Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1855:




Chương 1855

Mắt cao hơn đầu, mặt mũi tràn đầy ngạo mạn!

Dùng giọng điệu ra lệnh giễu cợt: “Nhóc, mày có lai lịch gì? Tự báo dòng họ đi”.

Bốp!

Tất cả mọi người ở đó đồng thời quay đầu.

Con ngươi hơi co rụt lại, ánh mắt có vài phần kiêng kỵ!

Khuôn mặt Lăng Thiên Hùng nghiêm nghị: “Diệp chủ, hắn ta là Vương Tu”.

“Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, hiện tại đang ở tầng 95”.

Diệp Bắc Minh không nhìn Vương Tu: “Một người qua đường mà thôi, cần giới thiệu với tôi?”

“Tôi chỉ muốn biết như thế nào mới có thể đến tầng 99!”

“Gì cơ?”

Chỉ chớp mắt, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt rơi vào người Diệp Bắc Minh.

Kinh ngạc!

Giật mình!

Không thể tưởng tượng nổi!

“Trời ạ, tên này lấy dũng khí từ đâu vậy?”

“Anh ta còn nói Vương Tu chỉ là người qua đường?”

“Đù! Trâu bò đấy, giọng điệu quá ngông cuồng!”

Không ít người nuốt nước miếng.

Cũng có người cười lạnh: “Thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp”.

“Thằng này không xem Vương Tu ra gì, lần này phải ăn chút đau khổ rồi!”

Rất nhiều người lắc đầu.

Lăng Thiên Hùng nhìn thoáng qua Vương Tu sa sầm mặt, hoảng sợ mở miệng: “Dựa theo quy củ của Thiên Hạ Đệ Nhất các, không thể trực tiếp tiến vào tầng thứ 99!”

“Ngài nhất định phải khiêu chiến người canh giữ của từng tầng, đồng thời thành công”.

“Mới có thể lên tầng tiếp theo!”

Nụ cười của Vương Tu đọng lại: “Thằng kia, mày nói tao là người qua đường?”

“Hiện tại, tao đang xếp hạng 133 trên bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân!”

“Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong!”

“Năm nay mới chỉ 95 tuổi!”

“Dù nhìn khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân, từ xưa đến nay tao cũng là một thiên tài!”

Vương Tu cắn chặt răng: “Mày! Thế! Mà! Dám! Nói! Tao! Là! Người! Qua! Đường?”

Diệp Bắc Minh thờ ơ.

Như thể không hề nghe thấy!

Tiếp tục không nhìn!

Vương Tu cảm thấy mình như một vai hề nhảy nhót!

Trái tim suýt chút nữa nổ tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.