Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 285: Trùng Cửu




Ta nghe vậy, cũng không ngoài ý muốn, dù sao lúc trước Lạc Thần gặp phải thiếu nữ kia, thật sự là vô cùng cổ quái.
Mặc dù lúc ấy Lạc Thần ở Bắc hàn chi địa rõ ràng nhìn thấy diện mạo thật của nàng, lại thực sự không thể nhớ được, chỉ thoáng qua liền không còn ấn tượng, có thể thấy được trên người thiếu nữ kia có rất nhiều kỳ quặc. Kỳ nhân như thế hành tẩu ở bên trong Doãn Thành, để tránh mọi người trong thành hoảng sợ, tất nhiên là sẽ phải dùng thuật che mắt mới đúng.
Ta nhìn qua Lạc Thần.
Lạc Thần nhíu mi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ta lại vội vàng xác nhận lại với chưởng quầy: "Vậy thanh âm của nàng như thế nào? Có phải trong trẻo non nớt giống như thiếu nữ không?"
"Không phải." Chưởng quầy không biết được chân tướng thật sự, kỳ quái nói: "Bộ dáng của nàng là một nữ tử thành thục, thanh âm tự nhiên cũng không thể giống như thiếu nữ, nếu không chẳng phải là rất không tương xứng?"


Chưởng quầy nói đến đây, thần sắc bỗng dưng có chút ngây dại, lại nói: "Thanh âm của nàng thật sự uyển chuyển động lòng người, giống như...... Giống như......"
"Giống như cái gì?" Ta cảm thấy chưởng quầy phảng phất như đầu óc bị rối loạn.
Chưởng quầy nói: "Thanh âm của nàng rất giống Yên Nương."
"Yên Nương?"
Chưởng quầy giống như nằm mơ bắt đầu hoảng hốt, hình dung ra bộ dáng của Yên Nương, chỉ nói Yên Nương kia là diễm tuyệt như thế nào.
Ta nghe xong vài câu, liền đã hiểu rồi, Yên Nương kia là người trong mộng của chưởng quầy.
Chưởng quầy đỏ mặt nói: "Không chỉ là thanh âm, nữ tử ngày ấy đến đây mua mứt, tướng mạo cũng rất giống Yên Nương. Lúc ấy ta chợt nhìn thấy còn tưởng rằng Yên Nương đến cửa hiệu của ta, cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện người nọ chỉ là giống như Yên Nương mà thôi, nhìn giống đại khái vài phần, còn bộ dạng thuỳ mị vẫn khác xa Yên Nương."


Hắn hít một tiếng, lại bổ xung thêm một câu: "Cũng đúng, Yên Nương làm việc ổn trọng, quả quyết, tính tình của nàng không phải như vậy. Nữ tử kia tuy rằng nhìn diện mạo thành thục, nhưng lời nói cử chỉ thật sự vô cùng ngây thơ, tựa như vừa vào nhân thế không bao lâu, bằng không chính là bị người trong nhà bảo hộ đến quá tốt, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mới có thể như vậy."
Ta nói: "Có thể mạo muội hỏi một câu, Yên Nương là người phương nào sao, có ở trong Doãn Thành không?"
Chưởng quầy cười nói: "Yên Nương không phải người Doãn Thành, nàng là thuyền nương, lấy thuyền hoa làm nhà.”
Thuyền hoa, ta ngược lại rất quen thuộc, trong dĩ vãng đã từng ngồi qua thuyền hoa dạo chơi, nhưng ta chưa từng nghe qua từ thuyền nương, trong lòng nghi ngờ nói: "Thuyền nương là gì?"


Chưởng quầy thấy ta không biết, nói chuyện liền có chút mập mờ, nhưng trên mặt lại treo ý cười: "Nguyên lai cô nương không biết thuyền nương là gì, ta cũng không tiện giải thích cùng cô nương. Cô nương hẳn là người trong sạch, không hiểu những thứ này, cũng là chuyện tốt."
Ta vội vàng nhìn về phía Lạc Thần, nói: "Biểu tỷ, ngươi có biết thuyền nương là gì không?"
Lạc Thần hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, kiến thức rộng rãi, hẳn là sẽ biết được.
Ai ngờ trong mắt Lạc Thần có chút cổ quái, ánh mắt nghiêng sang một bên, hình như có chút câu nệ, lại cũng không trả lời ta.
Ta nhìn thần sắc này của nàng, liền hiểu được nàng quả thực biết thuyền nương là gì, cũng không muốn nói cho ta biết vào lúc này.
Ta chỉ đành phải hướng chưởng quầy nói: "Thỉnh cầu chưởng quầy nói cho ta biết thuyền nương là gì, trong lòng ta thật sự hiếu kỳ, nguyện ý mua thêm chút điểm tâm, xem như tạ ơn."
Chưởng quầy cười ha ha, nói: "Cô nương, ngươi cũng thật thú vị. Thôi bỏ đi, không cần tạ ơn, chẳng qua là cái việc nhỏ liền nói cùng ngươi, cô nương có từng nghe nói qua thanh lâu trong Doãn Thành?"
Ta nghe thế, lập tức đoán được thuyền nương là gì, mặt liền đỏ tới mang tai.
Chưởng quầy nói: "Nữ tử phong nguyệt bình thường, phần lớn đều ở tại thanh lâu câu lan, nhưng có một ít nữ tử lại ở bên trên thuyền hoa. Một chiếc thuyền hoa, bên trong chính là chỗ nhân gian thắng địa, nữ tử phong nguyệt trên thuyền hoa, liền gọi là thuyền nương. Bên trong thuyền hoa lớn có nhiều thuyền nương, những thuyền nương kia ngồi thuyền hoa, xuôi theo đường sông trong thành chậm rãi mà đi, ban đêm liền ngừng ở giữa sông. Đám khách nhân lập tức cưỡi thuyền nhỏ, từ bến nhỏ ở thành đông xuất phát, tiến về phía thuyền hoa. Thuyền hoa như thế ở Doãn Thành có vài chiếc, có rất nhiều nơi khác đến, Yên Nương là ở thuyền hoa ngoài thành, không biết đến tột cùng là đến từ nơi nào, chỉ là có khi sẽ đến Doãn Thành mà thôi, ta cũng mới chỉ bái kiến Yên Nương hai lần."
Da mặt càng nóng hơn, gật đầu nói: "Đa tạ chưởng quầy đã nói tỉ mỉ, ta hiểu rồi."
Mới chỉ bái kiến hai lần, đã khiến cho chưởng quầy này nhớ thương như vậy, cũng không biết Yên Nương kia đến tột cùng là người phương nào.
Mà thiếu nữ kia đã sử dụng thuật che mắt, vì sao sẽ ngụy trang thành bộ dáng tương tự Yên Nương, bên trong tất nhiên là có nguyên nhân. Nếu muốn giả trang được như vậy, thiếu nữ kia xác thực phải cùng Yên Nương từng có tiếp xúc gần gũi mới đúng.
Chỉ là không biết được Yên Nương kia ngụ ở trên thuyền hoa nào.
Nghe ý tứ của chưởng quầy, thuyền hoa của Yên Nương không biết từ chỗ nào đến, càng không có chỗ dừng lại cố định, muốn tìm được Yên Nương, thật sự là xa vời.
Vốn là ta còn muốn có thể từ chỗ Yên Nương hỏi thêm vài chi tiết về thiếu nữ, nếu như ngày sau thiếu nữ kia còn xuất hiện, cũng tốt để chuẩn bị. Nhưng hiện nay Yên Nương đều khó tìm được như vậy, vẫn là bỏ qua thôi, không cần đặc biệt đi phí công phu này.
Ta tạ ơn chưởng quầy, cùng Lạc Thần, Trường Sinh rời khỏi Tô Ký, đi về hướng ngoài thành.
Nên mua đều đã mua, có thể hỏi cũng tiện đường hỏi rồi, nên trở về nhà hảo hảo qua cái Trùng Cửu.
Sự tình còn lại, sau này hãy nói.
Lúc về vẫn là ngồi trên lưng Ngạo Nguyệt.
Chẳng qua là lúc này đã mua rất nhiều thứ, lưng Ngạo Nguyệt lại tạm thời không có thứ giống như mã bao, gió cực lớn, Trường Sinh bởi vì lời dặn dò của ta, vẫn cho là hoa trong sọt thập phần trọng yếu, nàng sợ gió đem hoa quét đi, liền đem cái sọt nhỏ kia ôm thật chặt vào trong ngực.
Ta cũng một tay nắm chặt bộ lông của Ngạo Nguyệt, trong ngực ôm sọt, một tay che nắp sọt, bảo vệ cẩn thận từng chút một.
Lạc Thần đặt mã bao khoác lên trên lưng Ngạo Nguyệt, dùng tay trái ấn lấy, đồng thời cũng nắm lấy bộ lông Ngạo Nguyệt trong lòng bàn tay để ổn định thân thể, tay kia che chở sọt, càng vất vả.
Ta vừa đau lòng nàng, lại vừa cảm thấy buồn cười, ai bảo nàng mua nhiều thêm một giỏ.
Trở lại Huyên Hoa Hiên, hai người đem nguyên liệu đã mua đưa vào phòng bếp, lại ôm ba giỏ hoa kia đưa đến bên giếng ở hậu viện, chuẩn bị hai cái chậu nước, ngồi ở cạnh giếng đem những cánh hoa trùng điệp bứt thành từng mảnh, cẩn thận tẩy rửa.
Bứt cánh hoa là một việc cần sự cẩn thận, mà lại rất nhàm chán, nhưng ta lại thích.
Cũng không biết Lạc Thần có phát hiện ra phần “vui vẻ” này hay không, dù sao nhìn sắc mặt của nàng, vẫn trước sau như một y hệt  băng sơn, nhìn không ra cái gì. Bất quá xuống tay ngược lại rất linh hoạt, bứt hoa đến cực nhanh, chậu nước bên cạnh nàng rất nhanh đã chồng chất rất nhiều hoa.
Bạch hoa lịch sự tao nhã, non mềm, dưới ngón tay thon dài của nàng lướt qua, rất nhanh biết thành từng mảnh nhỏ, nhìn đến trong lòng ta cả kinh, vội vàng dời đi ánh mắt.
Trường Sinh ngồi ở trên ghế đẩu, cũng tới giúp chúng ta cùng bứt cánh hoa.
Nàng cũng không biết công dụng của những cánh hoa này, chẳng qua là cảm thấy bứt cánh hoa thập phần thú vị, còn ở một bên vừa bứt, một bên vừa đếm số cho những cánh hoa kia.
Trường Sinh mới bắt đầu còn thập phần hào hứng, trong miệng đếm liên tục: "132, 133, 134......"
Đếm đến lúc sau, cánh hoa thật sự rất nhiều, nàng dần dần chóng mặt: "365, 364, 367......"
Ta cười nói: "Chớ đếm, đều đếm sai rồi, sao có thể đảo số nhỏ, lại nhảy số?"
Trường Sinh sa sút tinh thần mà cúi thấp đầu, không đếm, nói: "Cánh hoa này thật mỏng manh, không cẩn thận liền bỏ xót. Vẫn là mứt tốt hơn, từng khối từng khối, đếm thật dễ, hôm nay ngươi mua cho ta hai mươi sáu khối mứt, một ngày ta ăn hai khối, có thế ăn được mười ba ngày."
Ta quét mắt sang phía Lạc Thần, gật đầu nói: "Rất tốt, cẩn thận đếm đủ rồi chứ, nếu có người ăn vụng mứt của ngươi, ngươi liền có thể lập tức nhìn ra manh mối."
Lạc Thần mặt không biểu tình,  tay vẫn tiếp tục bứt đi cánh hoa.
Trường Sinh vội hỏi: "Bạch tỷ tỷ, ngươi cũng phải đếm rõ chỗ mứt của ngươi."
"Ân." Lạc Thần thấp giọng đáp ứng một tiếng.
Ta cúi đầu xuống cười thầm, chờ lần nữa ngước mặt lên, đã thấy trong miệng Trường Sinh đang nhấm nuốt cái gì, nhưng nàng rõ ràng chưa từng đem mứt ra, vội hỏi: "Ngươi đang ăn cái gì?"
Trường Sinh đem một cánh bạch hoa nhét vào trong miệng, đồng thời đưa cho ta một mảnh, nói: "Ngọt."
Ta nhận lấy: "......"
Bất quá cánh hoa này đích thật là có thể ăn, còn có thể lấy hoa tươi làm bánh. Dù sao hoa này cũng mua hơi nhiều, ta liền suy nghĩ lưu lại một phần, chờ ngày mai rãnh rỗi, có thể đem cánh hoa nghiền nát, trộn thêm vài thứ làm chút điểm tâm cho các nàng một lớn một nhỏ nếm thử.
Ta nếm một chút cánh hoa kia, quả thật là mới lạ, tươi mới, có vài phần ngọt, vài phần chát, sau khi xử lý một phen, rất thích hợp làm nhân bánh.
Trường Sinh nhớ tới cái gì, theo ghế đẩu đứng lên, ôm ghế kia vài bước chạy chậm đến sau lưng Lạc Thần, nói: "Bạch tỷ tỷ, ngươi không phải nói bả vai đau sao, ngồi ở trên đây đi, ta xoa bóp vai cho ngươi một cái."
Lạc Thần ngồi ghế còn cao hơn ghế của nàng một chút, cộng với Lạc Thần chân dài, Trường Sinh căn bản với không tới nàng, liền muốn để cho Lạc Thần ngồi ghế đẩu.
Cái bả vai đau kia của Lạc Thần vốn là lấy cớ, nhưng thấy trong mắt Trường Sinh một mảnh trong suốt, không đành lòng phật ý nàng, đành phải đổi sang ghế đẩu ngồi xuống. Nàng vóc dáng cao, hai chân thon dài, ngồi như vậy lại lộ ra có chút câu thúc.
Trường Sinh đem ghế cao đến sau lưng Lạc Thần, dẫm lên trên ghế, thay Lạc Thần xoa bóp bả vai, một bên vừa bóp vừa hỏi: "Bạch tỷ tỷ, lực đạo như vậy có thể chứ?"
"Ân." Trong mắt Lạc Thần ngậm lấy ý cười.
Trường Sinh không có khí lực gì, bóp không được bao lâu liền mệt mỏi, nhưng nàng vẫn kiên trì, Lạc Thần đứng lên, đem nàng từ trên ghế ôm xuống, nói: "Được rồi, đã không còn đau."
"Thật sự sao?" Trường Sinh hỏi nàng.
"Thật sự."
Trường Sinh lúc này mới yên tâm, một lần nữa ngồi trở lại, cầm lấy một cành hoa bắt đầu bứt.
Ta nhìn Lạc Thần, lại nhìn Trường Sinh, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ. Vui vẻ này cũng không tính là mãnh liệt, lại giống như ánh mặt trời nhỏ vụn, khắp nơi trong lòng đều là ấp áp.
Đây chính là ngày tháng ta muốn trải qua.
Hôm nay, cuối cùng ta cũng có thể như nguyện.
Trường Sinh hỏi Lạc Thần: "Bạch tỷ tỷ, tỷ tỷ lúc trước nói ngươi đi chỗ rất xa, chỗ đó có xa lắm không?"
"Rất xa." Lạc Thần hòa nhã nói: "Xa đến hôm nay ta mới có thể trở về."
Trường Sinh nói: "Vậy sau này ngươi còn có thể đi chỗ rất xa sao? Ta cùng tỷ tỷ đều rất nhớ ngươi."
"Sẽ không." Lạc Thần nhìn qua ta, nhẹ nhàng cười cười.
Ta cũng nhìn nàng cười.
Trong lòng tin tưởng nàng sau này nhất định vẫn một mực ở bên cạnh ta.
Vĩnh viễn cũng không hề ly khai.
Bứt đươc một hồi lâu, cuối cùng cũng đem toàn bộ cánh hoa đều bứt hết, chồng thành hai chậu lớn. Vì để đến lúc sử dụng có thể tươi mới như ban đầu, ta đựng những cánh hoa này trong chậu có nước giếng mát lạnh, lại đưa đến gian phòng tắm lớn, chỉ đợi đến ban đêm để dùng.
Hôm nay là Trùng Cửu, ta thấy Trường Sinh rất muốn trải nghiệm một phen vui thú khi ở trên cao, nhưng muốn lên cao nhìn thấy nơi xa lại phải đi lên núi, mắt thấy sắc trời dần tối, đã không còn kịp rồi, ba người liền ở cánh rừng bên cạnh Huyên Hoa Hiên tìm một cây đại thụ thật cao.
Lạc Thần ôm Trường Sinh, bạch sắc nhanh nhẹn, dùng khinh công phi đạp lên xuống, ta cũng theo sát ở phía sau.
Ba người ở một cành cây rắn chắc ngồi xuống, Trường Sinh ngồi chính giữa ta cùng Lạc Thần, hai cái chân nhỏ vui vẻ mà ở giữa không trung khuẫy đạp.
Phía trên cành lá dày đặc che ở đỉnh đầu ba người, chỉ có một chút ánh sáng từ khe hở của phiến lá chiếu rọi, gió thu thổi đến, bên tai tràn ngập âm thanh sào sạt khi cành lá chạm vào nhau.
"Đã đủ cao sao?" Ta ở bên miệng Trường Sinh nhét một khối mứt nhỏ, hỏi nàng.
Trường Sinh một tay nắm chặt ta, một tay nắm chặt Lạc Thần, nhìn xuống dưới đất, vui vẻ nói: "Thật cao."
Ta lại cầm một khối mứt khác, đút tới bên môi Lạc Thần, thân thể Lạc Thần dựa tới gần, tinh tế cắn một ngụm, ta đem một nửa mứt còn dư lại nhét vào trong miệng mình.
Ân, không hổ là mứt Tô Ký, ngọt mà không chán, còn mang theo dư âm mùi hương trái cây.
Ban đêm lúc dùng cơm, ta đặc biệt làm một bàn mỹ thực phong phú, đều là những món mà ngày thường Lạc Thần cùng Trường Sinh thích ăn. Một nhà ba người mượn ánh sáng từ đèn lồng trong sân mãn nguyện mà ăn một bữa cơm đoàn viên tiết Trùng Cửu.
Chẳng qua là khi có mặt Trường Sinh, ta cùng Lạc Thần không tiện uống rượu, tạm thời không đem Ngọc Dịch Thanh lấy ra.
Chờ dùng qua cơm tối, nghỉ ngơi một hồi, ta vội vàng đi phòng bếp thu thập, Lạc Thần tức thì đem Trường Sinh đi tắm rửa.
Đêm dần về khuya, Trường Sinh mặc yếm núp ở trong chăn, ta cùng Lạc Thần ngồi ở bên cạnh giường nàng, dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ.
Tối nay ta vốn định để cho Trường Sinh sớm đi ngủ sau đó lại đi tắm rửa, nếu không đến lúc đó tắm rửa mất thời gian lâu, không có người trông coi Trường Sinh, ta cũng không yên lòng.
Trường Sinh núp ở trong chăn chớp mắt, nói: "Bạch tỷ tỷ thật vất vả trở về, tối nay các ngươi ngủ chung cùng ta, được không?"
Ta: "......"
Lạc Thần sắc mặt cũng ngưng trọng.
Trường Sinh chân thành chờ đợi như vậy, ta làm sao nhẫn tâm cự tuyệt nàng, ngoài miệng đành phải nói: "Tốt."
Việc cấp bách, trước tiên đem Trường Sinh dỗ ngủ xong lại nói. Nếu như nàng thật sự ngủ rồi, mặc dù ta cùng Lạc Thần lúc sau không ở bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ không biết được.
"Ta ngủ không được." Trường Sinh nói: "Bạch tỷ tỷ, ngươi kể câu chuyện cho ta nghe đi."
Ta chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, hiểu được chuyện xưa về quỷ sắp bắt đầu rồi.
Lúc ta còn nhỏ rất sợ tối, sợ quỷ, sợ sét đánh, hôm nay mặc dù không sợ tối cũng không sợ sét đánh, nhưng chuyện về quỷ vẫn chịu không nổi.
Huống chi đây là chuyện quỷ của Lạc Thần.
Lạc Thần gật đầu, sâu kín mà nói: "Tốt, lần này ta kể chuyện quỷ trong phòng tắm đi?"
Ta: "......”
Muốn chết.
__________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trường Sinh nghe lời a..., không thể quấy rầy, bằng không thì không nghe lời tội trạng lại thêm một cái 【.
Nghe xong phòng tắm quỷ câu chuyện, xem ta sư đợi tí nữa có dám đi hay không phòng tắm tắm rửa 【.
Cảm tạ mọi người chấm điểm nhắn lại tưới tiêu cùng Bá Vương phiếu vé, lần này ghi đến đã khuya, ta phải đi nghỉ ngơi rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.