Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1547: Nộ Khí Vô Biên!




Gương mặt của hắn hiện tại, so với lại lại nắng ấm mùa xuân như vừa rồi cùng Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi hai người phụ tử tình thâm là hai thái cực khác nhau.
Loại kia biến đổi thần sắc còn nhanh hơn lật bánh tráng, ngay cả Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi bên kia, nhìn tôn phụ thân của mình thay đổi nhanh như thế kia, cũng là có chút không nhận ra nữa là.
Bên kia Tử Quang Thánh Cung cùng Ám Huyền Thánh Cung mấy người xem Diệp Tử Phàm biến đổi là chuyện đương nhiên.
Mấy người này đường đường là Thánh Hoàng đại Cường Giả, trong đó Tả Thiện Quân này còn là siêu cấp Thánh Hoàng, với cái thân phận như thế, không biết đường tiết chế, tự trọng thân phận, đằng này lại đi ức hiếp hai cái tiểu tiểu Bán Thánh Cường Giả nho nhỏ, đã như thế còn nói đây là hiểu nhầm cho qua, thế gian này như thế nào lại có chuyện dễ dàng như vậy kia chứ.
“Diệp Thánh Chủ! Ngài là muốn như thế nào mới bỏ qua cho chúng tôi? “ Không muốn vong vo tam quốc làm mất thời gian nữa, Tả Thiện Quân là dứt khoát thẳng thắn với lại Diệp Tử Phàm.
Hắn đây dù sao cũng là Cường Giả một thời, cũng là có tôn nghiêm của mình, hắn đã hạ mình xuống để xin lỗi, nhưng Diệp Tử Phàm này không có bỏ qua, hắn cũng là không muốn tự làm mình phải mất mặt nữa.
Hơn nữa họ Diệp này tuy là nghe người ta đồn vô cùng thần kỳ, trong lòng của hắn cũng là không phục từ lâu, như có cơ hội mà nói, hắn đây cũng không ngại thử xem họ Diệp này thực lực có phải như là truyền tụng kinh khủng như thế, hay chỉ là đám người Tin Tức Lâu kia chỉ nói chuyện giật gân câu khách mà thôi.
“Ào ào! “
“Rất là thẳng thắn, Diệp Tử Phàm ta xưa nay vốn thích những người thẳng thắn như thế này!”
Nghe Tả Thiện Quân nói như thế, Diệp Tử Phàm phất tay đưa đám người Nhược Đình Phong Hoàng Kỳ Anh qua một bên, đối với lại Tả Thiện Quân này gật đầu khen ngợi một tiếng.
Nhìn thấy Cường Giả thực lực cao hơn mình nhiều tỏ ra khúm na khúm núm cầu xin thì Diệp Tử Phàm hắn đã nhìn qua nhiều lần rồi, nhưng biết đối phương thực lực cao hơn mình vẫn là kiên cường như Tả Thiện Quân này, Diệp Tử Phàm hắn không có gặp nhiều đâu, rất là đáng để khen ngợi một câu.
Có điều những cái này chỉ là Diệp Tử Phàm suy đoán, như hắn biết Tả Thiện Quân vì là không có tin việc Tin Tức Lâu đánh giá thực lực của mình quá cao đâm ra ghen tị, rất là muốn chứng minh cho thế nhân nhìn thấy Tin Tức Lâu lời nói vô căn cứ mới đi khiêu chiến mình, Diệp Tử Phàm sẽ không còn đánh giá Tả Thiện Quân này cao như thế nữa.
Có điều những cái này Diệp Tử Phàm không biết, hiện tại hắn là có một chút hảo cảm với lại Tả Thiện Quân này.
“Ầm! Ầm! Ầm!Ầm...!”
Theo sau, Diệp Tử Phàm liền phất tay lên, không gian trước mắt của hắn là xuất hiện năm thanh kiếm, là năm cái lưỡi kiếm thì đúng hơn, vì nó chẳng có cái chuôi nào.
Kiếm quang phát ra nhè nhẹ khí tức, Pháp Tắc vờn quanh, nhưng lại đối với bên ngoài người nhìn vào thì chẳng thấy có cái gì uy hiếp hay khác thường gì cả, như không có mấy cái đạo Pháp Tắc xung quanh, ai nhìn vào cũng chỉ là thấy năm lưỡi kiếm kia chỉ là bình phàm lưỡi kiếm hàng vỉa hè mà thôi.
“Vút! Vút! Vút! Vút! Vút! “
“Hôm nay bản tọa đang vui, nên chỉ cần các ngươi có thể chống đỡ được năm đạo kiếm quang này mà bất tử, bản tọa liền sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
Diệp Tử Phàm tiếp tục phất tay lên, năm đạo kiếm mang kia bay về năm người một cách rất là chậm rãi, xong việc hắn phủi tay một cái nói.
Tâm trạng của Diệp Tử Phàm hắn hôm nay vui thật, đã mười năm rồi mới gặp lại hai đứa con gái của mình, hắn không có vui vẻ mới là lạ, chưa tính đến nhìn Tả Thiện Quân kia hắn thấy cũng khá là hợp nhãn, như không phải vừa rồi Tả Thiện Bình kia ra tay với lại nữ nhi của hắn, Diệp Tử Phàm hắn cũng chẳng buồn ra tay làm gì, đưa hai đứa con của mình rời khỏi nơi đây trở về An Nam Thánh Cung ôn chuyện thì tốt hơn.
“Được! Quân tử nhất ngôn!”
Tả Thiện Bình thay mặt của Tả Thiện Quân lên tiếng trả lời nói.

Hắn là để ý đến, khi Diệp Tử Phàm xuất ra mấy thanh kiếm kia, Tả Thiện Quân trên miệng ioRuv là có một chút khinh thường ra mặt, với tính cách của Tả Thiện Quân, như hắn tính không sai mà nói ông ta sẽ đi khinh bỉ đại loại, còn muốn cùng Diệp Tử Phàm đại chiến mấy trăm hiệp vân vân cùng vân vân.
Như để cho Lão Tổ của mình thốt ra những lời kia, như thế thì bọn họ liền nguy hiểm rồi,
Diệp Tử Phàm cường đại là do hắn nghe các đại Cường Giả phân tích ra được mà đến, những người kia đều có tiếng tăm rất lớn tại Trung Thánh Vực, bọn họ sợ Diệp Tử Phàm thực lực lớn mạnh liền sẽ đem Trung Thánh Vực cấp nuốt, nên đã Liên Hợp lại với nhau lại tìm hiểu cũng như tìm cách ứng phó.
Trong đó đại đa số đều là cho rằng những gì tin tức Lâu nói hoàn toàn là sự thật, Diệp Tử Phàm thực lực bây giờ, ngoài Thánh Đế Cường Giả ra, không có bất kì người nào có thể chế phục hắn, còn nói tất cả liên minh, như gặp phải Diệp Tử Phàm, liền là liên hợp đối phó, còn một mình gặp thì có bao xa chạy bao xa.
Hắn vô cùng tin tưởng lời nhận định kia của những tôn đại Cường Giả kia, hắn đây cũng là không có nghĩ đến thực lực như Diệp Tử Phàm này, lại đi xuất ra mấy cái đạo bình thường kiếm quang như thế kia, bên trong chắc chắn có cái gì huyền cơ, có thể qua được năm đạo kiếm quang này hay không, cũng là còn không có biết được, đừng nghĩ đến chuyện sau này cho mất công.
“Thiên Thủ Huyền Ảnh Chưởng! Phá!”
Tả Thiện Quân bị Tả Thiện Bình chặn ngang cuống họng, trong bụng là đang có một cái cổ khí giận vô biên không chỗ nào phát tiết, thế nên hắn là dẫn đầu xuất thủ, một chưởng đem năm đạo kiếm mang kia bao trùm, lần này hắn xuất ra bảy thành thực lực, mục đích của hắn không chỉ muốn một kích đem luôn năm đạo kiếm quang tiêu diệt, mà còn diệt cho sạch sẽ lưu loát, để cho người khác nhìn thấy Diệp Tử Phàm thực lực chỉ là lòe thiên hạ mà thôi, đồng thời cũng cho đứa con cháu này của hắn sáng mắt ra, Lão Tổ hắn mới là cường đại nhất Thánh Hoàng Cường Giả.
“Ầm ầm... Ầm ầm... Ầm ầm...! “
“Chuyện gì thế kia, Một chưởng kia của Tả Thiện Quân không đánh trúng bốn đạo kiếm quang kia!”
Kinh chấn qua đi, mấy người Tô Tử Thu bên kia nhìn lại liền là há hốc cả mồm, chỉ thấy đạo kia kinh khủng chưởng ấn có thể đem Thánh Hoàng Cường Giả như hắn đây diệt đi mấy lần, lại đánh không trúng năm đạo kiếm quang kia, năm đạo kiếm quang vẫn là theo tốc độ không giảm hướng năm người Tả Thiện Quân sát đến.
Cái này làm cho hắn hết sức là không có hiểu, một chưởng của Tả Thiện Quân đã đem không gian bốn phương phong cấm, năm đạo kiếm quang kia là theo cái phương pháp nào có thể tránh thoát được kia chứ!
“Không Gian Pháp Tắc! Diệp Tử Phàm kia lĩnh ngộ được Không Gian Pháp Tắc, hơn nửa cảnh giới không hề thấp!” Hoàng Kỳ Anh ánh mắt co lại, sau đó liền là nói ra cái ảo diệu bên trong cho đám người mình biết.
Thực lực của hắn tại đây nhóm người là cao nhất, ánh mắt đương nhiên cũng độc ác nhất, khi bốn đạo kiếm quang kia không có chôn vùi bên trong hỗn độn không gian do một kích Tả Thiện Quân phát ra, mà xuất hiện tại bên ngoài, hắn trong lòng liền đã sinh nghi. Tiếp tục tìm kiếm bên trong ký ức, hắn là đã biết được, đây là có chuyện gì xảy ra, bên kia Diệp Tử Phàm năm đạo kiếm quang, tưởng như bình thường nhưng không phải vậy, nó là có Không Gian Pháp Tắc gia trì, khi một kích của Tả Thiện Quân tiến đến, nó là đã nhảy qua một cái Không Gian khác, nên dù Tả Thiện Quân một kích có cường đại như thế nào, cũng là không thể nào hủy được nó, vì căn bản năm đạo kiếm quang kia không có tồn tại tại cái vị trí củ nữa rồi.
Có thể phá đi sự phong tỏa chưởng ấn của Tả Thiện Quân, cần phải có tạo nghệ về không gian Pháp Tắc vô cùng cao siêu, không nghĩ đến Diệp Tử Phàm này có thể đạt đến được cái này cảnh giới.
“Lần này chúng ta khó làm rồi đây!” Tô Tử Thu đến bên cạnh Hoàng Kỳ Anh, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Không Gian Pháp Tắc cái này hắn có nghe nói qua, nhưng là nó đã biến mất tại Thánh Vực khá lâu rồi, không nghĩ đến hôm nay có người sử dụng ra được đến, còn phiền toái hơn khi người này lại là Diệp Tử Phàm.
Như ai cũng biết, hai đại Thánh Cung bọn họ rất muốn Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi ở lại bên mình, như thế Pháp Tắc cảnh giới của bọn họ mới có thể nhanh chóng đột phá.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.