Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1918:




Chương 1918

“Không dùng bí pháp gì che giấu cảnh giới chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có”.

“Dì Nguyệt, đừng thảo luận việc này nữa, bố mẹ của con, họ đang ở đâu?”

“Ầy!”

Lãnh Nguyệt thở dài một tiếng: “Dì thực sự không biết”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Dì Nguyệt, dì không gạt con chứ?”

Lãnh Nguyệt vô cùng chắc chắn gật đầu.

Diệp Bắc Minh thất vọng.

Lãnh Nguyệt nói: “Lần đó sau khi mẹ con rời khỏi Thanh Huyền Tông, thì rất lâu không quay về”.

“Lúc quay về, thì đã mang thai”.

“Bà ấy nó với dì một số kế hoạch của bà ấy, sẽ có một ngày con đến Thanh Huyền Tông, bảo dì chăm sóc cho con, chỉ vậy thôi”.

Diệp Bắc Minh rất thất vọng.

Hỏi cả hồi lâu lại vẫn không có chút manh mối nào.

“Xem ra mẹ con không hề để lộ chút thông tin nào, sao lại đề phòng con trai cứ như phòng cướp vậy?”

Lãnh Nguyệt ôm miệng cười lén: “Nhóc con, con không thể nói mẹ con như vậy”.

“Mẹ con là một phụ nữ rất thông minh, bà ấy làm như vậy chắc chắn có lý do của bà ấy”.

“Con ở Thanh Huyền Tông cũng rất tốt, dì Nguyệt bảo đảm trong vòng mười năm, con sẽ trở thành đệ tử mạnh nhất Thanh Huyền Tông!”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Lãnh Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì, nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, con tuyệt đối không được nói với những người khác, con là con trai của Thanh Lam đấy!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Dì Nguyệt, con hiểu dì lo lắng điều gì!”

Lãnh Nguyệt cau mày: “Vừa nãy dì luôn âm thầm quan sát, lúc con giết Ô Tử Tuấn rất quyết đoán!”

“Chuyện nhà họ Ô, con cũng biết rồi ư?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Dì Nguyệt, lão tổ nhà họ Ô muốn dùng mẹ con làm lư đỉnh, đây là huyết hải thâm thù!”

Vù!

Trong tích tắc, một luồng sát ý kh ủng bố cuồn cuộn ra.

Lúc này, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy nhiệt độ trong cung điện giảm mấy phần!

Bà ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ kỳ lạ: “Sát khí cường mạnh quá!”

“Minh Nhi, con theo đạo tàn sát ư?”

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý ngập trời!

Bình tĩnh trở lại.

“Đúng thế, con học đạo tàn sát từ một vị sư phụ”.

“Hỏng rồi!”

Lãnh Nguyệt rất lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.