Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1854:




Chương 1854

Một người đàn ông vạm vỡ trong đó nhếch miệng cười: “Còn đánh không?”

Người trẻ tuổi cao gầy đối diện lắc đầu: “Hôm nay không đánh nữa, Diệp chủ này…”

Người kia lấy điện thoại di động ra, bấm một mã số: “Alo, lão đại, tầng 30 đến một người”.

“Lăng Thiên Hùng gọi anh ta là Diệp chủ!”

Cùng lúc đó.

Tầng thứ 98 Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Một người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn lạnh nhạt lên tiếng: “Ồ? Diệp chủ?”

“Ha ha, có thể có xưng hô thế này… Chẳng lẽ bên ngoài đã đấu ra chủ nhân địa bàn Côn Luân?”

“Lão đại, còn một việc nữa, hơi thở tên này để lộ ra mới cảnh giới Võ Đế!”

“Võ Đế? Giả heo ăn thịt hổ sao?”

Người trẻ tuổi ở tầng 98 khinh thường cười: “Toàn là thứ tôi đã chơi chán”.

“Chờ anh ta đi lên lại nói, cũng lâu lắm rồi Thiên Hạ Đệ Nhất các không có người mới đến”.

Cúp điện thoại.

Ánh mắt người trẻ tuổi lập lòe: “Chủ nhân địa bàn Côn Luân sao?”

“Lão Quỷ, trong vòng mười phút, tôi muốn toàn bộ tin tức về người này!”

“Rõ!”

Bên cạnh, một lão giả như quỷ mị đáp lời, biến mất trong bóng đêm.

Tốc độ Diệp Bắc Minh rất nhanh.

Anh chỉ dùng năm phút đã đến tầng 90 Thiên Hạ Đệ Nhất các!

Không gian nơi này còn lớn hơn, chừng mười cái sân bóng.

Ở chính giữa có một đài võ đạo vô cùng lớn.

Dùng thiết thủy đúc thành một khối!

Phía trên có dấu nắm tay kinh khủng, vết đao chém rìu đục.

Tầng 90 không có nhiều người lắm, đại khái chỉ có chừng một trăm người!

Nhìn thấy Lăng Thiên Hùng dẫn theo Diệp Bắc Minh xuất hiện, tất cả đều tò mò nhìn qua: “Một tên Võ Đế mà cũng tới?”

“Chúng ta đánh cược đi, xem anh ta có thể đợi ở nơi này bao lâu?”

“Năm phút? Hay mười phút?”

Giọng nói mọi người vang lên không hề kiêng dè.

Như đang nhìn dê bò trong chợ bán thức ăn, thuận miệng bàn bạc.

Diệp Bắc Minh không nhìn bọn họ: “Nếu tôi muốn đi tầng 99, cần điều kiện gì?”

Lăng Thiên Hùng đang muốn giải thích.

Đột nhiên.

Một giọng nói nghiền ngẫm truyền từ nơi xa đến: “Để tôi nhìn xem, ai có chí khí lớn như vậy, vừa tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các liền muốn lên tầng 99?”

Một người đàn ông chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.