Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 83:




Chương 83

Trái tim nhỏ bé của Hạ Nhược Tuyết nhất thời rối loạn.

Diệp Bắc Minh cười mỉm chi: “Được thôi, tớ ra ngoài ngủ ghế sofa”.

Nói xong, Diệp Bắc Minh định đẩy cửa ra ngoài, Hạ Nhược Tuyết lên tiếng: “Đừng… cậu ngủ ở ngoài, tớ cũng sợ, ở lại trong phòng đi”.

“Nhưng phòng này cũng không có giường nào khác”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Hạ Nhược Tuyết buột miệng: “Không sao, giường của tớ to lắm”.

Gương mặt cô ấy lập tức nóng bừng, nhanh chóng giơ búp bê lên: “Tớ không có ý đó, tớ đặt con búp bê này ở giữa”.

“Cậu đừng vượt giới hạn! Tớ ngủ bên trong, cậu ngủ bên ngoài, được không?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý.

Hai người nhắm mắt lại ngủ. Hạ Nhược Tuyết quay lưng về phía anh, tim đập thình thịch điên cuồng!

“Trời ạ! Bắc Minh, Bắc Minh ngủ chung giường với mình?”

“Hạ Nhược Tuyết ơi là Hạ Nhược Tuyết, mình đang nằm mơ sao? Mình không phải đang nằm mơ chứ?”

Cô ấy hưng phấn, hoàn toàn không ngủ được.

Mặc dù Diệp Bắc Minh nhắm mắt, nhưng với thực lực của anh, sao có thể không biết trạng thái của Hạ Nhược Tuyết?

Thậm chí…

Ngay cả tiếng tim đập của Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh cũng có thể nghe được rõ mồn một!

“Bắc… Bắc Minh?”, hơn một tiếng sau, Hạ Nhược Tuyết vẫn không ngủ, nhỏ giọng gọi.

Diệp Bắc Minh không đáp.

“Ngủ rồi hả? Hừ, vậy mà cậu cũng ngủ được”, Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ, có chút tức giận nói: “Đúng là một tên ngốc, tớ đã chủ động thế rồi! Cậu nói chuyện với tớ đi”.

Hạ Nhược Tuyết nói xong bèn sáp lại gần Diệp Bắc Minh.

Cô ấy bỏ con gấu bông ra chỗ khác.

Sau đó, áp ngực vào lưng Diệp Bắc Minh, dùng một tư thế cực kỳ mập mờ ôm lấy anh.

Diệp Bắc Minh cảm giác được sự mềm mại của con gái ở sau lưng, suýt nữa run lên.

May mà vận chuyển nội lực, bình tĩnh lại!

Nhược Tuyết, cậu đây là muốn tớ phạm tội hả?

“Năm năm qua, cậu đã trải qua những gì?”

“Tuy rằng cậu chẳng nói gì hết, cười lên cũng rất nhẹ nhàng”.

“Nhưng tớ biết, 5 năm qua, cậu chắc chắn rất khó chịu!”, Hạ Nhược Tuyết dịu dàng nói.

“Nếu đã trở về thì tớ chắc chắn sẽ không cho cậu đi nữa”.

Hạ Nhược Tuyết ôm chặt hơn nữa.

Chẳng biết bao lâu sau, Hạ Nhược Tuyết nặng nề chìm vào giấc ngủ, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Giờ phút này, là lúc mà cô ấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời!

Bỗng dưng, Diệp Bắc Minh nhướn mày, cảm nhận được một luồng sát khí ập tới.

Bên dưới khu chung cư có vài bóng đen xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.