Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 5: Đại ca ngươi là vị nào





Nữ tử hồng y càng thêm tức giận:
“Lớn mật, đã sai còn không biết hối cải. Lại còn tái phạm, ngắt lời người khác nói chuyện, mẹ ngươi không dạy ngươi hai chữ văn hóa hả?”
A a a! Ta điên lên! Chửi đổng ai chẳng biết!
“Còn mẹ ngươi thì học môn văn hóa kia giỏi đến mức nào, có dạy trước khi tè bậy vào người khác thì phải soi gương nhìn mình không?”
Định mệnh, lớn từng này mà lần đầu bực như vậy.
“Ngươi…”
Nàng ta khó thở.
“Vị cô nương mặc hồng y này.”
Chúc Diêu kiên quyết không cho nàng ta có cơ hội mở miệng:
“Nếu ngắt lời người khác chính là không có văn hóa, như vậy vừa nãy ngươi ngắt lời ta hỏi chưởng môn là có văn hóa? Hai người xa lạ hỏi tên nhau vốn chính là chuyện bình thường, ngươi đột nhiên nhảy ra mắng ta lớn mật là thế nào? Ta không biết nên hỏi tên thì coi như lớn mật? Như vậy xin hỏi văn hóa của ngươi ở chỗ nào?”
Nữ tử hồng y mặt tái xanh:
“Ngươi… một cái đệ tử chưa bước vào môn phái đã trực tiếp hỏi tục danh chưởng môn, còn nói không lớn mật.”
“Là ông ấy hỏi tên ta trước, trước khi hỏi tên người khác phải nói tên của mình ra, không phải là lễ phép bình thường sao? Hơn nữa ngươi cũng nói ta là đệ tử chưa vào môn phái, chưa vào môn phái có nghĩa không phải đệ tử các ngươi. Ta chỉ là người qua đường, đối phương có phải chưởng môn hay không liên quan gì đến ta? Ta làm chi không trực tiếp hỏi thẳng.”
“Ngươi… già mồm át lẽ phải!”
“Không nói lại được người ta bảo già mồm át lẽ phải, lúc nói lại được thì bảo người ta lớn mật, xin hỏi vị cô nương này, mẹ ngươi dạy văn hóa như thế này đấy hả?”
“Ngươi ngươi…”

“Xin khuyên vị cô nương này một câu, đừng có nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, không phải tất cả mọi người đều nể mặt ngươi, ngươi cho rằng cả thế giới này là mẹ ngươi chắc!”
“Làm càn!”
Cô nương hồng y khó thở, tay giơ lên tạo thành ngọn lửa ném về phía nàng.
Chúc Diêu nghĩ đây là thẹn quá hóa giận định đấu võ.
“Sư muội!”
Thời khắc mấu chốt đại thúc chưởng môn ra tay, bàn tay tạo ra một dòng nước dập tắt ngọn lửa.
“Đừng xúc động.”
Nữ tử hồng y hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, có điều ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Chúc Diêu, như kiểu sẽ lao tới ăn thịt nàng bất cứ lúc nào.
Chúc Diêu nghĩ lại mà sợ, chết thật, sao nàng lại quên mất đây là thế giới tiên hiệp, những người này chỉ cần giây lát đã xóa bỏ được sự tồn tại của nàng. Nhưng mà ai bảo đối phương vừa mở miệng đã mắng mẹ nàng? Cha mẹ nào không phải là cấm kỵ trong lòng con gái, huống chi nàng là nhân sĩ xuyên không có lẽ cả đời này không thể gặp lại cha mẹ. Nàng ta còn cố tình nhắc đến, nàng không tức giận sao được!
“Tiểu cô nương cũng tĩnh tâm lại, nói vậy cô nương đã đoán được bản thân tư chất phi phàm.”
Chưởng môn hỏi,
“Nếu gia nhập môn phái chúng ta chắc chắn sẽ tẫn lực bồi dưỡng, cô nương có đồng ý không?”
“Không đồng ý!”
“Khụ khụ khụ…”
Chưởng môn thiếu chút nữa bị sặc...
“Cô nương… nói cái gì?”
Với tư chất của nàng nhất định sẽ được vào Ngọc Lâm phong, Ngọc Lâm phong là nơi những người nổi bật nhất toàn bộ giới tu tiên đều muốn tiến vào. Tuy rằng hiện tại nàng lớn tuổi một chút, nhưng dựa vào bản lĩnh hai vị kia, kết đan trước khi hết thọ hoàn toàn không có vấn đề.
“Cô nương có biết nơi mình sẽ ở là Ngọc Lâm phong.”
“Ta không muốn biết!”
Chuyện vớ vẩn liên quan gì đến nàng.
“Vì sao?”
Chúc Diêu khách khí vứt ánh mắt xem thường cho đại thúc,
“Đại thúc cho rằng ta là kẻ khờ khắc? Hôm nay ta đắc tội sư muội ông, nếu ta thật sự bước vào môn phái, nàng ta còn không chỉnh chết ta!”
Mặt đại thúc chưởng môn hơi vặn vẹo, tuy rằng chuyện cô nương nói không phải không có khả năng, nhưng mà… nói cũng quá thẳng đi? Xem xét sư muội bên cạnh mặt hết xanh lại biến đen, loại chuyện này thật sự thích hợp nói ra miệng sao? Thật sự thích hợp sao?
“Khụ khụ, cô nương thật không muốn tu tiên, đây chính là đại cơ duyên đấy!”
“Không muốn!”
“…”
“Cứ vậy đi…”

Chúc Diêu buông tay nói:
“Ta từ đâu đến thì về chỗ đó, bye bye ngài!”
“Đợi… đợi chút!”
Chưởng môn còn chưa kịp ngăn cản Chúc Diêu đã phởn phơ chạy ra cửa, cô nương này sao chẳng giống người bình thường tý nào?
Đột nhiên một cơn gió lốc thổi đến, ngoài cửa bỗng xuất hiện một vị nam tử bạch y, Chúc Diêu chưa kịp nhìn rõ người đã lao đầu đụng phải.
Sau đó… đầu sưng lên một cục, cơn tức cọ cọ bốc lên.
“Không có mắt à! Tránh ra!”
“…”
Toàn điện lập tức yên tĩnh.
Lát sau nam tử bị đâm kia mới chậm rãi dời một bước sang bên cạnh. Chúc Diêu đi ra cửa, trước khi đi còn không quên vứt cho đối phương ánh mắt xem thường, có cơ bắp giỏi lắm chắc, hừ!
“Thái sư thúc tổ, vị cô nương kia chính là ngươi có Lôi linh căn!”
Chưởng môn kịp thời mở miệng.
Nam tử ngoài cửa nghe vậy duỗi tay kéo lại ngươi vừa mới đi qua, Chúc Diêu đi nhanh rồi bị kéo mạnh, theo quán tính lại đâm vào người nam tử, vì thế… đầu sưng thêm cục nữa.
Chúc Diêu sờ hai cục sưng đối xứng đột nhiên xuất hiện, ngẩng đầu nhìn năm tử vẻ mặt lạnh lẽo như hàn băng,
“Ta nói đại ca… ta với ngươi có thù oán sao?”
Nam tử sửng sốt, sau đó vô cùng nghiêm túc trả lời:
“Không có!”
“Không có ngươi kéo ta làm cái lông gì!”
Thích gây sự có phải không!

Nam tử cúi đầu trầm tư, sau đó trả lời càng thêm nghiêm túc:
“Ta không kéo lông, ta kéo là tay ngươi.”
“…”
Hít sâu một hơi… không khí, không khí, thời tiết tuyệt vời thế này, tính tình không nên nóng nảy!
“Coi như ta xui xẻo, phiền đại ca ngươi nhẹ nhàng tránh ra, đừng chắn đường ta có được không? Cám ơn!”
Nam tử nhíu mày, quyết đoán cự tuyệt nàng:
“Không được.”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Làm đầu nàng sưng hai cục còn chưa ngừng, chẳng lẽ muốn gõ thành Thích Ca Mâu Ni?
“Quỳ xuống, bái sư!”
“Bái con em ngươi!”
Ai nói muốn bái sư?
Mày nam tử càng nhíu chặt, vẫn lạnh lùng nói:
“Là bái ta, ta không có em gái!”
“…”
Đại ca ngươi thắng, rốt cuộc ngươi từ hành tinh nào rớt xuống? Hoàn toàn không thể giao tiếp nổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.