cp Côn Luân, Sư Cẩm Niệm quá ((([Edit] Dò Hư Lăng - Cổ Đại (Quyển VI) - Chương 287: Đi quá giới hạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.