Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1917:




Chương 1917

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại!

Vãi!

Võ Thần, Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, cảnh giới Hợp Nhất, Thánh Vương, Thánh Chủ?

Mẹ kiếp, hơn anh bao nhiêu cảnh giới lớn đây!

Lãnh Nguyệt đưa tay ra, vuốt má của Diệp Bắc Minh: “Con ơi…”

Diệp Bắc Minh lùi lại nửa bước theo bản năng: “Vị tiền bối này, bà… có ý gì?”

Tay của Lãnh Nguyệt lơ lửng không trung, ngẩn người.

Cảm thấy nơi này đông người phức tạp, bèn dẫn Diệp Bắc Minh vào một tòa cung điện sâu trong Thanh Huyền Tông.

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Con à, dì là chị em tốt của mẹ con!”

“Con có thể gọi dì là Dì Nguyệt, con và mẹ con thực sự quá giống nhau!”

“Mau cho dì Nguyệt ôm một lúc!”

Lãnh Nguyệt không quan tâm Diệp Bắc Minh phản đối.

Liền kéo anh vào lòng.

Diệp Bắc Minh suýt nữa bị ép chết: “Khụ khụ… dì Nguyệt, con không thở nổi”.

Lãnh Nguyệt không buông tay, ôm chặt Diệp Bắc Minh trong lòng: “Nhìn thấy con giống như nhìn thấy Lam Nhi năm đó!”

“Con ngoan, sau này ở Thanh Huyền Tông, dì bảo vệ con!”

“Bảo đảm không ai dám ức hiếp con!”

Lãnh Nguyệt buông Diệp Bắc Minh ra, nhìn anh với vẻ cưng chiều: “Bắt đầu từ hôm nay, con chính là đệ tử của Lãnh Nguyệt!”

“Bắc Nhi, con muốn học cái gì cũng được, dì Nguyệt có thể truyền thụ cho con!”

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Dì Nguyệt, con gia nhập Thanh Huyền Tông, không phải để học võ”.

“Con chỉ muốn điều tra thông tin của mẹ con, con nhất định phải tìm bố mẹ của con!”

Lãnh Nguyệt ngẩn người.

Khẽ cau mày: “Bắc Nhi, thế giới này võ lực là hàng đầu!”

“Con mới là cảnh giới Võ Thần sơ kỳ, mãi mãi không thể có chỗ đứng ở Đại Lục Chân Võ”.

“Với thực lực hiện tại của con vốn không giúp được gì cho bố mẹ con, con ở Thanh Huyền Tông tăng cảnh giới trước rồi tính”.

Diệp Bắc Minh lập tức phản ứng lại: “Dì Nguyệt, dù biết thông tin của bố mẹ con, đúng không?”

Lãnh Nguyệt thấy Diệp Bắc Minh kích động như vậy, trong đôi mắt lóe lên vẻ thương xót.

Cậu bé này bắt đầu từ khi sinh ra, cũng chưa từng gặp bố mẹ!

Cả đoạn đường từ nhỏ đến hiện tại, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Lãnh Nguyệt thở dài: “Dì cũng không biết”.

Diệp Bắc Minh kích động tóm cổ tay của Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, xin dì nói cho con biết!”

Trong lòng Lãnh Nguyệt kinh sợ.

Sao sức lực của cậu bé này lại kh ủng bố như vậy?

Chắc chắn vượt xa Võ Thần bình thường!

Bà ta nghiêm trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắc Nhi, sức mạnh của con sao lại lớn như vậy?”

“Thực lực thực sự của con chỉ là Võ Thần sơ kỳ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.