Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 284: Điên Đảo




Ta nhìn ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt của Lạc Thần, trong lòng rất hối hận.
Vốn là muốn tạm gác những thứ này đến ban đêm cho nàng một kinh hỉ, hiện tại vừa vặn rất tốt, nàng đã hoàn toàn biết được suy tính của ta, vậy còn có gì thú vị.
Bây giờ lưu lại chuyện này, không chừng về sau còn muốn bị nàng cười cợt.
Lạc Thần chỉ nhìn ta, cũng không nói gì. Nhưng nàng càng không lên tiếng, ta liền càng khẩn trương, nhịn không được muốn đi suy đoán nàng hiện tại đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt dừng tại trên mặt nàng suy tư một lát, nàng mới rốt cục mở miệng, hỏi ta: "Biểu muội, ngươi không mua hoa sao, không phải muốn đem vị kia trong nhà mê đến thần hồn điên đảo sao, nhìn ta làm gì?"
Ta: "......”
Chưởng quầy cũng nhìn ta nói: "Cô nương, ngươi còn muốn mua hoa sao?"
Tai ta nóng lên, chỉ đành gật đầu nói: "Tất nhiên là mua."


Tuy rằng đã không còn kinh hỉ, nhưng hoa này vẫn là thứ không thể thiếu. Nếu như lúc này đã không cho Lạc Thần được kinh hỉ, ta đành phải cho nàng một cái đúng lý hợp tình.
Chưởng quầy lại hạ thấp thanh âm nói với ta: "Biểu tỷ ngươi đã thành thân sao?"
Trong lòng ta có chút ngọt ngào dâng lên, lúc trả lời cũng có vài phần đắc ý: "Cũng thành thân rồi."
Nàng chính là thành thân cùng ta.
Chưởng quầy làm sao biết được những thứ này, chỉ cho rằng ta cùng Lạc Thần quả nhiên là biểu tỷ muội, nói: "Vậy biểu tỷ của ngươi muốn mua hoa về tắm sao?"
Có chút thú vị, có lẽ bởi vì bộ dáng Lạc Thần đoan chính đứng ở một bên, sắc mặt lạnh nhạt, cực kỳ kiệm lời, chưởng quầy có chút không dám chủ động đi qua bắt chuyện cùng nàng, còn phải quanh co vòng vèo mà tới hỏi ta.
Ta cuối cùng cũng bắt được cơ hội, khóe mắt liếc qua Lạc Thần, cười nói với chưởng quỹ: "Ta cũng không biết nàng có muốn mua  không. Dù sao ta cũng không biết được, trong đầu nàng có tồn tại ý niệm muốn làm cho vị kia trong nhà thần hồn điên đảo hay không."


Tuy rằng ta nói thật nhỏ, nhưng Lạc Thần tất nhiên có thể nghe được.
Trong lòng ta không thể chờ đợi được mà muốn nhìn một chút phản ứng của nàng.
Quả nhiên Lạc Thần cũng liếc về phía ta, môi mỏng khẽ cử động, tựa hồ muốn nói gì đó.
Ta đem thanh âm ép tới thấp hơn, mặt nghiêng về phía chưởng quầy, lại bồi thêm một câu: "Chưởng quầy, ngươi cũng hiểu được, mặc dù trong đầu nàng tồn tại ý niệm này, cũng sẽ ngượng ngùng, đây là chuyện của nàng, chúng ta luôn không tiện xen vào."
"Minh bạch." Chưởng quầy liên tục đồng ý, lại nói: "Vẫn là cô nương nhìn xa trông rộng. Mời cô nương theo ta đến hậu viện chọn hoa, tươi mới nhất, ngươi nhìn trúng cái nào, liền tùy tiện chọn."
"Đa tạ chưởng quỹ." Ta xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Lạc Thần nói: "Ta đi hậu viện lấy hoa, ngươi cùng Trường Sinh ở chỗ này chờ ta."


Lạc Thần lại nói: "Ta cũng đi hậu viện."
Ta cho rằng nàng muốn đến hậu viện để chê cười ta, dù sao đợi đến lát nữa khi ta chọn mỗi một bông hoa, đều là bộc lộ rõ ràng tâm tư của ta, mặt nóng lên, nói: "Là ta mua hoa, cũng không phải ngươi mua, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì?"
Lạc Thần nói: "Ta cũng mua hoa."
Ta: "......"
Chưởng quầy kia nghe được, vui vẻ nói: "Vị cô nương này cũng mua hoa sao?"
"Ân.”
Chưởng quầy thấy mối làm ăn mới lại tới, hiển nhiên ân cần mà mời Lạc Thần đến hậu viện. Trường Sinh nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của chúng ta, vẫn đang đứng ở bên kia đối với những hương phấn này nhìn bên trái một cái, ngửi bên phải một ngửi, ta lo lắng nàng đứng đợi một mình, liền gọi nàng tới đây.
Ba người theo bước chân chưởng quầy đi đến hậu viện tràn ngập hương khí bốc lên bốn phía.
Hai bên trái phải ở hậu viện xếp đặt rất nhiều sọt, rổ được bện bằng trúc, bên trong những chiếc sọt, rổ này xếp chồng chất chỉnh tề hoa tươi. Người làm của cửa hiệu sợ hoa bị héo, còn đặc biệt ở bên trên cành hoa tưới thêm nước, giọt nước dọc theo cánh hoa chảy xuống, như những giọt lệ hương thơm nồng.
Những đóa hoa ở phía bên trái  thỉnh thoảng sẽ có người làm trong cửa hiệu tới lấy đi, dẫn vào trong phòng hương liệu để hong gió. Về sau lại thông qua các loại thủ pháp cẩn thận nghiền nát, đưa vào điều hương phòng phối chế, cuối cùng biến thành hương liệu như ở bên ngoài cửa hiệu.
Mà những đóa hoa ở phía bên phải kia, đúng là vì những khách nhân đến đây chọn hoa tươi mà chuẩn bị, tỉ lệ rất tốt.
Ta lấy một cái sọt trúc trống, ở bên trong một mảng cánh hoa bắt đầu chọn lựa từ bạch sắc. Chọn hoa tất nhiên cần phải chú ý, cánh hoa phải trùng điệp, tươi tắn mọng nước, ít bị tổn hại mới là thượng giai. Đến khi ngâm ở trong nước, không chỉ là thơm mà còn rất đẹp mắt.
Cái sọt trúc này khá lớn, ta chọn một hồi lâu, mới chỉ chọn được nửa sọt.
Lạc Thần cũng cầm sọt tới đây, đứng ở bên cạnh ta, đem cái sọt trống không ra cho ta nhìn, nói: "Biểu muội, ngươi cũng giúp ta chọn chút hoa đi, được không?"
Lần này ta mua hoa trở về, còn không phải cùng nàng dùng chung sao, nàng lại còn muốn mua, rõ ràng là mượn cơ hội để trêu chọc ta.
Ta nói: "Ngươi tự mình muốn mua thì tất nhiên là phải tự mình chọn."
Nàng lại để sát vào thêm chút, dựa gần ta, nói: "Ta làm sao chọn được bằng ngươi."
Lời này ta nghe được rất vừa tai, híp híp mắt lại.
Tay của nàng khoác lên bên trên mu bàn tay ta, tay đang chọn hoa của ta nhất thời dừng lại, thanh âm của nàng càng nhẹ: "Đối với vị kia trong nhà, ta cũng giống như ngươi, có ý niệm đó trong đầu."
Ta nghe được trong lòng run lên, cành hoa bạch sắc trong tay cũng đi theo run rẩy.
Lạc Thần nói tiếp: "Lúc này đây mới càng muốn thỉnh giáo biểu muội phương pháp chọn hoa, ngươi giúp ta chọn, ta ở bên cạnh học."
Nàng chỉ mới nói mấy câu, còn rất mơ hồ, ta lại cảm thấy eo đều muốn mềm nhũn theo nàng, hàm hồ nói: "Được, ta giúp ngươi."
Ta chọn hoa, nàng liền đi theo bên cạnh ta chăm chú nhìn.
Chờ chọn đầy hai sọt đã cực kì nhiều, chưởng quầy là một người lương thiện, hảo tâm chỉ điểm nói: "Hai vị cô nương, thùng tắm bình thường chỉ cần non nửa sọt là tốt rồi. Các ngươi mua nhiều như vậy, tuy rằng ta rất vui, nhưng sẽ không lừa gạt các ngươi, hoa tươi này không giữ được bao lâu, dùng không hết sẽ héo rũ, lãng phí một cách vô ích."
"Cảm ơn hảo ý của chưởng quầy." Ta nói: "Một lần dùng sẽ hết."
Chưởng quầy vô cùng nhanh nhạy, nghĩ tới điều gì, mặt mày liền hớn hở: "Ta hiểu, chẳng lẽ cô nương là muốn đi ôn tuyền ? Lúc trước có vị phu nhân trong thành mua ba sọt về, chính là dùng trong ôn tuyền."
Xem ra vị chưởng quầy này nghe không ít sự tình tư mật trong thành.
Tai ta nóng lên nói: "Không phải cái ôn tuyền gì, tóm lại chỉ dùng cho hết."
Chưởng quầy kia thấy thế, liền không hỏi nữa.
Ta bề bộn thanh toán tiền cho nàng, nói: "Ta trả cho ta cùng biểu tỷ ta."
Chưởng quầy nhận lấy, còn không quên mời chào ta, nói: “Chỗ này của ta còn có một loại hương liệu, nếu như cô nương ban đêm dùng trước khi đi ngủ, mùi hương như vậy, ngươi cùng vị kia trong nhà chắc chắn hài lòng."
"Ta trước ngửi thử xem mùi hương như thế nào." Lòng ta khẽ động, nói.
Chưởng quầy cho người đem hai sọt trúc đến phía trước cửa hiệu, lại dẫn chúng ta tiến vào xem hương.
Hương kia thuộc dạng mỡ, được đựng trong một cái hộp hương nhỏ tinh xảo, hương thơm cực kỳ ngào ngạt. Ta khẽ ngửi, cảm thấy mùi hương này quá nồng, không phải là thượng phẩm, liền nhãn nhặn từ chối.
Hương mặc dù không bán được, nhưng hoa đã bán đi rất nhiều, chưởng quầy vẫn rất vui vẻ.
"Nhờ chưởng quầy sai người giúp chúng ta đưa hoa trở về." Lạc Thần nói: "Tiền công cước trình ta sẽ giao."
"Xin lỗi, cô nương." Chưởng quầy xin lỗi nói: "Vốn cửa hiệu chúng ta cũng có người phụ trách vận chuyển hoa tươi cho khách nhân, nhưng hôm nay là Trùng Cửu, nhân thủ bên trong cửa hiệu không đủ, hậu viện chỉ có hai cái điều hương sư, bọn hắn thật sự bất lực, mong rằng cô nương chớ trách."
Lạc Thần tựa hồ không ngờ tới không có người vận chuyển, ánh mắt rơi vào trên sọt kia, thần sắc cổ quái.
Chưởng quầy nói: "Chỉ đành mệt nhọc cô nương tự vất vả một chuyến. Bất quá cái sọt này của ta rất rắn chắc, hoa cũng không nặng, nhị vị yên tâm cõng trên lưng."
Trong lòng ta nghẹn cười, nhìn xem Lạc Thần, cười thầm nàng thế mà cũng có một ngày lật thuyền.
Hừ, ai bảo nàng cố ý trêu chọc ta, làm thế nào cũng muốn mua nhiều thêm một sọt hoa, kết quả tự nàng phải cõng trở về.
Chưởng quầy từ phía sau viện ôm cái sọt nhỏ tới đây, bên trong đựng mười cành hoa tươi: "Lần này không thể vận chuyển, liền đưa cô nương thêm một ít hoa, coi như bồi tội. Vừa vặn các ngươi có dẫn theo một tiểu cô nương, nhị vị các ngươi lưng cõng sọt lớn, tiểu cô nương cõng sọt nhỏ, vừa vặn thoả đáng."
Lạc Thần sắc mặt căng chặt.
Trường Sinh nghe được cái sọt nhỏ này là cho nàng đeo trên lưng, lại cao hứng cực kỳ, lập tức ngồi xổm xuống, đem cái sọt nhỏ kia cõng ở trên người.
Ta nhìn bộ dáng co quắp kia của Lạc Thần, một bên cười, một bên dặn dò Trường Sinh: "Hoa này có tác dụng rất lớn, thập phần quan trọng, ngươi phải cực kỳ cẩn thận mà cõng, chớ để rơi ra ngoài."
"Yên tâm, ta cõng rất ổn." Trường Sinh nghĩ đến được cõng sọt đi ra ngoài rất vui vẻ, nói: "Tỷ tỷ, ta đi thử ra bên ngoài, ngay đến cửa ra vào, có thể sao?"
Ta gật gật đầu: "Chớ rời đi phạm vi tầm mắt của chúng ta."
"Ta đã biết." Trường Sinh một đường đi xuống bậc thang.
Trường Sinh đã cõng sọt nhỏ của nàng, ta nhìn chằm chằm vào hai cái sọt đựng đầy hoa tươi trên đất, quyết định trước hết phải làm gương tốt, làm mẫu cho Lạc Thần.
Chờ lưng cõng ổn rồi, ta thản nhiên mà đứng trước mặt Lạc Thần, nói: "Cần phải đi."
Nói xong, ánh mắt di chuyển đến trên cái sọt kia, trong long vui sướng đến khó có thể hình dung.
Lúc trước ta còn ngóng trông có thể nhìn thấy lưng nàng cõng sọt trúc một lần, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã có thể thực hiện tâm nguyện, nhờ có nàng tự dời tảng đá đập chân mình.
Lạc Thần nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái sọt kia, còn không lên tiếng.
"Đã trả tiền." Ta lập tức nghiêm nghị nói: "Không cho phép bỏ lại."
Ở đằng kia cứng ngắc một lát, Lạc Thần xoay người nắm chặt móc treo hơi nghiêng bên hông sọt, đem sọt ôm lên.
Ta: "......"
Lạc Thần tay trái cầm theo mã bao, tay phải mang theo hoa sọt, cũng không nhìn ta, trầm mặt đi ra cửa hiệu.
Nội lực của nàng vốn thâm hậu, mang theo như vậy cũng rất dễ dàng, ta thật sự là tính sai. Ở trong lòng ai thán một câu, vội vàng đi theo.
Aizz, muốn nhìn nàng cõng sọt, quả nhiên là ta đang nằm mộng.
Đi đến phía trước cửa hiệu, Trường Sinh đang đứng ở đằng kia lưng cõng sọt nhỏ xoay quanh chơi, có mấy người đi qua đường cho rằng nàng là tiểu cô nương bán hoa, liền cười nói: "Hoa này bao nhiêu tiền một cành?"
Trường Sinh vội nói: "Không bán hoa, là hoa của tỷ tỷ, có việc quan trọng cần dùng."
Ta: "......"
"Trường Sinh, đi thôi." Ta gọi nàng.
Trường Sinh tung tăng như chim sẻ mà chạy tới đây, đi ở phía trước ta cùng Lạc Thần. Nàng thấy Lạc Thần chỉ ôm theo sọt, hiếu kỳ hỏi: "Bạch tỷ tỷ, vì sao ngươi không giống ta cùng tỷ tỷ, cõng sọt trên lưng mà đi? Rất thuận tiện."
Trường Sinh ngây thơ hồn nhiên, nàng hỏi như vậy, Lạc Thần chỉ đành trả lời: "Bả vai bị đau, lưng cõng không được."
Trường Sinh nghe không ra đây là lấy cớ, đau lòng nói: "Bả vai đau? Chúng ta tìm một chỗ ngừng lại, ta giúp ngươi xoa xoa một cái."
Thấy Trường Sinh hiểu chuyện hơn so với dĩ vãng, trong mắt  Lạc Thần có chút ấm, ôn nhu nói: "Về nhà lại xoa đi.”
Trường Sinh nói một câu tốt, lưng cõng sọt nhỏ đi ở giữa ta cùng Lạc Thần, ta liền nắm một tay của nàng. Nhưng tay trái Lạc Thần xách mã bao, tay phải ôm sọt, tay đã không rảnh, Trường Sinh lại muốn phải trái đều nắm, liền nắm lấy ống tay bạch y rũ xuống của nàng.
Ba người một đường đi đến Tô Ký, ta hướng chưởng quầy mua chút điểm tâm, nhờ chưởng quầy gói thành hai phần, một phần cho Trường Sinh, một phần cho Lạc Thần.
Giao tiền xong, ta lại mượn giấy bút của chưởng quầy, hắn đưa cho ta một tờ giấy hồng.
Ta đem tờ giấy này dán dán vào bên trên một bao, cầm bút viết xuống hai chữ "Lạc Thần", còn ở trước mặt  Lạc Thần quơ quơ, nói: "Viết lên tên họ của ngươi, là mua riêng cho ngươi, bây giờ đã có thể hài lòng?"
Lạc Thần buồn bực không lên tiếng, chỉ nhìn ta.
Ta thấp giọng nói: "Trong Doãn Thành có rất nhiều nhà tổ chức thành thân, lúc chuẩn bị sính lễ, trừ bỏ tiền bạc, chi phí ăn mặc đều bao hàm ở trong đó, mà cửa hiệu Tô Ký rất nổi tiếng, ở bên trong sính lễ chiếm được một phần, liền có người chuyên môn đến trong cửa hiệu này để chọn mua. Những tờ giấy hồng trong này chính là dùng để viết chữ Hỉ, dán lên tường, tên ngươi ghi ở bên trên, còn có thể lây dính không khí vui vẻ."
Nàng giống như đã nghe được vài phần ngon ngọt, bên môi lúc này mới như có như không một tia cười yếu ớt.
Trấn an nàng xong, ta quay người sang phía chưởng quầy Tô Ký hỏi: “Có chuyện muốn hỏi chưởng quầy ngươi một chút, ngươi có từng nhớ rõ cách đây mấy tháng, có một thiếu nữ tới đây mua mứt không?”
Chưởng quầy cười nói: "Thiếu nữ đến chỗ ta mua mứt rất nhiều, ta làm sao có thể biết được là vị nào."
Ta kết hợp với miêu tả của Lạc Thần về thiếu nữ kia, suy đoán tình huống lúc đó, nói: "Nàng cùng người khác rất bất đồng, rất dễ nhận biết. Nàng đi một mình, đối với những thứ bên trong cửa hiệu ngươi rất hiếu kỳ, hỏi đông hỏi tây, mà lại chưa từng bao giờ nếm qua mứt, lúc ăn thử, cực kỳ kinh hỉ, càng mua một đống lớn điểm tâm để mang về."
Chưởng quầy nhíu mày, suy tư một lát, nói: "Mấy tháng trước ta quả thực gặp qua một khách nhân kỳ quái như vậy, hỏi rất nhiều vấn đề mà người khác sẽ không hỏi, lẽ ra những món điểm tâm này cũng không có cái gì quý hiếm, nàng lại cảm thấy như gặp được thứ trân bảo, ngày đó còn đem vài loại điểm tâm đều mua về."
Quả nhiên thiếu nữ kia đã tới Tô Ký.
Ta vui vẻ nói: "Ngươi có còn nhớ rõ lúc ấy nàng lúc ấy ăn mặc y phục ra sao, bộ dáng của nàng lại như thế nào không?"
Chưởng quầy lại nói: "Thế nhưng cũng không phải là một thiếu nữ, mà là một nữ tử có dáng người quyến rũ, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp."
________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta sư tức giận, thật vất vả bắt được cơ hội, vẫn không thể nào để cho ta Lạc lưng (vác) đến sọt 【. Nhất định chỉ có thể ở hiện đại giải mộng 【.
Ta lại đây cầu chấm điểm nhắn lại tưới tiêu ba ba rồi ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.