Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 105:




Trần Tinh lướt qua mấy người Hồ trên đường, gào giọng: “Mở cửa!”
Xa La Phong đanh canh giữ ngay lối ra sân sau, cả tiếng: “Ngươi điên rồi! Quái vật bên ngoài sắp xông vào rồi!”
Sân sau hoàng cung đầy rẫy xương cốt, đang liên tục tấn công chính điện.
Thác Bạt Diễm cùng một toán người Hồ đang canh chừng ngay cửa sổ, thấy Trần Tinh chạy tới liền hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”
“Đưa ta ra ngoài!” Trần Tinh nói lớn.
Hạng Thuật đã đi mất tăm, Xa La Phong canh chặt cửa sau và mấy cửa sổ, cả giận: “Không được!”
Thác Bạt Diễm không nghe lệnh Xa La Phong, nghiêng người chắn cho Trần Tinh, xoay trường kích, huých vai phá tung cửa sổ, kế tiếp đặt tay lên eo Trần Tinh, thả người nhảy lên, bước trên bệ cửa.
Thậm chí không cần tốn sức, một bộ xương sói thình lình dò vào quặp lấy Thác Bạt Diễm, tha hắn và Trần Tinh ra ngoài! Võ sĩ Nhu Nhiên đứng sau trốn không kịp, cũng bị chúng lôi tuột đi, hét lên thảm thiết.
Xa La Phong tức khắc biến sắc, quát lên: “Đóng cửa sổ! Đóng ngay cho ta!”
Bốn bề choáng ngợp bởi hài cốt, trên trời không ngừng có xác quạ đen, nhạn và ưng thi nhau trút xuống như thác đổ, gai xương xẹt qua cổ Thác Bạt Diễm vẽ ra một vệt máu. Thác Bạt Diễm vung trường kích, mang Trần Tinh xông thẳng ra ngoài.
“Ngươi muốn tìm cái gì?!” Thác Bạt Diễm không hề hỏi một lời, đã đơn thương độc mã mở đường lao vào đình viện.
Trần Tinh chỉ vào tháp đá: “Tới trước tháp!”
Cậu nhớ Vạn pháp quy tịch vào kiếp trước, dưới tháp đá có sẵn một trận thủ ngự, khiến cậu vô cùng hiếu kỳ không biết trong tháp đang cất giữ pháp bảo gì. Hiện giờ Vạn pháp phục sinh, cánh cửa bị pháp thuật phong ấn của tòa tháp này đã có thể mở ra! Nói không chừng bên trong sẽ có pháp bảo hữu dụng…
Song hài cốt ngập tràn, Trần Tinh chạy lên chỗ cao trong đình viện, ngoảnh đầu trông thấy cảnh tượng đồ sộ vô cùng.
Toàn bộ cung Hung Nô bị bao trùm bởi một lớp xương dày, như bị tòa núi xương nhấn chìm, trên núi rợn ngợp oán khí, và chính tầng oán khí này đã chặn dòng linh khí trời đất.
Xương voi dọc theo đường Cáp Lạp Hòa Lâm tới đây, không ngừng tiếp cận chính điện, xương trắng bắt đầu gom lại cắn giết tòa cung điện to lớn này. Cung điện bị chèn về chính giữa, lớp gạch ngoài từ từ nứt ra.
May mà cậu đã ra ngoài! Cứ tiếp tục thế này cả cung điện sẽ sập xuống mất, hơn mười vạn người trốn trong đó tất sẽ bị chôn sống!
Trần Tinh nhìn mà kinh hồn bạt vía, nói: “Ta phải mở cánh cổng này ra!”
Trên người, trên đầu Thác Bạt Diễm bê bết máu, hai người vừa xuất hiện, hài cốt lập tức bay về phía họ như vũ bão, bám đầy bên ngoài tháp đá, khiến Thác Bạt Diễm khó thể đến gần.
“Quá nhiều!” Thác Bạt Diễm hô, “Ta sẽ dẫn chúng đi!”
Trần Tinh đã không còn phân biệt được đó là xương con gì, thi cốt bò cừu bị các tộc giết rồi vứt đi cùng xác động vật bị kền kền mổ tự động tập hợp lại, biến thành vô số quái vật dị hợm, vồ vập về phía họ.
Trần Tinh khó mà tiếp cận tháp đá, đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng nổ kinh trời từ hoàng cung.
Hạng Thuật mặc giáp sắt đâm bay cửa sổ, tay không lao tới!
Trần Tinh gọi lớn: “Hạng Thuật!”
Hạng Thuật đâm vào cơn lốc hài cốt, chộp lấy Thác Bạt Diễm rồi đạp hắn vào cung, túm lấy vệ sĩ Nhu Nhiên bị xương cốt kéo ra, dùng vai huých ngươi đó bay ngược vào cung.
Chỉ trong chớp mắt Hạng Thuật đã đứng trước tháp đá, đội mũ giáp che mặt, Trần Tinh không nhìn rõ được mặt hắn, giải thích: “Ta phải mở tháp đá này, mới mở được thủ ngự tường!”
Hạng Thuật quay người chắn trước mặt Trần Tinh, động tác nhanh tới mức cậu không kịp nhìn rõ, trong phút chốc đã hủy nát mớ hài cốt tụ tập trước tháp đá.
Trần Tinh thở hổn hển, Hạng Thuật túm chặt cậu, cả giận: “Mở cửa mau!”
Trần Tinh: “Mở ngay! Mở ngay đây… huynh để ta bình tĩnh đã…”
Hạng Thuật quay lưng về phía tháp đá, đối mặt với đống hài cốt ngập sân, xương vụn rơi đầy đất bắt đầu tụ lại thành vô số hình thú bò trên mặt đất.
Trần Tinh đặt một tay lên tháp, tay còn lại hướng lên trời hút lấy linh khí thiên địa, đồng thời lầm bầm: “Ta nhớ lần trước… những mảnh xương này có thể xé ra rồi hợp lại, trồi lên từ mặt đất… tại sao lúc này…”
“Mở cửa!” Hạng Thuật quát.
“Đang mở đây!” Trần Tinh bị Hạng Thuật rống tới phát cáu.
Cả tháp đá bừng sáng, hài cốt ở mọi phía dường như cảm nhận được nguy hiểm, dồn dập nhào tới Hạng Thuật và Trần Tinh!
“Sao còn chưa mở?!” Hạng Thuật đột nhiên cúi người, đón lấy hài cốt đang đâm tới!
“Mở đi mở đi!” Trần Tinh cuống quýt, “Mau lên! Mở ra cho ta!”
Thi cốt trên hoàng cung rút đi gần nửa, tràn hết sang chỗ hai người, chung quanh tối sầm, Hạng Thuật bất đắc dĩ xoay người ôm Trần Tinh, đưa lưng cản đội quân xương thú trút xuống như vũ bão, Trần Tinh dốc cạn sức truyền tất cả linh khí vào tháp đá, ánh sáng Tâm Đăng lóe lên!
Một tiếng nổ rung chuyển vang lên, những viên gạch xây tháp đá vỡ tan tành!
Vụ nổ tức thì đập nát hài cốt chung quanh, lộ ra tế đàn ở trung tâm tháp đá, dưới tế đàn là pháp trận thủ ngự tường, phù văn xoay tròn, chính giữa hiện ra…
… Một tâm khiên rỉ sét.
“Gì đây!” Hạng Thuật tranh thủ nghỉ lấy hơi ngước lên nhìn.
“Là là là… gì đây trời?” Trần Tinh nói, “Đây là cái gì! Là khiên! Huynh cầm mau! Không chừng sẽ có ích!”
Không có ánh sáng từ pháp bảo, cũng không phát động được thủ ngự tường, tháp đá nổ chỉ chặn được đống hài cốt một chốc, ngay sau đó chúng lại vọt tới tầng tầng lớp lớp.
“Đưa ta!” Giáp sắt của Hạng Thuật bị va đập liên tục, không thể không giơ tay cản.
Trần Tinh quyết định dứt khoát, kéo tấm khiên ra khỏi tế đàn: “Còn phải đợi một lúc!”
Sau đó cậu chắp cờ Bạch Hổ và Sô Ngu lại với nhau.
“Phải đợi bao lâu!” Hạng Thuật vung khiên, nó rỉ tới sắp nát, hiềm nỗi trong tay chỉ có mỗi vũ khí này. Hắn đành lách người, tay trái cầm khiên, làm một chiêu tuyệt đẹp hất văng xương báo đang lao tới.
“Phải đợi mười hai canh giờ nữa!” Trần Tinh xếp cờ Bạch Hổ và Sô Ngu xong liền thao túng Tâm Đăng, rót vào trận thủ ngự.
Hạng Thuật: “…….”
Một bộ xương rắn đột ngột chuyển mình, quật roi xương tua tủa như dây gai, trườn về phía hai người, Hạng Thuật gầm lên, cấp tốc vọt tới roi xương!
Lách cách, khiên và roi xương va vào nhau, tấm khiên rỉ sắt bị đập vỡ thành nhiều mảnh.
Hạng Thuật: “……………………….”
Trần Tinh nhắm nghiền mắt, cố hết sức thôi thúc pháp trận thủ ngự tường.
“Nhanh lên, nhanh lên nào!” Trần Tinh lầm bầm, “Nó nhanh hơn ta nghĩ… Hạng Thuật, huynh đang làm gì đó?”
Trần Tinh ngoái đầu lại thì trông thấy Hạng Thuật túm lấy đuôi xương rắn, xoay vòng vòng hất bay đống hài cốt vĩnh viễn giết không hết chung quanh. Cậu lanh lẹ cúi đầu né roi xương, nổi đóa lên: “Huynh cẩn thận chút coi!”
Hạng Thuật sắp bị Trần Tinh chọc tức chết.
Một khắc sau, đội quân xương cốt lần nữa gom lại, bao vây tháp đá, cả đám bất động một cách bất thường.
Hạng Thuật biết đây là dấu hiệu sắp sửa bạo phát, hắn tức tốc xoay người, ôm lấy Trần Tinh từ sau, đang muốn lăn đi chỗ khác thì Trần Tinh đã đốt cháy phù văn sau cùng trên vòng tròn quanh tế đàn.
“Tâm Đăng!” Hạng Thuật hét lên.
Chung quanh chợt tối sầm lại, thi cốt che trời lấp đất lao thẳng tới, cả tế đàn phát sáng, khắp người Hạng Thuật bùng nổ cường quang, ngăn chặn làn sóng công kích đầu tiên của thi cốt.
Tiếp theo trên tế đàn phóng ra một cột sáng màu trắng nối tới mạch thiên, tán rộng luồng sóng xung kích ra bốn phía!
Sóng xung kích vụt qua Hạng Thuật và Trần Tinh, hình thành quầng sáng rồi tiếp tục cuốn đi, nghiền nát toàn bộ xương cốt, thổi bay về phương xa như bão táp. Đám thi cốt chất chồng trên hoàng cung như bị một tấm thảm khổng lồ nhấc lên, cuốn vào tầng không đen kịt, sau đó bị cuồng phong nghiền nát.
Màn sáng lấy hoàng cung làm tâm quét qua toàn bộ Cáp Lạp Hòa Lâm, mở rộng không dứt, sau cùng yên tĩnh dừng lại bên ngoài tường thành.
Lớp lớp hài cốt quanh Cáp Lạp Hòa Lâm từ từ trút đi như thủy triều, bỏ chạy về phương bắc.
Đầu Trần Tinh dính đầy máu, cậu bải hoải thở dốc, nhìn về phía xa xăm với vẻ khó tin.
An toàn rồi.
“Thủ ngự tường này nhất định do một đại trừ tà dựng nên,” Trần Tinh bước vào hoàng cung, vui mừng khôn xiết, “mạnh quá chừng, mạnh quá đi mất! Nếu để ta bố trí, cùng lắm chỉ có thể bảo vệ hoàng cung…”
Hạng Thuật vứt mũ giáp kêu “kịch” xuống đất, việc đầu tiên sau khi trở lại hoàng cung là túm lấy Xa La Phong.
“Ngươi cả gan để y xông ra ngoài?!” Hạng Thuật phẫn nộ rống lên.
Xa La Phong căm tức, vặn lại: “Khuyên không nổi! Tên Thác Bạt đốn mạt kia mang y ra ngoài!”
Hạng Thuật đẩy Xa La Phong sang một bên, trên áo giáp bị lõm nhiều chỗ, tóc rối tung, hắn siết chặt quyền, đứng thở hồng hộc giữa điện. Thạch Mạt Khôn chỉ huy thuộc hạ mở bốn cửa cung, bá tánh thấy đã an toàn nhưng vẫn không dám đi xa, tụ tập bên ngoài cung.
Cả người Thác Bạt Diễm bê bết máu do bị đám yêu ma xương xẩu kia cào trúng, hắn ôm trường kích, dựa vào cửa cung mà thở lấy hơi.
Trần Tinh bước tới, nói với Hạng Thuật: “Tấm khiên ban nãy đưa huynh đâu? Đưa ta xem, không chừng…”
Hạng Thuật thô lỗ gạt Trần Tinh qua một bên, không cho cậu đến gần mình, cũng không thèm trả lời.
Trần Tinh: “!!!”
Cả điện im phăng phắc, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Huynh đừng giận.” Trần Tinh nói, “Hạng Thuật, tiếp theo…”
“Ta thấy không bằng ngươi đổi hộ pháp luôn đi,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “để tiểu tử kia theo ngươi.”
Trần Tinh: “…………………”
Trần Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, biết Hạng Thuật giận lắm nên sốt ruột đuổi theo: “Ta sai rồi, ta sai rồi! Hạng Thuật! Ta xin lỗi! Ta… huynh kêu ta đừng đi đâu hết, ta nhất thời không nghĩ nhiều, chỉ muốn lên tháp đá kia…”
Hạng Thuật chẳng đoái hoài tới Trần Tinh, ra ngoài cung phân phó: “Thạch Mạt Khôn, điều hai ngàn người cho ta, cho tất cả dầu hỏa còn lại vào lọ, lên đường cùng quân đội. Xa La Phong, theo ta xuất chinh.”
Xa La Phong vốn đang xem hai người cãi nhau, đột nhiên bị điểm danh, hắn lập tức cảnh giác hỏi: “Đi đâu?”
Hạng Thuật: “Hồ Ba Lý Khôn, bắt Chu Chân.”
Xa La Phong nhìn chung quanh: “Không phải đã…”
“Ngươi có đi không?” Hạng Thuật cất giọng uy hiếp.
Xa La Phong sợ bị Hạng Thuật giận chó đánh mèo, đành quay về thay giáp, trong phút chốc, trước hoàng cung Cáp Lạp Hòa Lâm đã tập kết nhân thủ. Trần Tinh biết Hạng Thuật đang ghen, giận cậu một mình tới tháp đá không đợi hắn, mà còn đi cùng Thác Bạt Diễm.
Cả đội tập hợp, Trần Tinh chạy nhanh ra ngoài, Hạng Thuật thấp giọng dặn dò Thạch Mạt Khôn mấy câu, lại đưa mắt nhìn Trần Tinh ở phía xa. Trần Tinh muốn lên ngựa song không thấy ngựa mình đâu, bèn nói với Thác Bạt Diễm: “Tìm ngựa giúp ta với.”
Trì hoãn nãy giờ, Hạng Thuật và Xa La Phong đã ngoảnh đầu bỏ đi, rời khỏi Cáp Lạp Hòa Lâm.
“Đại Thiền Vu dặn ngươi không được rời khỏi đây!” Thạch Mạt Khôn nói, “Ở lại thành, canh giữ pháp thuật ngươi bày ra.”
Trần Tinh nói: “Không sao đâu, ngươi trông kĩ tháp đá là được.”
Một khi thủ ngự tường được thiết lập, nó có thể hấp thu sức mạnh từ linh khí đất trời, bảo vệ loài người qua năm tháng. Cũng giống như kết giới Trương Lưu dựng nên từ Bất Động Như Sơn trong Âm Dương giám, vẫn kiên cố dẫu đã qua ba trăm năm, Vương Tử Dạ dù đã tìm mọi cách vẫn không tài nào vào được. Muốn hủy nó cần một lượng pháp lực nhất định, Trần Tinh không quá lo về điều này. Cậu thiết lập pháp thuật bảo vệ thủ ngự tường, đồng thời dặn Thạch Mạt Khôn phái người canh gác ngày đêm, vây kín khu vực quanh tháp, bằng cách này sẽ không có bất kỳ gian tế nào tiếp cận được.
Mà dù có gian tế thật, người phàm cũng không phá được pháp trận này, bởi Trần Tinh còn dựng thêm một lớp phòng ngự nữa.
“À thì… yêu vương bệ hạ,” Trần Tinh nói với phượng hoàng, “nếu Cáp Lạp Hòa Lâm gặp chuyện, không chừng ta sẽ cầu xin ngài đó?”
Phượng hoàng: “…”
Trần Tinh chân thành nhìn phượng hoàng, phượng hoàng lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải ngươi muốn tới hồ Ba Lý Khôn sao?”
Trần Tinh ngẫm nghĩ rồi bảo: “Giả sử Cáp Lạp Hòa Lâm gặp nguy hiểm, ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ bay tới tìm, hỏi ta ‘cần giúp không?’, vậy ta nhất định sẽ nói ‘cần’, đúng không?”
Phượng hoàng: “……………………………………………….”
Nguyện vọng thứ ba của Trùng Minh cứ thế được sử dụng theo cách này, mà mọi thứ hoàn toàn chỉ là giả thiết, nếu Trần Tinh bảo: “Xin ngài giúp ta bảo vệ Cáp Lạp Hòa Lâm”, liền được xem là điều thứ ba. Hiềm nỗi Trần Tinh lại nói ‘nếu Cáp Lạp Hòa Lâm gặp nguy hiểm’, tức là nếu không xảy ra bất trắc, thì không cần dùng nguyện vọng này, còn nếu có, phượng hoàng phải bay đi tìm Trần Tinh, hỏi cậu cần giúp không, đợi Trần Tinh trả lời ‘cần’, Trùng Minh phải tức tốc bay về, hỗ trợ thủ thành.
Phượng hoàng sắp tức chết, nhưng đã thấy được chút hy vọng le lói, nên gác lại việc tranh cãi với Trần Tinh, bay lên đỉnh hoàng cung.
Thác Bạt Diễm đã tìm thấy ngựa, chậm trễ nãy giờ, Hạng Thuật và Xa La Phong đã chạy mất bóng. Trần Tinh bước lên lầu cổng thành, bão tuyết dần nhỏ đi, song trời đất vẫn trắng xóa, tầm nhìn chỉ bao quát chưa được tới ba mươi bước.
Bọn họ đã đi đâu? Trần Tinh thôi thúc Tâm Đăng, Hạng Thuật nhất định cảm nhận được, chỉ là không để ý tới cậu mà thôi.
Thác Bạt Diễm hỏi: “Tại sao Đại Thiền Vu nổi giận?”
Trần Tinh hết sức bất đắc dĩ, thầm nhủ mặc dù đã gần như quên hết mấy chi tiết trong quá khứ, nhưng làm thế nào Hạng Thuật vẫn nhớ rõ địch ý với Thác Bạt Diễm? Thái độ thù địch ấy như trời sinh, ngay từ lần đầu gặp Thác Bạt Diễm là Hạng Thuật đã tỏ ra không mấy thiện cảm rồi, như thể trong tiềm thức luôn coi hắn là đối thủ.
Trần Tinh vốn cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, lẽ ra không nên vội vã chạy ra ngoài trước khi Hạng Thuật quay lại, thế nhưng tình hình lúc đó quá nguy cấp, song sau khi ngẫm lại, nếu người đi cùng cậu là Phùng Thiên Quân hay Tiêu Sơn thì sao? Chắc chắn Hạng Thuật đã không giận tới nhường ấy, nói cho cùng cũng vì người đó là Thác Bạt Diễm mà thôi.
Nhưng cậu và Thác Bạt Diễm đâu có gì đâu, lần trước trời xui đất khiến bị hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên thì thôi, lần này Thác Bạt Diễm đâu còn cảm giác với mình, chẳng qua vượt dặm đường xa tới tái ngoại âu cũng là vì Phù Kiên, có thế mà cũng giận.
“Huynh ấy ghen với ngươi đó!” Trần Tinh bực bội đáp.
Thác Bạt Diễm: “???”
Thác Bạt Diễm vô tội hết sức, hỏi tiếp: “Tại sao?”
Trần Tinh: “Không vì gì cả, huynh ấy đam mê.”
Thác Bạt Diễm: “…….”
Trần Tinh: “Phải mau chóng tìm được huynh ấy… không đúng.” Suy đoán này đã giúp cậu nghiệm ra một ý nghĩa khác. Cho nên hiện tại Hạng Thuật đã thích cậu rồi ư? Bằng không sao không nhằm vào người khác, mà chỉ chăm chăm vào Thác Bạt Diễm?
Phượng hoàng bay tới, đậu bên cạnh tòa tháp, hỏi: “Cần giúp không?”
“Không cần! Cảm ơn!” Trần Tinh hùng hồn đáp.
Thác Bạt Diễm: “???”
“Ta đi tìm hắn,” Thác Bạt Diễm nói, “mặc dù không biết tại sao hắn ghen, nhưng ta cần giải thích rõ với hắn.”
“Đợi đã!” Trần Tinh vội gọi hắn lại.
Thác Bạt Diễm đã xuống cổng lầu, phi người lên ngựa chuẩn bị rời thành. Trần Tinh cũng muốn rời thành, bước nhanh xuống dưới, thấy vua A Khắc Lặc dắt theo hai con ngựa tới đây.
Trần Tinh: “Vua A Khắc Lặc, bây giờ ông không thể đi.”
Vua A Khắc Lặc nói: “Vợ ta, tộc nhân ta.”
Gió lốc dần tan, vua A Khắc Lặc dường như đã biết mọi chuyện, ông nói: “Các ngươi không biết đường, đi theo ta.”
Trần Tinh lập tức nhớ ra, vua A Khắc Lặc quen đường quen nẻo ở phương bắc, năm đó chính ông là người đầu tiên đưa Trần Tinh tới Cáp Lạp Hòa Lâm.
“Nhưng ông phải đồng ý với ta,” Trần Tinh nói, “bất kể thế nào, cũng không được tùy tiện ra tay.”
“Ừm.” Vua A Khắc Lặc đáp.
Trần Tinh nói: “Dùng tên thần long của người Hung Nô thề.”
Vua A Khắc Lặc đáp: “Ta đồng ý với ngươi.”
Thế là hai người cưỡi ngựa rời thành, đuổi theo Thác Bạt Diễm. Ngoài thành, đội quân xương cốt dần thối lui theo tiếng gọi phương xa, sương mù dày đặc, bao trùm lên bình nguyên đất bắc. Thác Bạt Diễm ghìm ngựa giữa làn sương, lần theo vết tích hỗn độn trên tuyết, nhận biết hướng mà Hạng Thuật và Xa La Phong đã đi qua.
“Phương bắc!” Vua A Khắc Lặc đuổi tới, nói, “Đến hồ Ba Lý Khôn.”
“Không phải hướng này.” Trần Tinh giục ngựa, cùng Thác Bạt Diễm đi theo vua A Khắc Lặc, tiến vào một khu rừng.
Vua A Khắc Lặc nói: “Đây là đường tắt, nghe ta.”
Vua A Khắc Lặc xuống ngựa, men theo khu rừng, Trần Tinh cũng đành dắt ngựa cuốc bộ. Thác Bạt Diễm chợt hỏi Trần Tinh: “Hộ pháp là gì?”
Trần Tinh: “…”
Thác Bạt Diễm dắt ngựa, cẩn thận đi phía sau Trần Tinh.
“Có thể không trả lời không?” Trần Tinh hơi buồn bực.
Thác Bạt Diễm nói: “Đại Thiền Vu là người bảo vệ của ngươi, các ngươi đã lập lời hứa sinh tử, đúng chứ?”
Thác Bạt Diễm có lối nghĩ khác với mọi người, đơn thuần và bộc trực, nghĩ gì liền nói nấy, giống như lần đầu hắn gặp Trần Tinh liền tỏ tình không một chút đắn đo, sau khi thất bại còn nhờ công chúa Thanh Hà và Phù Kiên mai mối, có đôi lúc Trần Tinh cảm thấy không biết làm sao với Thác Bạt Diễm.
“Phải,” Trần Tinh đáp, “tương tự với lời thề hoặc ước định.”
Thác Bạt Diễm hỏi tiếp: “Vậy ngươi, lập ước định này với Đại Thiền Vu khi nào?”
Trần Tinh: “Ây… đừng hỏi, thấy ta xông ra ngoài huynh ấy mới giận. Phải trách ta, không liên quan tới ngươi.”
Thác Bạt Diễm lặng thinh không lên tiếng, Trần Tinh ngoảnh đầu nhìn hắn, Thác Bạt Diễm cũng được lắm chứ, ngoại hình anh tuấn khôi ngô, có khí chất đơn thuần mà ở chiến binh trẻ tuổi mới có.
“Ta mơ thấy ngươi.” Thác Bạt Diễm đột nhiên nói.
Rắc rối tới rồi đây, Trần Tinh luôn cảm thấy có lỗi với Thác Bạt Diễm, đã từ chối hắn, còn không cứu được hắn, thậm chí đến lúc chết mình cũng không ở bên cạnh hắn, nếu hình dung dường như đã qua mấy đời, thì cả đời này cậu thực sự không muốn trêu vào Thác Bạt Diễm.
“Hẳn là ngươi… có ấn tượng hơi sâu với ta?” Trần Tinh phủ nhận ngay tức khắc, “Ngươi mơ thấy ta khi nào?”
Thác Bạt Diễm nói: “Ngay trước khi ngươi tới Trường An.”
Trần Tinh quả quyết: “Làm sao có thể? Ngươi chắc chắn nhớ lầm.”
Thác Bạt Diễm kể: “Ta mơ thấy ngươi ngồi đối diện ta, trong một phòng sách tại quan phủ, ngươi dạy ta nhận mặt chữ… khi đó ngươi luôn cười.”
“Ầy,” khóe miệng Trần Tinh khẽ giật, “ta chưa bao giờ cười, người ngươi mơ thấy tuyệt đối không phải ta.”
Thác Bạt Diễm: “Hôm đó ngươi gọi ta trên phố, gặp nhau thoáng qua nên ta không nhận ra, càng nghĩ càng thấy lạ, hôm sau gặp lại ngươi, ta mới biết ngươi chính là người trong mơ. Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ngươi là người đáng tin cậy. Sau Bạt loạn, phảng phất có một giọng nói, dường như là ta đang nói với chính mình, rằng kiếp trước chúng ta quen nhau, thậm chí có quan hệ mật thiết, giục ta lên bắc tìm ngươi, ngươi chắc chắn… chắc chắn có thể giúp ta, và cũng sẵn lòng giúp ta.”
Trần Tinh thầm nhủ không thể nào! Ta nên làm gì đây? Lại tới nữa sao?
Hôm nay tâm trạng cậu rất tệ, lúc này chỉ đang cố lên tinh thần mà thôi, vờ như không nghe thấy câu ‘quen nhau kiếp trước’, nói với Thác Bạt Diễm: “Muốn giúp, ngươi nên tìm Đại Thiền Vu, không thấy ta vừa bị huynh ấy mắng sao? Còn không phải do ngươi hại.”
Cậu nói hơi quá quắt, Thác Bạt Diễm thế mà gật đầu: “Xin lỗi, ta nhất định sẽ giải thích rõ với hắn, ta không muốn vì ta mà các ngươi cãi nhau, trước đó nói muốn bảo vệ ngươi, là ta mạo muội.”
“Ngươi bây giờ…” Trần Tinh muốn nói với hắn cái câu ‘bảo vệ ngươi’ vốn đã rất mạo muội rồi, được chưa! Nhưng đối với người như Thác Bạt Diễm, cậu không thể giao tiếp với hắn theo cách thông thường được.
“Thứ ta lắm miệng hỏi một câu, ngươi thích Đại Thiền Vu không?” Thác Bạt Diễm hỏi.
Trần Tinh thầm nghĩ, ngươi đúng là vô cùng lắm miệng.
“Đương nhiên thích,” Trần Tinh đáp, “ngươi cũng nhìn ra à?”
Thác Bạt Diễm dắt ngựa, bảo: “Cần giúp không? Giải thích xong, ta có thể nói với hắn…”
“Đừng hỏi câu này nữa!” Trần Tinh quát, “Ngươi làm ta nghĩ ngay tới con chim kia!”
“Ngươi nói ai?” Phượng hoàng bay tới, hỏi Trần Tinh.
Vua A Khắc Lặc: “…”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh lập tức giải thích với vua A Khắc Lặc, vua A Khắc Lặc không quá ngạc nhiên, con cũng biến thành Bạt, xuất hiện chim biết nói cần gì chuyện bé xé ra to? Thác Bạt Diễm thốt lên: “Lại là ngươi!”
Trần Tinh: “Không cần giúp, cảm ơn! Mà này? Không phải hiện tại ngươi nên ở Cáp Lạp Hòa Lâm sao?”
Phượng hoàng đáp: “Không quan trọng, cho dù Cáp Lạp Hòa Lâm xảy ra chuyện, cô vương mặc nó giết một nửa nhân tộc, rồi quay về cứu, cũng coi như hoàn thành nguyện vọng.”
Trần Tinh nói: “Nhưng nếu để chết một bá tánh vô tội, ta hổ thẹn quá mức, vò mẻ chẳng sợ nứt, dứt khoát khỏi cứu ai, thì ngươi tính sao? Hơn nữa phải chịu đả kích như thế, Hạng Thuật chắc chắn sẽ hận chết ta, một khi ta mất đi Hạng Thuật, ta không thể đảm bảo liệu mình có mất trí, nghĩ ra nguyện vọng kỳ quái nào không?”
Phượng hoàng: “………………………………………”
Thác Bạt Diễm khuyên: “Ngươi đừng như vậy, ngay cả một con chim cũng hy vọng có thể giúp ngươi một tay, ngươi nên nhận ý tốt của nó.”
Phượng hoàng lại bay đi.
Trần Tinh không muốn nói chuyện với Thác Bạt Diễm, nhưng Thác Bạt Diễm luôn cười, mặt mày rạng rỡ, Trần Tinh không đành lòng mắng hắn.
“Hay là, ta giả vờ cầu hôn ngươi?” Thác Bạt Diễm đề nghị, “Vào tiết mộ thu, mời ngươi đi trượt tuyết…”
“Tuyệt đối không cần!” Trần Tinh nghe tới đây rốt cục bùng nổ, thầm nghĩ ban đầu lẽ ra không nên đồng ý thu nhận Thác Bạt Diễm, người khác dùng chiêu này thì được, nhưng đổi thành Hạng Thuật, muốn kích thích hắn hả, nói không chừng người chạy luôn!
“Ngươi đừng gây thêm rắc rối cho ta,” Trần Tinh nói, “bằng không ngươi không yên với ta đâu.”
“Được rồi.” Thác Bạt Diễm có chút sầu não, “Không biết vì sao, ta luôn muốn chăm sóc ngươi.”
Trần Tinh đỡ trán, hoàn toàn không biết nên tiếp lời Thác Bạt Diễm thế nào, may mà có vua A Khắc Lặc đứng ra giải vây.
“Ta cũng mơ thấy ngươi,” vua A Khắc Lặc nói, “trong cung điện ở Cáp Lạp Hòa Lâm.”
Trần Tinh nói: “Vậy thì hai ta thực sự có duyên phận tu từ kiếp trước.”
Thác Bạt Diễm vội chen vào: “Nhưng hồi nãy ngươi nói ta nhất định nhớ lầm.”
Trần Tinh: “Ừ đó, có vấn đề gì không?”
Thác Bạt Diễm: “Không có.”
Vua A Khắc Lặc nói: “Có lẽ cuộc gặp gỡ giữa chúng ta không phải vô cớ, cảm giác quen thuộc này…”
Trần Tinh mỉm cười vỗ nhẹ vào cánh tay vua A Khắc Lặc, khi đi tới bìa rừng, vua A Khắc Lặc chợt dừng bước, dứt khoát và hùng hồn nắm lấy tay Trần Tinh, khẽ cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt cậu.
Trần Tinh: “………..”
Trần Tinh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội nói: “À này… vua A Khắc Lặc, ông đã ngần này tuổi rồi, ta có mấy lời, đừng chỉ nhìn trước mắt mà chẳng màng cái sau…”
“Này này này,” Thác Bạt Diễm xen vào, “buông y ra, ông tính làm gì?”
Vua A Khắc Lặc lờ Thác Bạt Diễm đi, siết chặt tay Trần Tinh, nói: “Trong truyền thuyết của người Hung Nô, tình duyên một đời chưa dứt, kiếp sau ắt gặp lại… nói cho ta biết, có phải ngươi cũng thấy như đã từng quen biết ta không?”
Trần Tinh kinh hãi tột độ, cuống quít sửa lời: “Không có! Ta không biết ông!”
“Con là Do Đa?” Vua A Khắc Lặc nghiêm túc nói, “Con là chuyển thế của con ta!”
“Không phải ——!” Trần Tinh muốn phát điên, gào giọng, “Các ngươi, hết người này tới người khác, có thể đừng suốt ngày nghĩ vớ vẩn không?”
Vua A Khắc Lặc quả quyết: “Ta luôn cảm thấy con chính là con ta, ta sẽ không nhận sai! Linh hồn nó đã trú vào cơ thể con, mà thân thể nó, hiện giờ đang du đãng giữa vùng hoang dã…”
Trần Tinh: “Làm sao có thể?! Do Đa chết khi nào ông nói xem, ta sắp hai mươi rồi! Không đúng, lúc này ta vừa mới mười bảy, chuyển thế đầu thai gì chứ, thời gian có khớp đâu!”
“Cẩn thận!” Thác Bạt Diễm đột nhiên hét lên.
Một tiếng nổ vang lên như tiếng sấm bổ, vô số bóng đen xông vào rừng, lôi điện thiêu đốt cây cối, lửa lớn bùng lên.
“Là Bạt!” Thác Bạt Diễm múa trường kích, quát, “Trần Tinh! Đi theo ta!”
Chiến mã giật mình chạy biến, trước mặt thình lình xuất hiện gần ngàn con Bạt, tất cả đều là người A Khắc Lặc đã chết, chớp giật liên hồi, liên tục thu hẹp ngoài vòng vây. Trần Tinh chợt nhớ ra một người, vội la lên: “Tiêu Sơn! Tiêu Sơn! Đừng bổ nữa!”
Xa xa, ven hồ Ba Lý Khôn.
Lôi điện nổ làm kinh động Hạng Thuật và Xa La Phong, hai người cùng xoay lại nhìn đầu kia của hồ, Hạng Thuật hộc tốc xoay người, lao tới nơi bị sấm chớp bao phủ.
Tiêu Sơn quàng khăn quanh cổ, đứng trên cao, giơ vuốt hướng lên trời, triệu hồi lôi điện chằng chịt tán loạn. Tư Mã Vĩ thì chạy vào vào khu rừng ven hồ Ba Lý Khôn, chỉ huy các dũng sĩ A Khắc Lặc tập kết, tấn công lũ Bạt đang vọt ra khỏi rừng.
“Dừng tay! Mau dừng tay!” Trần Tinh được Thác Bạt Diễm bảo vệ, cùng vua A Khắc Lặc thoát khỏi rừng cây, đúng lúc đối mặt với Tư Mã Vĩ, may mà ông ta kịp thời thu vũ khí, thiếu chút nữa đã chém Trần Tinh ngã xuống đất. Trần Tinh cả giận, đập tay lên mũ giáp của Tư Mã Vĩ, la toáng lên: “Là ta! Ối! Đau quá!”
Tiêu Sơn thấy là Trần Tinh liền thu Thương Khung Nhất Liệt về, chạy như bay xuống dưới, gọi: “Trần Tinh! Trần Tinh!”
Trần Tinh quay đầu hỏi nó: “Các ngươi đang làm gì?! Bạt này từ đâu tới?!”
Đối diện có gần một ngàn vệ sĩ tộc A Khắc Lặc, thấy tộc trưởng đã về liền thổi kèn lệnh, bắt đầu thu quân.
Tiêu Sơn: “Bọn ta đang bắt Bạt! Chúng đang trốn trong rừng.”
Trần Tinh quay lại nhìn, hiển nhiên lũ Bạt này đang mai phục trong rừng, lại trông ra xa, một người phụ nữ xuống ngựa, chạy tới ôm chặt vua A Khắc Lặc, đúng là vương phi.
Vương phi ưỡn bụng lớn, đích thân đốc chiến ở ven hồ, võ sĩ tộc A Khắc Lặc sôi nổi tập hợp, vương phi hô to với Tiêu Sơn: “Kế tiếp làm gì? Đừng để chúng thoát!”
Trần Tinh: “Là Do Đa, mai phục ở đây?”
Trần Tinh lập tức hiểu ra, nhất định là Do Đa đánh không lại Chu Chân nên mới quay về hồ Ba Lý Khôn mai phục. Trùng hợp lúc này bị vương phi A Khắc Lặc phát hiện tung tích của đứa con đã chết của mình.
Quả nhiên đúng như cậu suy đoán, vua A Khắc Lặc sau khi biết Do Đa trốn ở đây liền hạ lệnh bao vây cả khu rừng. Trần Tinh bước tới chỗ Tiêu Sơn, căn dặn: “Đừng giết Do Đa, Tư Mã Vĩ, ông phụ trách đem hắn tới đây, ta chắc chắn có thể trục xuất máu Ma thần trong cơ thể hắn.”
Mọi người lần nữa tập kết đội ngũ, Tiêu Sơn chắn trước người Trần Tinh, Trần Tinh thầm nhủ nếu Hạng Thuật ở đây thì tốt rồi. Đối phó với đàn Bạt, Hạng Thuật quả thực là khắc tinh trời sinh của chúng.
Tiêu Sơn nói: “Ta sẽ phóng hỏa đuổi chúng ra.”
Trần Tinh: “Không phải ta đã kêu ngươi hộ tống vương phi, rút về Cáp Lạp Hòa Lâm sao?”
“Họ không chịu đi!” Tiêu Sơn nói, “Ta cũng hết cách.”
“Mau ra tay đi!” Trần Tinh nói.
Vua A Khắc Lặc đã bày thế trận, Tiêu Sơn hít sâu, triệu hồi sấm sét trên trời, lần trước ở Trường An Trần Tinh chưa được trông rõ, bây giờ chứng kiến Tiêu Sơn thao túng Thương Khung Nhất Liệt, gió mây trần gian biến chuyển, sấm vang chớp giật, phóng ra cơn thịnh nộ của thần long sáng thế! Thời khắc ấy, sấm chớp chấn động cả đất trời, hình thành một con rồng sấm sét cực lớn, hồ quang điện từ mọi hướng hội tụ về trung tâm, nơi rồng điện đi qua, rừng cây đột nhiên bốc cháy. Sau đó lũ Bạt bị xua ra như ong vỡ tổ.
Vua A Khắc Lặc hạ lệnh, võ sĩ trong tộc phát động tấn công. Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ: “Truy tìm thủ lĩnh của chúng, bắt hắn về đây.”
Bạt ngày một nhiều, thoắt cái đã tản ra phía đông nam cánh đồng tuyết, thủ hạ vua A Khắc Lặc thu hẹp vòng vây, song vì người quá ít nên còn trống một khoảng. Trần Tinh đang muốn lên ngựa đuổi theo thì phương xa truyền tới tiếng kèn lệnh, Hạng Thuật chạy tới đây.
Hạng Thuật dẫn theo Xa La Phong cùng hai ngàn kỵ binh Thiết Lặc gia nhập chiến trường.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh phóng ngựa tới, gọi hắn từ xa.
Hạng Thuật thoạt tiên ngẩn người, tiếp theo không để ý tới Trần Tinh. Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, song Hạng Thuật không hề đáp lại cậu.
“Người này… vẫn còn giận.” Trần Tinh quát, “Hạng Thuật! Bắt lấy Do Đa! Bắt đầu lĩnh của chúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.