Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1572: Bảo Vật Biến Mất!




Lấy được Tiên Linh Thánh Thảo chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo cũng là quan trọng nhất, đó là luyện chế Hóa Hồn Thánh Đan.
Có loại Đan Dược này, hơn nữa phải là Cửu Giai Hóa Hồn Thánh Đan, Lão Tộc Trưởng của bọn họ mới có thể loại bỏ hoàn toàn Phệ Hồn Hương Chi Độc được.
Mà muốn luyện chế loại này Đan Dược, phải có một vị Thánh Đan Sư, may mắn trong tộc bọn họ là có một tôn như thế này, kia chính là Lưu Phú Quý, một tôn Thánh Đan Sư duy nhất của Lưu gia bọn họ, thành danh ba trăm tỷ năm qua, tất cả cao cấp Đan Dược trong tộc sử dụng thời gian qua, phần lớn chính là xuất từ trong tay của Lưu Phú Quý mà ra.
Nên là giờ đây tất cả hy vọng đều là tập trung cả vào người của y.
Lời nói của Lưu Tiết Hàn, cũng là làm cho ba người còn lại chú ý, tất cả đều là đưa ánh mắt về phía Lưu Phú Quý, chờ hắn lên tiếng.
Ai cũng là hiểu, lời nói hiện tại của Lưu Phú Quý có cái gì ảnh hưởng đến toàn bộ Lưu gia bọn họ đây, như tên này không thể luyện chế được mà nói, bao nhiêu công sức của Lưu Tiết Hàn đều có thể đổ sông đổ biển cả.
“Ta chỉ có hai thành nắm chắc có thể luyện chế được Hóa Hồn Thánh Đan! “ Trầm ngâm một chút, Lưu Phú Quý liền là đưa ra cho mọi người một câu trả lời đến.
Hai thành nắm chắc, đây là Lưu Phú Quý hắn có chút phóng đại lên một chút, thực tế hắn chỉ có một phần mười nắm chắc có thể I5zkup luyện ra Hóa Hồn Thánh Đan mà thôi.
Hóa Hồn Thánh Đan, đây là một loại Cửu Giai Đan Dược khó khăn luyện chế nhất trong hàng Cửu Giai Thánh Đan.
Điều kiện cần phải là có Cửu Tinh Thánh Đan Sư, còn là tạo nghệ vô cùng thâm sâu Cửu Tinh Thánh Đan Sư, như bình thường Cửu Tinh Thánh Đan Sư mà nói, căn bản rất là khó luyện chế ra được loại này Đan Dược, không muốn nói là không thể.
Rất là không có may, Lưu Phú Quý hắn đây chính là một viên bình thường Cửu Tinh Thánh Đan Sư, dù là thành danh đã lâu, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể luyện chế được bình thường trị thương Đan Dược loại hình, còn là lô được lô mất, chất lượng Đan Dược do hắn luyện chế ra cũng không phải là rất cao, thế nên là hắn không có bao nhiêu lòng tin có thể luyện chế ra được Cửu Giai Hóa Hồn Thánh Đan này.

‘Giờ phải xem Lão Tộc Trưởng lựa chọn như thế nào rồi!’ Lưu Phú Quý nhìn về hướng Cấm Địa bên kia, trong lòng âm thầm nghĩ đến.
Lão Tộc Trưởng này dường như vô cùng thấu hiểu tài nghệ Luyện Đan của Lưu Phú Quý hắn, thế cho nên sau khi có được Tiên Linh Thánh Thảo trong tay, liền là trù trừ không muốn đưa ra.
Trong tình cảnh hiện tại, hắn là biết được, Lưu Kiến Bang lão già kia đang suy tính đến chuyện gì, mục tiêu hàng đầu của Lưu Kiến Bang chắc chắn là muốn rời khỏi Động Thiên Lưu Hành, tìm đến một tôn Cường Đại Cửu Tinh Thánh Đan Sư, bỏ ra một cái giá lớn, nhờ người đó luyện chế Hóa Hồn Thánh Đan.
Nhưng mà Thánh Vực Cửu Tinh Thánh Đan Sư cường đại hiện tại đang ở hết cả tại Đan Thiên Thánh Cung, muốn nhờ đám người kia luyện chế Cửu Giai Hóa Hồn Thánh Đan là dường như không thể.
Nói không chừng đám người kia nhìn thấy Lưu Kiến Bang bộ dáng hiện tại, liền ra tay sát đi, sau đó liền lấy đi Tiên Linh Thánh Thảo cùng tài nguyên trên người của Lưu Kiến Bang cũng nên.
Đây là chuyện rất dễ dàng xảy ra, nên nhớ đám kia Thánh Vực bên ngoài Thế Lực rất là không có ưa gì Ẩn Thế Gia Tộc đám bọn họ, như có cơ hội, liền là trừ đi cho thống khoái, nên muốn cho đám Thánh Đan Sư của Đan Thiên Thánh Cung giữ lời hứa, đó là hy vọng không có cao.
Con đường thứ hai mà Lưu Kiến Bang có thể đi, đó là trực tiếp dùng Tiên Linh Thánh Thảo, như thế chỉ tạm thời áp chế Phệ Hồn Hương Chi Độc, đời này kiếp này là phải dùng tất cả mọi biện pháp đem nó áp chế.
Cái này biện pháp có thể giúp đỡ Lưu Kiến Bang kéo dài thêm một đoạn thời gian, nhưng tu vi sẽ từ từ giảm sút, đến khi không thể nào sử dụng được lực lượng nửa thì thôi, sau cùng không có thực lực áp chế, cũng chỉ có con đường chết.
Còn lại một con đường, chính là dựa vào Lưu Phú Quý hắn đây, giao Tiên Linh Thánh Thảo cho hắn luyện chế, như thành công mọi sự đều đại cát, còn như thất bại mà nói, đây là không còn một cái gì hy vọng sống cả.
Cả ba con đường kia, đều có cái lợi cùng hại khác nhau, hiện tại phải xem là Lưu Kiến Bang sẽ chọn cái nào con đường rồi.
“Haiz...!”
Nghe Lưu Phú Quý lời nói, Nghị Sự Điện bên trong liền là vang lên những tiếng thở dài.
Lưu Phú Quý tài năng luyện đan cao đến đâu, trong tộc bọn họ liền tất cả mọi người đều biết, Lưu Phú Quý nghĩ ra ba con đường kia, đám người bọn họ cũng là có thể nghĩ đến, dù Lưu Kiến Bang có chọn con đường nào, nguy hiểm cũng đều cao như nhau, vào thời điểm này, bọn họ liền là thở dài thay cho Lưu Kiến Bang, cũng là không biết, ông ta sẽ chọn con đường nào nữa.
“Các vị! Lão Tộc Trưởng chọn con đường nào, là chuyện của ông ta, hiện tại ta muốn bàn với các vị chuyện thứ hai, cũng là chuyện quan trọng nhất!” Lưu Lịnh Nam quét ngang không khí trầm trọng bên trong cái này Nghị Sự Điện, lời nói có chứa nhiều uy áp, cùng sát khí, lên tiếng nói.
“Lịnh Nam Trưởng Lão! Ngài có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra!” Lưu Kiến Tinh đám người đúng là không quen với lại uy áp này của Lưu Lịnh Nam, liền là phát ra khí tức chống lại, đồng thời lên tiếng hỏi.
Đám người bọn họ khi vào Nghị Sự Điện nơi đây, có nghe Lưu Lịnh Nam nói đến hai chuyện, thứ nhất là tôn vinh công lao của Lưu Tiết Hàn, còn lại thứ hai vấn đề vì là lo lắng cho an nguy của Lưu Kiến Bang, nên là Lưu Lịnh Nam chưa có nói ra, hiện tại nhìn bộ dáng hiện tại của Lưu Lịnh Nam, xem ra vấn đề này rất là không có nhỏ đâu.
“Các vị! Ta vừa nhận được tin tức từ Lão Tộc Trưởng, ngài ấy nói là bảo vật mình lấy được tại bên ngoài Thánh Vực Hư Không đã không cánh mà bay, ngài ấy nghi ngờ rất có thể trong chúng ta có người đã lấy đi nó. Hiện tại ngài ấy ban ra lời nói, như một trong số các vị có lỡ lấy đi, liền là lập tức trả lại, niệm tình đồng tộc, lần này ngài ấy sẽ không có tính toán, nếu như không mà nói, một khi ngài ấy khôi phục lại, điều tra ra người lấy là ai, liền sẽ theo Tộc Quy đến xử lý! “
Lưu Lịnh Nam lời nói tràn đầy túc sát chi khí, đối với bên dưới người uy hiếp nói, chỉ là trọng tâm chiếu cố của hắn là Lưu Kiến Tinh, Lưu Phú Quý cùng Lưu Gia Tuệ ba người, còn lại Lưu Tiết Hàn, hắn là không có quan tâm đến.
Cái này cũng không có gì khó hiểu, khi mà Lưu Tiết Hàn chỉ vừa mới hồi lại Động Thiên Lưu Hành, còn là bị thương nặng đến như thế kia, không có khả năng lấy đi Bảo Vật của Lão Tộc Trưởng cho được.
Dư lại, cũng chỉ có ba người kia mà thôi, bất kỳ một trong ba người, đều có thể là hung thủ lấy đi Bảo Vật, giờ chỉ xem vào sự tự giác của mấy người mà thôi.

“Lịnh Nam Trưởng Lão đã nói, các vị đã nghe rõ ràng, trong các vị người nào lỡ ra tay nhúng chàm, như vậy thì lập tức sửa lỗi, nếu như không, một khi Lão Tộc Trưởng qua được cơn nguy kịch này, sẽ là ngày tận thế của người đó!” Ngay sau lời nói của Lưu Lịnh Nam vang lên không bao lâu, Lưu Phú Quý là người đứng lên, hùng hồn đối với lại mấy người còn lại lên tiếng.
Ánh mắt của hắn là nhìn về Lưu Lịnh Nam nhiều hơn một chút, hàm ý nghi ngờ Lưu Lịnh Nam không cần nói thẳng ra thì mọi người cũng hiểu.
Cũng không thể nào trách Lưu Phú Quý nghi ngờ cho Lưu Lịnh Nam được, tại Động Thiên Lưu Hành này, tên này lấy thân phận Đại Trưởng Lão, cũng như thực lực cao nhất tại đây sau Lão Tộc Trưởng, liền là ngày đêm kề cận bên Lão Tộc Trưởng.
Như nhân lúc Lão Tộc Trưởng hôn mê sâu, tên này âm thầm ra tay lấy đi Bảo Vật, như vậy cũng là hợp tình hợp lý, giờ đây tên này lại lên tiếng đổ thừa cho người khác, rất là có một bộ vừa ăn cướp vừa la làng à nha.
“Lưu Phú Quý! Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta cho rằng chính ngươi mới là người giở trò thăm bệnh cho Lão Tộc Trưởng, từ đó ra tay biển thủ Bảo Vật rời đi!”
Lưu Lịnh Nam nhìn thấy mọi người đều tập trung nhìn về phía mình, hắn hận đến ứa gan, lập tức vỗ bàn, xé toang da mặt đối với lại Lưu Phú Quý nói.
Lưu Phú Quý tên này, ánh mắt giết người không đao, mượn lời nói của hắn khuyên bảo mọi người, nhưng lại tập trung hỏa lực về phía hắn, chuyện sáng tỏ như ban ngày như thế kia, sao hắn có thể không hiểu được kia chứ.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.