Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1573: Loạn Trong Giặc Ngoài!




Nói về tình nghi, Lưu Lịnh Nam hắn nghi ngờ nhất chính là Lưu Phú Quý tên này, ai cũng biết Lưu Phú Quý này là một vị Thánh Đan Sư, thuốc thang áp chế Phệ Hồn Hương chi độc, chính là do một tay Lưu Phú Quý này đưa ra.
Mỗi lần như thế đều bảo mọi người ra bên ngoài, không ai được phép tiến vào, như trong thời gian đó, tên này giở ra một ít thủ đoạn bên trong Đan Dược, sau đó lấy đi bảo vật, đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Giờ đây tên này lại quay sang cắn hắn, đúng là ngậm máu phun người mà.
“Ầm ầm! “
“Lưu Lịnh Nam! Đừng có nghĩ ngươi tu vi cao hơn ta liền có thể muốn nói gì cũng được, ta nói cho ngươi biết, ta đây không có ngán ngươi đâu!” Lưu Phú Quý khí thế đại chấn, ép về phía Lưu Lịnh Nam, gằn giọng lên tiếng, như một lời không hợp, liền là lập tức động thủ một dạng.
Hắn đây Lưu Phú Quý, vì là lo nghĩ đến độc dược trong người Lão Tộc Trưởng, liền là lo lắng vô cùng, ngay cả đầu tóc cũng chuyển bạc, kia là còn chưa nói đến chuyện hắn phải bỏ ra bao nhiêu là quý giá Đan Dược, kia là tích lũy từ trước đến nay của hắn a, cứ như vậy không còn.
Nhưng giờ này nhận lại được, không phải là những cái an ủi lời nói, mà là nghi ngờ hắn là kẻ trộm từ miệng của Lưu Lịnh Nam, như thế thử hỏi, hắn sao có thể chịu đựng được nỗi kia chứ.
“Hai vị Trưởng Lão không cần cải nhau, ta thấy cả hai vị đều vô tội, hung thủ lấy đi Bảo Vật của Lão Tộc Trưởng, có thể là một người khác!” Nhìn thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng, Lưu Gia Tuệ liền là đứng lên khuyên ngăn, đồng thời, ánh mắt di chuyển về hướng Lưu Kiến Tinh, dụng ý không cần nói cũng hiểu.

“Ân! Lưu Kiến Tinh! Ngươi đúng là người có nghi ngờ lớn nhất! “ Cả hai người Lưu Lịnh Nam cùng Lưu Phú Quý đang gườm nhau chết sống, lời nói của Lưu Gia Tuệ liền là làm cho cả hai di chuyển mục tiêu, tất cả hiện nay đều nhìn vào Lưu Kiến Tinh, rất là phần khẳng định ý vị.
Lưu Kiến Tinh là con trai của Lão Tộc Trưởng Lưu Kiến Bang kia, sau khi Lưu Kiến Bang bị thương, người mà tiếp xúc với lại Lưu Kiến Bang nhiều nhất chính là Lưu Kiến Tinh.
Không những thế, Lão Tộc Trưởng từ lâu đã không ưa gì Lưu Kiến Tinh, có nhiều lần hàm ý bãi bỏ Thiếu Chủ Lưu gia của y vị trí, thay vào một người có tài đức vẹn toàn hơn.
Như cũng biết được cái này tin tức, Lưu Kiến Tinh liền tiên hạ thủ vi cường, đem bảo vật Lão Tộc Trưởng dùng tính mạng của mình đạt được đến lấy đi, thậm chí là hạ độc thủ với lại Lão Tộc Trưởng cũng không phải là không có khả năng.
“Lưu Gia Tuệ! Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, Lưu Kiến Tinh ta ngay cả bảo vật của phụ thân là cái gì hình dáng cũng không biết, như thế nào có thể lấy trộm nó cho được! “ Lưu Kiến Tinh giận quá đập bàn chỉ tay vào Lưu Gia Tuệ quát lớn.
“Hơn nữa ta nghi ngờ, người lấy đi Bảo Vật chính là ngươi...! Các vị cũng hiểu quan hệ của cô ta cùng phụ thân ta là như thế nào rồi chứ?” Lưu Kiến Tinh lời nói thâm độc, một câu như nhát kiếm đâm tận tâm can của Lưu Gia Tuệ.
“Lời của Kiến Tinh Thiếu Chủ cũng không phải là không có lý!” Lưu Lịnh Nam cùng Lưu Phú Quý cũng là gật đầu đồng ý với cách nói của Lưu Kiến Tinh.
Nơi đây người nào không biết Lưu Gia Tuệ chính là tình nhân bí mật của Lão Tộc Trưởng, nhờ có Lão Tộc Trưởng chiếu cố, cái này Lưu Gia Tuệ không đến hai tỷ năm thời gian liền có thể đột phá Thánh Đế Chi Cảnh.
Hơn nữa theo như bọn họ biết, dù là đang trong cảnh bị thương nặng như hiện tại, hàng đêm Lão Tộc Trưởng cũng là gọi Lưu Gia Tuệ đi vào Cấm Địa bàn chuyện, bàn đến sáng hôm sau mới ra, mỗi lần như thế, Lưu Gia Tuệ trên mặt là khá hồng hào, loại chuyện như thế này, không cần nói ra, tất cả mọi người trong lòng đều là hiểu rõ.
Như trong lúc cùng Lão Tộc Trưởng mây mưa, Lưu Gia Tuệ này âm thầm giở một ít thủ đoạn, lấy đi bảo vật của Lão Tộc Trưởng, ông ta hiện nay đang bị thương như thế, còn là tại hưng phấn quá độ, không thể nào phát ra cũng là có thể hiểu được, nói đến cùng, Lưu Gia Tuệ này vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất.
‘Loạn trong giặc ngoài, Lưu gia chúng ta liền là phải đi đến bước đường diệt vong hay là sao?’ Lưu Tiết Hàn một bên nhìn bốn tôn Thánh Đế Cường Giả nguyên vẹn còn lại của Lưu gia vì một cái bảo vật để rồi chuẩn bị động thủ đến nơi, trong lòng không khỏi hiện lên một vệt bi thảm.
Lão Tộc Trưởng đang bị thương nặng, có thể qua được một kiếp hay không, cũng là không thể nào biết được, một khi Lão Tộc Trưởng ra đi, Lưu gia không có đại Cường Giả tọa trấn, liền sẽ bị những thế lực khác diệt mất không còn.
Trong cái này hoàn cảnh, mọi người không có đồng tâm hiệp lực để giải quyết vấn đề cùng chống ngoại địch thì cũng thôi, lại vì một món bảo vật, đi tranh đoạt đến nỗi chuẩn bị huynh đệ tương tàn, Lưu gia đúng thật sự là khí số đã tận rồi.
...
Phú Quý Thánh Sơn! Một gR3jF căn quản gia thạch lâu.
‘Hai vị! Thời cơ của chúng ta đã đến!Chủ nhân sắp đến nơi đây để đưa chúng ta rời đi, hai vị phải chuẩn bị sẵn sàng! ‘ Hổ Huyền Phương đang ngồi trên một bàn đầy sơn hào hải vị, đối với lại hai người Nguyệt Bán Quân cùng Nguyệt Bán Dương truyền âm nói.
Nhìn hiện tại Hổ Huyền Phương ba người, đều là mặt mày béo tốt, thực lực cũng là tiến hơn trước rất là nhiều, nhất là Hổ Huyền Phương, hiện tại hắn đã là Khí Đạo Bán Thánh Cường Giả đỉnh cao, một chân bước vào Thánh Vương Chi Cảnh, hai người Nguyệt Bán Quân hiện tại, cũng là Thánh Vương hậu kỳ viên mãn cường giả, một chân đã đặt vào Thánh Hoàng Chi Cảnh, có thể nói so với lại hồi còn tại bên cạnh Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi, ba người thực lực là có sự thay đổi nghiên trời lệch đất.
Qua lần kia đại kiếp tại Triều Tịch Thánh Cung bên kia mấy năm trước, ba người này nhân họa mà đắc phúc cũng là không quá.

‘Mọi chuyện đều là nghe Phương đại nhân sắp xếp!’ Nguyệt Bán Quân cùng Nguyệt Hạ Dương hai người cũng là dùng thần niệm truyền âm đáp lại.
Hai người bọn họ được như ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa cả vào Hổ Huyền Phương.
Nhớ lại năm xưa tình cảnh, khi bọn họ bị Vũ Trụ Phong Bạo cuốn đi, nghĩ mình sẽ không còn đường sống, nhưng là đúng lúc Lưu Phú Quý có việc đi ngang qua, liền là tiện tay cứu bọn họ một thanh.
Sau khi được đưa trở lại nơi đây, Hổ Huyền Phương là nhờ vào tài trí hơn người cùng thủ đoạn kinh dị vốn có, đã làm cho Lưu Phú Quý vô cùng nể trọng, nhiều lần bày mưu lập kế, không ít lần lập ra đại chiến công cho Lưu Phú Quý.
Dựa vào những chiến công kia, Lưu Phú Quý liền phong hắn lên làm quản gia của Phú Quý Thánh Sơn cai quản tất cả mọi sự vụ nơi đây.
Cũng nhờ có tài nguyên mà Hổ Huyền Phương chu cấp, hai người bọn họ thực lực mới có thể tiến triển nhanh đến như thế này, hai người bọn họ hiện tại là bội phục Hổ Huyền Phương đến tự đáy lòng, nên chỉ cần tên này lên tiếng một cái, hai người bọn họ không cần suy nghĩ liền là làm theo.
‘Phương đại nhân! Có chuyện này ta muốn hỏi ngài một chút, chúng ta tại đây cũng là tốt lắm, ngài cần gì phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây!’ Trầm ngâm một chút, cuối cùng Nguyệt Bán Quân vẫn là lên tiếng hỏi thắc mắc lớn nhất trong lòng của mình.
Mấy người bọn họ hiện tại, liền là có cuộc sống vô cùng tốt, bên cạnh một tôn Thánh Đế Cường Giả, được ông ta tận tình chỉ dạy con đường tu hành, tài nguyên cũng là có rất là đầy đủ, đột phá Thánh Hoàng Chi Cảnh đối với bọn họ cũng như Hổ Huyền Phương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa hiện tại địa vị của Hổ Huyền Phương cũng là vô cùng cao, tại nơi đây Phú Quý Thánh Sơn, có thể nói là chỉ dưới một người, lại trên vạn người, như thế tương lai tươi sáng, Hổ Huyền Phương cần gì phải trở lại bên cạnh của vị chủ kia.
Nên nhớ bên kia Diệp Tử Phàm, hiện tại cao lắm cũng chỉ là một tôn Thánh Hoàng Cường Giả, tài nguyên cũng không đáng là bao, còn phải chạy đông chạy tay lo cho hai đứa con của ông ta nữa, không cẩn thận có ngày bị hai cái kia nha đầu sát là dễ như chơi.
Quan trọng hơn một chút, ba người của mình từ khi vào nơi đây đã không còn cảm nhận được Nô Ấn tồn tại nữa, như vậy đám người mình không cần phải lo đến tính mạng an nguy, như thế có cần thiết phải trở lại bên cạnh Diệp Tử Phàm hay không?
‘Các ngươi không có hiểu, chúng ta không có an toàn như các ngươi nghĩ!’ Hổ Huyền Phương trong lòng cũng là hiểu, Nguyệt Bán Quân lời nói vừa rồi không có ý ly dán hay xúc phạm hắn cái gì, mà là thật tâm quan tâm đến hắn, cũng như là mong muốn bọn họ có con đường tốt hơn, nên hắn đây cũng là không có nỗi giận, mà chỉ lắc đầu truyền âm một câu.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.