Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 4: Bước vào sơn môn





Xem xét bốn người phía trước đang tập trung thi pháp, trong lòng thấy chột dạ, rốt cuộc những người này định làm gì. Viên cầu kia thật sự quan trọng như vậy sao? Trong thế giới tu tiên, vật phẩm đo linh căn không phải là đầy đất sao? Cho dù hỏng rồi cũng không cần phải bắt nàng về hỏi tội chứ!
Ngẫm lại nàng một người thanh bạch thế này, bỗng chốc mất hết tài sản, nửa đời sau phỏng chừng phải sống để trả nợ, cả con người trở nên nghèo nàn. Mommy… con rất muốn về nhà.
Ngay tại lúc Chúc Diêu chan chứa bất an, phong cảnh xung quanh biến đổi trong nháy mắt, vừa rồi bay trên cao chỉ nhìn thấy mây trắng mênh mông bát ngát, đột nhiên giống như bức rèm sân khấu được kéo ra, mây trắng tan hết. Từng ngọn núi lớn nhỏ nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung. Có dòng thác từ ngọn núi chảy xuống, giống những đường chỉ bạc kéo dài tinh tế rồi gia nhập vào hồ nước.
Chúc Diêu bị hình ảnh như cảnh tượng trong game làm sợ ngây người, không ngờ nàng có thể nhìn được cảnh sắc như vậy ở hiện thực.
Bọn họ đứng trên lá cây bay về phía ngọn núi lớn nhất, dừng lại tại nơi cách đó mấy trăm thước, Lí sư thúc trẻ nhất trong bốn người kia từ trong lòng lấy ra thẻ bài gỗ, ném vào không trung, thấy ngoài ngọn núi một tầng vật chất mỏng như cánh ve vỡ ra thành khe đủ cho thuyền lá cây đi vào. Sau khi thuyền bay qua thì tự động khép lại, trở nên vô hình. Chúc Diêu đoán cái này giống hộ sơn đại trận gì đó.
Nhìn gần mới biết, ngọn núi lềnh bềnh giữa khoảng không này có rất nhiều cung điện lớn nhỏ, mà nơi các nàng đến chính là quảng trường của cung điện lớn nhất.
Chân thật vất vả mới chạm được đất, nàng phát hiện quảng trường tràn ngập đầu củ cải. Cẩn thận tính có tầm trăm người tách thành vài hàng, bốn người bạch y đứng đằng trước mỗi hàng. Chúc Diêu hiểu ra, đây là từng nhóm đi chiêu sinh trở về.
Lí sư thúc đáp xuống đất, chào hỏi vài câu với đồng nghiệp, không biết thì thầm chuyện gì. Chỉ chốc lát sau, bạch y trên quảng trường nhất tề nhìn về phía nàng.
Chúc Diêu lập tức cảm thấy áp lực nặng như núi đè, muốn trốn tránh sau đám người, nhưng ở đây tất cả đều là đầu củ cải cao tầm nửa người, nàng muốn trốn cũng trốn không nổi, trừ phi chồng hai củ cải lên nhau. Quay đầu nhìn tiểu bằng hữu Vương Từ Chi dáng người nhỏ gầy, suy nghĩ tính khả thi biện pháp này.
Đối phương như biết được ý tưởng của nàng, nhanh như chớp chui vào đám người, cách rất xa.
Đồ nhóc con! Không nghĩa khí gì cả!
“Lí sư thúc, việc này quan hệ trọng đại, không cần để ý đến quy củ, nhanh vào thông tri chưởng môn đi.”
Mấy người bạch y hình như đã thương lượng ra phương án, một vị nữ đệ tử trong đó chỉ đại điện phía trước đề nghị, lại quay đầu nhìn Chúc Diêu rất quái dị.
Bạch y họ Lí có vẻ tiếp thu ý kiến đối phương, cũng liếc nhìn nàng sau đó xoay người bước nhanh vào điện.
Chúc Diêu trong lòng trống rỗng, sao cảm thấy chuyện này càng lúc càng trở nên nghiêm trọng thế này. Hiện tại chạy còn kịp không? Tuy bên dưới núi là biển, nhưng nàng biết bơi…
“Ta là đệ tử Hân Vinh Đường Kiếm phong, Trần Oánh. Vị sư muội này, không biết nên xưng hô thế nào?”
Nữ từ vừa mới nói chuyện với Lí sư thúc đi tới, cười khẽ hỏi.

Đến rồi, bắt đầu hỏi tội:
“Ta tên là Chúc Diêu! Là thế này… Trần cô nương, vụ thủy tinh cầu kia, ta thật sự không cố ý.”
Muội muội ngươi phải tin ta!
Trần Oánh lại cười càng thêm dịu dàng,
“Bước vào Khưu Cổ phái chính là đồng môn, sư muội gọi ta là sư tỷ được rồi. Sư muội không cần lo lắng, chuyện trong phái chương môn lát nữa sẽ ra quyết định.”
“Hả, còn phải gặp chưởng môn nữa.”
Sẽ không phải giữ nàng lại làm công gán nợ đấy chứ.
Trần Oánh gật đầu:
“Lấy quy củ trong phái, đệ tử mới nhập môn trước tiên đến Giới Luật đường học môn quy bổn phái một tháng, rồi để Phong chủ các phong nhận đồ đệ, giữ lại đào tạo thành tài. Có điều tình huống sư muội có vẻ đặc biệt, cho nên cần thông tri chưởng môn định đoạt.”
Đặc biệt… đặc biệt hỏng bét sao? Vừa bước vào đã có nợ.
Trần Oánh còn nói vài chuyện khác, đáng tiếc cả đầu Chúc Diêu chỉ có chuyện viên cầu nát, hoàn toàn không nghe vào. Đối phương cũng nhìn ra nàng bất an, đơn giản không mở miệng nữa. Chỉ chốc lát sau, sư thúc họ Lí đã đi ra.
“Chưởng môn có lệnh, bảo ngươi đi vào.”
Lí sư thúc nói với nàng.
Chúc Diêu hít sâu một hơi, dù sao sớm hay muộn cũng phải bồi thường, đi thì đi, cắn răng một cái theo sau.
“Xin hỏi… Lí sư thúc, chưởng môn có tức giận lắm không?”
Để nàng còn chuẩn bị tâm lý.
Hắn quay đầu nhìn nàng, không lạnh mặt như lúc ở thị trấn mà nhẹ nhàng trả lời:

“Chưởng môn chúng ta tính tình nhã nhặn, điềm đạm, sao có thể tức giận.”
“Ồ.”
Không tức giận thì tốt, mọi chuyện còn có thể thương lượng.
Đi vào trong điện nàng mới biết bên trong có sáu người. Năm người ngồi bên dưới, một người chính giữa, hẳn là chưởng môn. Nhìn qua tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt mỉm cười, đúng như lời Lí sư thúc nói, có vẻ là người điềm đạm.
“Nữ tử này là…”
Thấy Chúc Diêu vào, chưởng môn nghiêng đầu hỏi Lí sư thúc phía trước dẫn đường.
“Bẩm chưởng môn, đúng là nàng!”
Chưởng môn nghe vậy càng thêm kinh ngạc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
“Tuổi nàng… sao có thể…”.
“Lớn?”
Khóe miệng Chúc Diêu giật giật, lập tức không vui, ngươi không ghét bỏ mình là đủ rồi, ngươi có mặt mũi gì nói ta tuổi lớn:
“Đại thúc, ta năm nay mới 28, cám ơn!”
Không biết hỏi tuổi nữ nhân là điều cấm kỵ sao?
Chưởng môn sửng sốt, không ngờ nàng sẽ tranh luận, hoặc là nhận thấy câu hỏi của mình có chút không ổn, ho một tiếng, vung tay lên, chính giữa điện đột nhiên xuất hiện viên cầu giống hệt cái nàng chọc nát. Chỉ khác là lớn hơn trong suốt hơn cái trước.
“Tiểu cô nương, đặt tay lên đi.”
Chúc Diêu mở to hai mắt, nhìn viên cầu, yên lặng lùi lại một bước, nàng bị chứng sợ hãi viên cầu.

“Là thế này… lúc trước ta vô ý làm hỏng một cái, ta sợ…”
Nàng yếu ớt duỗi một ngón tay,
“Cho nên… hay là đừng đặt lên thì hơn.”
“Không sao, cứ thoải mái đặt lên đi!”
Chưởng môn cho rằng nàng sợ hãi, cười cổ vũ nàng,
“Đừng sợ, ta đảm bảo tiểu cô nương sẽ vô sự.”
“Hỏng rồi không trách ta?”
Xem ra người ta tồn kho hơi bị nhiều, thế vì sao lại mang nàng về?
“Tất nhiên không trách.”
“Thế còn cái bị phá trên trấn?”
“Cũng không trách!”
“Sao không nói sớm!”
Hại tim gan người ta đập loạn một đường, hóa ra không phải bắt nàng bồi thường thủy tinh cầu. Chúc Diêu ấn tay lên viên cầu, chỉ cần không bắt nàng bồi thường, đừng nói là đặt tay, bảo nàng ôm luôn cũng được.
Tay Chúc Diêu vừa chạm vào viên cầu, tia chớp nháy mắt tràn ngập, chưa đầy năm giây viên cầu giống hệt cái trước, tách tách vài tiếng nát bấy.
“Quả thế!”
Đại thúc chưởng môn đột nhiên đứng lên, kích động đầy mặt, quay đầu nhìn Lí sư thúc bên dưới:
“Nhanh đến Ngọc Lâm phong, thông tri việc này với sư thúc tổ.”
“Dạ!”
Đợi Lí sư thúc ra khỏi cửa, chưởng môn mới tạm thời bớt kích động, khuôn mặt vốn hiền hòa, lúc nhìn Chúc Diêu càng thêm ấm áp:
“Tiểu cô nương tên gì.”

“Thế đại thúc tên gì?”
Biết mình không cần trả nợ, tâm tình Chúc Diêu chớp mắt sáng như ánh mặt trời, cất lời.
Mỗ đại thúc: “…”
“Lớn mật!”
Một nữ tử hồng y ngồi bên dưới lớn tiếng quát, vẻ mặt chỉ trích nhìn Chúc Dao.
“Ngươi có biết người ngồi phía trước là ai không?”
“Không biết!”
Biết thì nàng còn hỏi làm cái búa gì.
“Ngươi…”
Nữ tử hồng y chán nản,
“Cuồng vọng như thế sao thành tài được? Ngươi bây giờ chỉ là một phàm nhân, nếu về sau tu luyện có chút thành tựu còn không khi sư diệt tổ. Sư huynh, sư muội cảm thấy việc này cần bàn bạc lại.”
“Sư muội, bình tĩnh chớ nóng nảy.”
Chương môn giơ tay lên,
“Sư muội cũng biết tư chất này hiếm có đến mức này, vạn năm nay cũng chỉ xuất hiện một người.”
Nữ tử bạch y vẫn bất mãn đầy mặt:
“Tuy là thế nhưng nàng ta tuổi tác đã cao, cho dù tư chất tuyệt hảo sợ cũng khó kết đan trước khi hết tuổi thọ. Đến lúc đó chẳng phải uổng phí tâm tư.”
“Sư muội, chuyện này…”
“Này này! Hai người nói chuyện có thể suy nghĩ đến tâm tình đương sự một chút được không?”
Chúc Diêu không nhịn được nữa giơ tay, có ai nói xấu người khác lại nói ngay trước mặt không, đây là đo mức độ chịu đựng hay đo dũng khí.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.